Vốn từ nhỏ đến lớn rất ít khi Ngữ Ngưng đi ăn quán vỉa hè, có thể nói đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào một quán kiểu dáng như thế. Trong quán khá đông, chỉ còn lại một bàn đủ chỗ cho hai người. Chiếc bàn bằng nhôm màu xám xịt với bốn chiếc ghế con, một người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó, Ngữ Ngưng chẳng biết ngồi có bị ngả ra đằng sau không, vụng về, ngượng ngùng ngồi xuống. Nhưng Cổ Tịch có vẻ khá quen thuộc với chỗ này, nàng gọi hai chén đậu nành nóng, hai cặp quẩy với hai chiếc bánh bao.
– Chị chưa từng ăn ở mấy chỗ thế này?- Mặc dù Ngữ Ngưng có vẻ bình tĩnh như Cổ Tịch nhìn động tác tay của Ngữ Ngưng liền biết nàng cũng hơi lạ lùng với chỗ này, giơ tay nhấc chân đều không thấy thoải mái.
Quán này nằm trong một con hẻm nhỏ, người đến ăn đa phần là bình dân, ít khi nào xuất hiện dân trí thức. Mà hai cô gái ngồi ở đây một người ăn mặc đoan trang, sang trọng, một người ăn mặc tùy tiện nhưng vẫn khí độ bất phàm nên khi ngồi ăn đôi lúc sẽ có vài ánh mắt hướng đến dò xét.
– Lần đầu ăn như thế này. –Ngữ Ngưng không nặng không nhẹ nói, nàng không vui, cũng chẳng lấy làm thất vọng với chỗ này. Có thể nói là cảm giác khá bình thường, duy chỉ có những ánh mắt nhìn đến làm nàng hơi khó chịu.
Dì bán hàng niềm nở mang thức ăn để lên bàn cho hai nàng, Cổ Tịch mỉm cười nhìn Ngữ Ngưng, nói: – Chị ăn ngon miệng.
Ngữ Ngưng cũng hơi giương khóe miệng mỉm cười, dùng thử chén đậu nành nóng hổi ở đây. Lúc cô đang ăn dở thì có một cô gái bước vào, người mà Cổ Tịch thấy liền thơ thẩn, là Cảnh Nhiễm Tâm nàng ấy. Chiếc thìa trong tay Cổ Tịch rớt xuống bàn làm cho Ngữ Ngưng giật mình, nàng hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Cô gái đó khóe mắt chuyển sang nhìn Cổ Tịch, hơi nhíu mày rồi ngồi chung một chỗ với Ngữ Ngưng, đối diện với Cổ Tịch. Nàng cũng gọi cho mình một chén đậu nành nóng, cặp quẩy, người trong quán dần ra hết, một tốp mới khác vào nên dì bán hàng hơi chậm trễ. Nhiễm Tâm đôi lúc lại nhìn vào đồng hồ mình, ra chiều bận rộn lắm.
Cổ Tịch thu lại ánh nhìn thất thố của mình, Nhiễm Tâm có vẻ đồng trang lứa với Nhiễm Tâm cổ đại, nàng ốm hơn, gương mặt thanh thoát, tuy nhỏ bé, nhưng lại mang khí chất kiên cường. Không yếu nhược như thời cổ đại.
– Vẫn là có chuyện gì sao?- Ngữ Ngưng thấy gương mặt thất thần của Cổ Tịch liền hỏi thêm, Cổ Tịch lắc đầu: – Không sao, chị ăn tiếp đi.
Nhiễm Tâm nhìn bát sữa đậu nành trên bàn một lúc, đợi nhận được lệnh của cấp trên liền đứng lên, gã ngồi cạnh Cổ Tịch biết được có chuyện chẳng lành liền hất bàn định chạy trốn. Cổ Tịch tuy nhanh nhẹn nhưng không thể nào che chắn giúp cho Ngữ Ngưng ngồi đối diện. Nàng ngay lập tức tránh xa chỗ ồn ào này, kéo lấy Ngữ Ngưng định chạy khỏi quán. Nhưng, nàng cũng muốn kéo Nhiễm Tâm đi cùng mình, trong lúc suy nghĩ liền nghe tiếng súng nổ ‘đoàng’. Giật mình, Cổ Tịch kéo Ngữ Ngưng ôm đầu ngồi sụp xuống.
– Chị sợ quá- Ngữ Ngưng run rẩy trong lòng Cổ Tịch, dù có che chắn bằng chiếc bàn nhôm Ngữ Ngưng vẫn là người đưa lưng ra ngoài. Nàng chỉ sợ lạc đạn bắn trúng mình.
Người bên trong tiệm đồ ăn này hầu hết là của cảnh sát, chỉ có một phần ba là người dân xấu số nằm trong cuộc vây bắt tội phạm này. Cổ Tịch ôm Ngữ Ngưng, kéo nàng vào lòng mình hôn lên trán nàng, bảo rằng:
– Ngồi yên một chút, ta đổi cho nàng vào trong.
