Chuyên môn của ai phải để cho người ấy làm, Hàn Ấn phân tích tâm lý tội phạm còn được, kỹ thuật lái xe nhanh so với Hạng Hạo Nhiên thì kém xa lắc. Vốn tiến vào nội thành, lái đến khách sạn ít nhất cũng phải hơn 20 phút, kết quả Hạng Hạo Nhiên chưa tới 10 phút đã đến nơi. Hai người từ trên xe bước xuống, vội vàng xông vào khách sạn, cảnh viên mặc thường phục phụ trách dò xét đại sảnh vội vàng tiến lên đón. Hạng Hạo Nhiên không có thời gian nói nhảm, trực tiếp dặn dò: “Mau, gọi Lão Từ, báo hắn đến đại sảnh.”
Thấy vẻ mặt Hạng Hạo Nhiên nghiêm trọng, cảnh viên thường phục không dám chậm trễ, lập tức gọi Lão Từ, “Từ tổ, Từ tổ, Hạng đội bảo ngài lập tức tới đại sảnh hội hợp, Từ tổ, Từ tổ, Hạng đội bảo ngài lập tức đến đại sảnh hội hợp…”
Chẳng mấy chốc, Lão Từ và Phương Vũ liền từ thang máy vọt ra. Lão Từ biết Hạng đội đột nhiên tới khách sạn chắc chắn là đã xảy ra vấn đề, còn chưa kịp đến gần đã khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
“Thấy người của đài truyền hình đâu không?” Hàn Ấn cướp lời.
“Vừa nãy cục cử hành tiệc chào mừng ở sảnh yến hội, đài truyền hình ở đó quay video và phỏng vấn, bây giờ tiệc tối đã kết thúc, họ hình như cũng đã kết thúc công việc.”
“Mau, đến tiếp tân điều tra xem Tá Cần Tư đang ở phòng nào, phái người đến tầng đó giám thị.” Hạng Hạo Nhiên sau khi dặn dò Phương Vũ, nói với Lão Từ, “Đi, đến phòng quan sát, tình hình thì vừa đi vừa nói.”
Lúc trước đã nói, quy cách bảo an tại hội nghị lần này là cao cấp nhất, khách sạn dưới chỉ thị của cục tiến hành hoàn thiện tất cả thiết bị theo dõi. Toàn bộ máy tính hóa thao tác, gia tăng màn hình hiển thị, trong khách sạn cơ hồ mỗi tầng và khu vực công cộng đều có màn hình hiển thị độc lập, mà lúc này phòng quan sát đã sớm bị cảnh cục toàn quyền tiếp quản. Những người liên quan ùn ùn đi vào phòng quan sát, đám cảnh viên phụ trách theo dõi còn đang cực kỳ sững sờ, Hạng Hạo Nhiên liền bắt đầu phát lệnh: “Tua lại hết các video theo dõi vừa nãy tại sảnh tiệc.”
Có cảnh viên gõ bàn phím vài cái, video sảnh tiệc liền xuất hiện trên một màn hình lớn trên tường, dưới hiệu lệnh của Hạng Hạo nhiên, video tiến vào trạng thái kiểm tra cực nhanh, “Dừng!” Hạng Hạo Nhiên hô to một tiếng, chỉ vào hình ảnh bất động, nói với đám cảnh viên, “Nam giới trên hình này, là mục tiêu của chúng ta, hiện tại lập tức tìm kiếm hắn tại các khu vực, nếu không tìm được thì trở về phòng theo dõi, nhất định phải tìm được khu vực cuối cùng gã xuất hiện.”
Hạng Hạo Nhiên hạ mệnh lệnh xong, Hàn Ấn chỉ vào màn hình hỏi Lão Từ, “Nữ giới đứng bên cạnh nói chuyện cùng Tá Cần Tư kia là ai? Là người của đài truyền hình thành phố ta sao?”
