Đế Vương Luyến

Quyển 2 - Chương 87: Ngoại truyện: Đại hội cosplay



Nếu bạn là fans của hội độc thân hoàng kim bao gồm bảy ngự tỷ xinh xắn thuộc nhiều lĩnh vực nghề nghiệp khác nhau, ắt hẳn bạn sẽ biết sở thích của lục tỷ Nhã Thư là rất thích cosplay. Trên mạng xã hội của nàng đầy ắp những tấm ảnh phong cách cổ trang, nhưng nói đi nói lại cũng không thể phủ nhận được nàng ấy rất đẹp. Khi mặc đồ cổ trang vào người, Nhã Thư không khác gì một quý phi thực thụ, rất ra dáng một quý phi.

– Nhã Thư, em lại làm gì đấy?- Cổ Tịch đi từ trong phòng ra, thấy Nhã Thư mặc vào bộ y phục màu đỏ thuần như máu liền sợ hãi không thôi. Nhã Thư nhà nàng có bệnh, phải chữa ngay kẻo muộn.

Nhã Thư phất cánh tay áo lên, ra vẻ yểu điệu thục nữ bái Cổ Tịch một bái, thưa: – Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.

Da gà của Cổ Tịch phút chốc nổi lên đồng loạt, nàng sờ sờ hai cánh tay của mình, cố dìm gai ốc xuống nhưng không thể. Cổ Tịch vội vàng xua xua tay đuổi Nhã Thư đi, nàng ấy bệnh rồi, bệnh thật rồi!

Mặc dù Cổ Tịch sống giữa hai thời cổ đại và hiện đại, nhưng nàng vẫn thích cách ăn mặc của hiện đại hơn, dễ dàng hoạt động, sinh hoạt, còn không lo mỗi tháng bà dì đến thăm. Không hiểu sao Nhã Thư lại muốn lội ngược dòng, cổ đại hóa cả nhà. Thấy Nhã Thư không chịu đi nàng mới ôm Nhã Thư lên, một mạch bồng nàng ấy về phòng ném lên giường.

– Hoàng thượng.. Người định làm gì a..

Trán Cổ Tịch nổi một trận hắc tuyến, môi nàng run run, muốn mắng mà không thể mắng được.

– Em làm gì đây?- Cổ Tịch nắm vạt áo của Nhã Thư, nhìn xem, lụa của Nhã Thư may cũng không kém, sờ vào rất mát, Cổ Tịch thấy Nhã Thư cũng chi không ít tiền cho đồ này.

Nhã Thư rút trong túi ra một cái khăn tay, che miệng lại mỉm cười nho nhỏ. Nàng muốn mặc là để cho Cổ Tịch bất ngờ, không phải Cổ Tịch là hoàng thượng sao? Nàng là quý phi nhuyễn ngọc ôn hương cầu sủng ái.

– Em chỉ được đi lại trong phòng thôi, không được mặc cái này ra sảnh chính, hiểu không?- Cổ Tịch thu lại dáng vẻ trêu chọc ban nãy, thay vào bằng vẻ nhu tình cố hữu của mình. Nhã Thư thấy ánh mắt của Cổ Tịch, lòng nàng cũng nhũn ra không ít.

– Tại sao?

Mắt to tròn nhìn Cổ Tịch không chớp mắt, Cổ Tịch leo lên giường, nằm thượng trên người Nhã Thư, trêu chọc nói:

– Để các tỷ tỷ bắt chước không hay.. Nàng như vậy xinh đẹp, chỉ mình nàng xinh đẹp thôi..

– Thật sao?

Rõ ràng Cổ Tịch nói dối, nếu không phải nàng sợ các nàng ép nàng mặc lại trang phục cổ đại thì nàng cũng không nói dối. Nghĩ tới lại phải mặc hán phục đi lại trong nhà, mồ hôi lại tuôn ra như suối, thật sợ!

– Đương nhiên, Khuê Thư mặc như vậy rất đẹp..- Hôn lên vành tai mềm của Nhã Thư, Cổ Tịch cho tay mình vân vê tà áo của nàng ấy, chỉ thấy mắt đẹp của nàng ấy khép lại, tận hưởng sự ôn nhu của nàng.

Tối hôm đó, uyên ương quấn quít cả đêm. Sáng hôm sau Cổ Tịch mang đôi mắt thâm quầng đi làm việc, không ngờ bị Huyền Cơ chặn đường ở hoa viên, nàng ấy giơ hai tay ra, bá đạo chặn không cho nàng đi tiếp.

– Ngươi thích nữ nhân ăn mặc như vậy?

Cổ Tịch ôm Huyền Cơ một chút, dỗ dành nàng: – Em thích chị..

– Ý em là Nhã Thư mặc vậy không đẹp?- Huyền Cơ cũng nhất quyết cắn không tha, hôm qua rõ ràng là ngày của Ngữ Ngưng, không hiểu sao ngay cả đại phu nhân mà Cổ Tịch cũng không nể mặt mũi, qua phòng Nhã Thư ở cả đêm. Sáng hôm nay thấy Ngữ Ngưng cười nhiều hơn mọi ngày, Huyền Cơ không cần hỏi Bối Vịnh Thi cũng biết Ngữ Ngưng sắp sửa bùng nổ.

– Không phải, không giống mà..

Huyền Cơ không ở trong vòng tay của Cổ Tịch nữa, nàng không cho Cổ Tịch ôm mình, nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi của Cổ Tịch, cười hi hi thông báo: – Tối qua em quên là ngày của Ngưng tỷ?

– Cái gì?- Cổ Tịch ngay trong phút chốc bỗng tỉnh táo hẳn, như thể một lúc nàng uống hai mươi ly cà phê, tim cũng ép lại sắp không thở nổi.