Cổ Tịch luồn người qua, đưa Ngữ Ngưng vào bên trong còn chính mình ở ngoài. Nàng thấy cục diện lúc này cảnh sát đang vây bắt một tên, tất cả đầu súng đều hướng về hắn. Nhưng trên người hắn ta có súng, hắn cũng vừa mới bắn một viên cảnh sát nằm gục dưới sàn. Cổ Tịch thấy Nhiễm Tâm đang đứng đối diện hắn, định bắn.
Tên tội phạm lúc này rất dễ bị bắn, hắn liền nhìn xung quanh xem có con tin nào gần mình thì thấy Cổ Tịch. Hắn ngay lập tức chộp lấy cổ áo của Cổ Tịch trong sự ngỡ ngàng của Ngữ Ngưng, lôi Cổ Tịch lên chắn đạn cho mình.
– Thả người còn được khoan hồng!- Nhiễm Tâm không khoan nhượng nói.
– Giết bao nhiêu người, còn sợ không tội chết sao?- Gã cười, nụ cười man rợ làm Ngữ Ngưng lo lắng bất an. Hai tay nàng nắm chặt lại với nhau, định mở miệng nói nhưng Cổ Tịch lắc đầu, khẩu hình miệng bảo nàng đừng lên tiếng, nguy hiểm.
Kiếp trước dù sao Cổ Tịch cũng là người mang quân đi chinh chiến, võ công nàng thông thạo, tuy kiếp này không như cũ đả thông được kinh mạch nhưng nàng vẫn biết được các quyền cước, vốn không sợ hắn. Nàng chỉ sợ là sợ Ngữ Ngưng rơi vào tay hắn, nếu hắn mà có được Ngữ Ngưng ngay cả nghĩ nàng cũng không dám nghĩ, vậy nên ban nãy nàng mới đổi chỗ phòng tình huống xấu xảy ra.
Hắn cầm súng chỉ vào thái dương nàng, tay vẫn đang bóp cò dự định bắn bất kì lúc nào. Cổ Tịch dùng lực vung tay ra sau, đánh rớt cây súng trên tay hắn rồi dùng sự nhanh nhạy của dã hồ ngày xưa nàng hay sử dụng, lách người đi, nắm lấy tay hắn chế trụ ở sau lưng, đánh khuỵu gối hắn xuống. Nhiễm Tâm ngay lập tức đi lại tra còng vào tay hắn, vốn vụ án này nàng theo dõi hơn hai tháng qua, với bản tính ranh ma của hắn mãi cả đội hình sự mới vây được hắn tại đây. Ban nãy thấy hắn có con tin liền nghĩ sẽ mất một mạng người dân nữa, ai ngờ nàng ấy lại có thể giúp nàng chế trụ, ánh mắt liền tán thưởng thêm ba phần.
Ngữ Ngưng thấy bắt xong liền chạy lại chỗ Cổ Tịch, lo lắng đến độ nước mắt cũng rơi lã chã trên mặt mà chẳng biết. Lúc này Cổ Tịch mới thấy nàng giống An Trúc năm xưa, tính tình lãnh đạm của nàng ấy không phải là An Trúc thật sự, nàng ấy tự tạo cho mình một vỏ bọc, thu mình lại tránh xa tất cả mọi người xung quanh. Chung quy cũng vì Cổ Tịch nàng tạo nghiệt.
Với tay ôm Ngữ Ngưng vào lòng, nàng vuốt ve tấm lưng run rẩy của nàng ấy, an ủi: – Không sao, ta không sao rồi.
– Ban nãy thật sự lo lắng hắn sẽ làm hại đến ngươi- Ngữ Ngưng thấy mình thất thố liền tránh khỏi vòng tay của Cổ Tịch, phát hiện mình khóc đến lê hoa đái vũ liền than không ổn, mất hình tượng như thế mà cũng làm được? Ngữ Ngưng không hiểu mình bị ẩm dây thần kinh nào.
– Đưa tay chị đây em xem, phỏng cả rồi- Cổ Tịch nắm chặt bàn tay Ngữ Ngưng, thấy một vùng đỏ ửng. Thế nên khi xe cứu thương tới nàng cũng tháp tùng Ngữ Ngưng đi bệnh viện, mặc dù chỉ phỏng một ít nhưng Cổ Tịch vẫn bắt vào bệnh viện, hai người đợi bác sĩ sát dược rồi mới về.
Cũng tại nàng nổi hứng muốn cho Ngữ Ngưng ăn chỗ bình dân, sau này có cho tiền nàng cũng chẳng dám dắt Ngữ Ngưng đến mấy chỗ như thế nữa. Cổ Tịch thầm nghĩ. Bình dân lần này quả thật hù chết nàng.