“Không biết, cô ta không đeo thẻ sao?” Lão Từ bảo cảnh viên phóng to thẻ trên hình, sau khi phóng đại không rõ lắm, chỉ có thể nhìn được dường như là một ít ký tự tiếng Anh, Lão Từ đột nhiên nhớ ra, “Chắc là nhân viên của đài truyền hình nước ngoài đó, nghe nói lần này đài truyền hình thành phố cùng hợp tác tiếp sóng với một đài truyền hình nước ngoài tên C gì đó tại lần đại hội này.”
“CBB!” Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn gần như đồng thời hô lên ba ký tự tiếng Anh này.
“Đúng, là CBB.”
“Mau điều tra, nhân viên đài truyền hình CBB có ai tên Hoàng Tịnh Tịnh không!” Hạng Hạo Nhiên và Hàn Ấn lại đồng thời hô lên.
“Có! Ở phòng 1708.” Sau vài giây liền có cảnh viên đáp lại.
“Phương Vũ, Phương Vũ, phòng 1708, xem có người không, nhanh lên…” Đây là thanh âm của Lão Từ.
“Quay về video theo dõi của tầng 17.” Đây là thanh âm của Hạng Hạo Nhiên.
… “Từ tổ, Từ tổ, trong phòng không có ai, chờ chỉ thị.” Giọng Phương Vũ từ máy bộ đàm truyền ra.
“8 phút trước, mục tiêu nữ tiến vào thang máy số 2.” Có cảnh viên hô.
“Phát hiện mục tiêu nam, khoảng 20 phút trước mục tiêu xuyên qua đại sảnh tiến vào lối thoát hiểm.” Lại có cảnh viên hô.
“Tiếp tục tìm video của mục tiêu nam nữ.” Đây là giọng của Hạng Hạo Nhiên.
“Tầng trên cùng… Mục tiêu nữ khoảng 7 phút trước xuống thang máy chuyển vào lối thoát hiểm…”
“Mục tiêu nam không thấy đâu nữa…”
“Sân thượng, họ chắc chắn muốn lên sân thượng.” Hàn Ấn hô.
“Phương Vũ, Phương Vũ, sân thượng, sân thượng…”
Hạng Hạo Nhiên, Hàn Ấn, Lão Từ khẩn cấp lao khỏi phòng quan sát, chạy vọt vào thang máy. Thấy Lão Từ lấy súng ra, Hạng Hạo Nhiên nhớ tới hứa hẹn với Hàn Ấn, nói với Lão Từ: “Để Tiểu Hàn phụ trách đàm phán, chúng ta hành sự tùy hoàn cảnh, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ đừng nổ súng.”
“Không, tôi thu hồi thỉnh cầu lúc trước. Tá Cần Tư thuận lợi hoàn thành kế hoạch giết người, hiện giờ ảo tưởng của gã về thân phận và năng lượng của mình đã tin tưởng sâu sắc, lại đối mặt trực tiếp với nguồn gốc kích thích, gã sẽ không vì mấy câu nói của tôi mà thay đổi vọng tưởng thâm căn cố đế, tôi nhiều nhất chỉ có thể phân tán một ít lực chú ý của gã. Lát nữa vẫn phải lấy sự an toàn của con tin là chính, lúc nên bắn gục tuyệt không thể nương tay.”
“Sân thượng phát hiện mục tiêu, thỉnh cầu trợ giúp…” Máy bộ đàm truyền ra thanh âm của Phương Vũ.
“Tới rồi, ra ngay đây…” Lão Từ đáp lại.
Ba người xông ra sân thượng, Phương Vũ đang giơ súng cùng Tá Cần Tư giằng co, Lão Từ cũng chạy đến bên cạnh hắn hướng họng súng về phía Tá Cần Tư. Hoàng Tịnh Tịnh hai tay bị trói sau lưng, quần áo rách rưới khó coi, không cách nào che cơ thể, cả người máu me be bét, đã rơi vào trạng thái ngất xỉu.
Tá Cần Tư dựa vào bên tường vây sân thượng, một tay nắm cổ cô ta, một tay nắm con dao sắc kề ngay cổ họng cô ta, xem ra gã vốn muốn chậm rãi hành hạ Hoàng Tịnh Tịnh tới chết.