Thấy biểu tình giật mình của Cổ Tịch, ý cười trên môi của Huyền Cơ còn đậm hơn nữa: – Tối qua là ngày của Ngưng tỷ, sáng thấy Ngưng tỷ ở hành lang chị có hỏi qua vài câu. Có vẻ.. Haha.. Em biết đó.. Ngưng tỷ hơi có bệnh lâu lâu lại bạo nộ..

– Chết em mất, em còn tưởng hôm qua là chủ nhật!- Cổ Tịch tự đánh vào đầu mình một cái, thật là ngu si hết thuốc chữa.

Sự việc Cổ Tịch thích nữ nhân mặc đồ cổ trang không biết từ ai mà lan truyền qua các vị phi tử. Một cuộc họp nội bộ lại diễn ra trong thầm lặng. Nhã Thư là đối tượng bị truy xét, hệt như phạm nhân đang ở trong vành móng ngựa.

– Cổ Tịch thích vậy thật sao?- Mạn Hy hơi khó tin nhìn Nhã Thư, rõ ràng Cổ Tịch cũng không có thói quen tình ái nào quá đặc biệt. Cổ Tịch chỉ có hơi giống động vật hứng tình thôi.

Nhã Thư đỏ mặt không dám nói gì. Bảo Ni ở bên cạnh quan sát một lượt, sau đó lên tiếng: – Vậy đi, em đặt mua cho chị một bộ, kiểu dáng thoải mái một chút. Em biết chị hay mặc thế nào ở cổ đại đúng không?

– Trời, chị bắt chước Nhã Thư sao?- Bác Nhã ở bên không thể tin được nhìn Bảo Ni, Bảo Ni cũng nhún vai một cái, môi hơi chun ra, nói: – Tình thú ấy mà..

Huyền Cơ ở bên góp vui: – Cổ Tịch nói với em là thích thật.. Vậy nên mới kìm lòng không được..

Vừa đốt nhà, lại vừa gây chuyện cho nhà cửa xào xáo, vui vẻ. Đó là phương châm cuộc sống của Huyền Cơ.

– Hoang đường quá.

Ngữ Ngưng không khoan nhượng buông ra ba chữ, sau đó đứng lên đi ra khỏi phòng. Nhã Thư bĩu môi, đợi sau khi Ngữ Ngưng đi rồi liền nói: – Rồi! Ai mặc màu nào, kiểu nào mau order đi, bảy ngày là may xong nha.

– Cho chị bộ đồ kiểu này..- Bảo Ni vẽ phác họa ra giấy, sau đó đưa cho Nhã Thư.

Huyền Cơ thì nói: – Cho chị bộ đồ màu xanh lá cây, oai phong một chút.

– Vậy em một bộ màu xanh da trời nha- Bác Nhã rút trong ví ra tiền đưa cho Nhã Thư, liền thấy Nhã Thư cười hề hề nhận tiền.

Mạn Hy im lặng cắn môi một chút, sau đó ngập ngừng nói: – Bạch.. bạch y của chị.

Nói rồi nàng rút trong túi quần ra một tờ tiền, đưa cho Nhã Thư. Nhã Thư đếm đếm tiền, phát hiện ra còn dư may thêm một bộ, thế nên khi đặt nàng còn đặt dư một bộ của Hiền phi, màu đỏ đậm mà Ngữ Ngưng yêu thích khi còn ở trong cung.

Sau khi đồ về tới, mọi người vui vẻ thay đồ ngắm nhìn lẫn nhau. Cổ Tịch và Ngữ Ngưng đi làm về thấy cảnh này liền bất ngờ vô cùng, Cổ Tịch nhăn mày lại thành một đường, nhưng môi lại không nhịn được nụ cười.

– Các nàng làm gì đây?

Mỗi người một vẻ khoe sắc, như bay lượn xung quanh Cổ Tịch, Nhã Thư cao hứng yêu cầu Mạn Hy múa một khúc ngày xưa nàng ấy hay múa. Thâu Tâm vũ, điệu nhảy được phim tái hiện rất tốt, đưa diễn viên đóng vai Nhiễm Tâm thành nữ diễn viên có điệu múa đẹp nhất năm.

– Được.

Mạn Hy giơ tay nhấc chân đều quyến rũ mê người, Ngữ Ngưng hừ một tiếng rồi đi vào phòng. Lòng tự bảo mọi người trong nhà đều điên cả rồi. Vào trong phòng, Ngữ Ngưng vô tình thấy y phục Nhã Thư chuẩn bị cho nàng, đồ y hệt như ngày xưa nàng hay mặc. Ngữ Ngưng không nhịn được đem y phục ướm lên người, quả thật giống, có điều đường chỉ không đẹp bằng, vải cũng không tốt bằng.

– Chị hai, ra ngoài ăn cơm!- Nhã Thư thấy Ngữ Ngưng mất tích một lúc liền mở cửa gọi nàng ra ăn cơm, vô tình thấy Ngữ Ngưng đang mặc y phục Hiền phi, tự ngắm mình trong gương.

Không giấu được bật cười, Nhã Thư ngay lập tức lôi Ngữ Ngưng ra khỏi phòng, hô to: – Mọi người xem, Hiền phi xuất hiện rồi này!

Lúc này đây Ngữ Ngưng hận mình không có lỗ chui xuống, nàng đỏ ửng mặt, nhìn càng giống nương tử mới về nhà chồng.

– Chụp hình chung một tấm đi!- Huyền Cơ vui vẻ đưa điện thoại cho người duy nhất không mặc đồ cổ trang- Cổ Tịch.

Trên mạng lưu truyền tấm ảnh sáu nữ nhân của hội độc thân hoàng kim, với tiêu đề rằng, họ không những rất đẹp, mà còn rất (thần kinh) chịu chơi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.