“Cút ngay, đám đồng lõa của ác ma bọn mày, đừng cản trở ‘Diêm La Thiên Tử’ hành pháp.” Tá Cần Tư trừng đôi mắt huyết hồng kêu lên.
“Không, nơi này không có Diêm La thiên tử.” Hàn Ấn tách Phương Vũ và Lão Từ ra, đứng trước hai người đối mặt Tá Cần Tư nói.
“Chớ có vọng ngôn, mày không nhìn thấy Diêm La thiên tử đang ở trước mặt mày sao?”
“Không, anh không phải Diêm La thiên tử.”
Tá Cần Tư nghiêng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm Hàn Ấn, quát: “Mày gạt người, tao không phải Diêm La thiên tử thì tao là ai?”
“Tôi đến để nói cho anh biết, anh là ai!” Vẻ mặt Hàn Ấn tỉnh táo dị thường, thanh âm vững vàng êm tai nói, “Anh tên là Tá Cần Tư, không, phải gọi là Tá Thiên Ý mới đúng. Anh sinh ra trong một gia đình mỹ mãn, mẹ dịu dàng hiền hậu, cha sự nghiệp thành công, là một xưởng trưởng của một xưởng lớn quốc doanh. Anh ở trong một căn nhà diện tích lớn nhất trong đại viện, cô chú chung quanh đối xử với anh thật vui vẻ, trẻ con lớn lớn nhỏ nhỏ đều tôn sùng anh. Nhưng tất cả những việc này sau sự kiện cha anh vì ‘thông dâm’ và ‘tham ô’ bị xử bắn, liền tan thành mây khói. Giống như một giấc hoàng lương mỹ mộng, sau khi tỉnh lại tất cả mọi thứ xung quanh đều tàn khốc là vậy.
(“Hoàng lương” có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.)
Anh và mẹ mình chỉ có thể nương náu trong một phòng còn nhỏ hơn cả phòng vệ sinh nhà anh trước đây, nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo xơ xác. Anh cả ngày sống dưới những ánh mắt tràn ngập khinh thường, rẻ rúng, trào phúng, thương hại này, chịu dựng bị đám trẻ con ức hiếp, ban đầu anh cũng phản kháng, nhưng anh phát hiện càng phản kháng nhục nhã chịu đựng càng nặng nề hơn. Anh hận loại thay đổi này, anh hận cả người mang đến loại thay đổi này cho anh, anh hận người cha làm chuyện cẩu thả đẩy anh vào loại hoàn cảnh khốn khổ này, anh cũng hận thế giới này, tại sao lại trút loại vận hạn này lên đầu anh. Vì vậy anh nhắc nhở bản thân mình không được làm người cha như vậy, anh buộc chặt thần kinh, quy củ, cẩn thận mà sinh tồn, anh sợ chỉ chút không cẩn thận, vận hạn sẽ giáng xuống đầu anh, khiến tình cảnh của anh càng thậm tệ hơn.
Nhưng vẫn hạn thật sự lại giáng xuống, lúc này không phải nguyên nhân do anh, là vì mẹ anh lén nhặt mảnh đạn bị nổ chết. Đêm mà mẹ anh qua đời, anh nhìn ảnh của bà, không có chút bi thương nào. Anh căn bản không suy nghĩ đến tại sao mẹ mình phải mạo hiểm tính mạng, mạo hiểm trả giá lớn đánh mất tôn nghiêm, đi nhặt đống rác rưởi, mảnh vụn này. Đầy đầu óc anh đều là oán hận, anh oán hận mẹ mình tại sao cũng giống cha anh làm chuyện cẩu thả, khiến anh trở thành một đứa cô nhị, mất đi trụ cột sống. Anh cũng lần nữa oán hận thế giới này, anh nghĩ đã đến lúc phải thay đổi, vì vậy anh bắt đầu tích trữ năng lượng.
Nhưng trong cuộc sống của anh không phải lúc nào cũng tràn ngập khói mù, anh gặp được quý nhân đời mình là thầy Hạ. Dưới sự trợ giúp và khai thông của ông, oán khí trong lòng anh dần tán đi, cuộc sống của anh quay về quỹ đạo chính, nếu từ đó về sau thế giới anh không còn hỗn loạn nữa, có lẽ giờ phút này đứng trước mặt tôi là một tiến sĩ hồi hương.
Nhưng vận hạn lại không định buông tha cho anh như vậy, tư cách xuất ngoại của anh bị bạn học của anh, cũng chính là cô gái trên tay anh kia Hoàng Tịnh Tịnh, vô tình chiếm đoạt. Lúc này đây cũng không phải là lỗi của anh, là sự hèn hạ của thế nhân, là bất công của thế giới, lại lần nữa đặt anh vào tuyệt cảnh. Anh chợt ý thức được, không thể gửi gắm hy vọng vào người khác và thế giới này, anh phải tự mình nắm trong tay cuộc đời anh.
Nhưng anh không biết mình nên làm gì, vì vậy dưới một lần cực kỳ vô tình, anh đốt thùng rác của trường học. Nhìn ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, anh dường như đã cảm giác được một loại sức mạnh, anh dập tắt nó, đốt nó, lại dập tắt, lại đốt… Lần đầu tiên anh cảm giác được một loại vui sướng được khống chế, hơn nữa khi mọi người xung quanh anh suy đoán ai phóng hỏa, anh cảm thấy thỏa mãn càng thêm mãnh liệt, vì vậy anh lún sâu vào loại phương thức vui sướng này, học tập và tiền đồ gì cũng không còn quan trọng nữa.
Cho nên sau khi tốt nghiệp đại học, anh chỉ có thể rời quê hương tới Xuân Hải. Đối với rất nhiều người mà nói, rời quê hương là một loại phí hoài, cũng tại một khắc anh bước khỏi cố hương kia đã tanh thành mây khói, anh từ nay về sau chưa từng trở về, chưa từng đi thăm ân sư của anh, láng giềng từng giúp đỡ anh, thậm chí chưa từng đến trước mộ phần tế điện cha mẹ anh. Đầy cõi lòng anh là hy vọng bước vào cuộc sống mới, anh dùng tên mới, anh bắt đầu với một chương trình tên 《 Cuộc Sống Xuân Hải 》, anh vùi hết tinh lực và tâm huyết vào chương trình này, mà chương trình này cũng làm anh hưởng thụ được vinh quang, địa vị và danh lợi, thậm chí còn cho anh quen biết với cô gái xinh đẹp sau này trở thành vợ anh Thạch Thiến.
Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy anh đã vững vàng nắm được đời mình trong lòng bàn tay, nhưng thật đáng tiếc, anh sai rồi. Chương trình mà anh trân quý như sinh mệnh, bị anh bạn Ngô Lương Chí anh tin tưởng nhất hãm hại, bị dừng phát sóng. Buổi tối anh được thông báo chương trình sẽ vĩnh viễn biến mất, một mình anh mượn rượu tiêu sầu, khi anh từ nhà hàng đi ra ngồi vào xe, anh cảm thấy một luồng oán khí từ bốn phương tám hướng trong cơ thể tụ lại nơi ngực anh, ngực anh càng ngày càng trướng, cảm thấy chúng sắp nứt toác, anh cảm thấy phải tìm một lối ra cho luồng oán khí này, phải làm chút gì đó cứu vớt chính mình.
Ngay khoảnh khắc đó, anh nhìn thấy cán bộ cục quy hoạch anh từng phỏng vấn – Liễu Thuần, chị ấy đang từ trong tay một người phụ nữ nhận thẻ tín dụng. Anh tin chắc chị ấy đang làm chuyện cẩu thả giống cha anh, mẹ anh, bạn học anh, bạn thân anh, vì vậy anh lái xe theo dõi chị ấy. Kỳ thật lúc ấy chính anh cũng không biết tại sao phải đi theo sau xe Liễu Thuần, mà khi anh nhìn thấy Liễu Thuần từ trên xe bước xuống nôn mửa, lại như ma xui quỷ khiến dùng cà vạt siết cổ chị ấy. Liễu Thuần từ lúc dùng động tác giãy giụa đến khi hoàn toàn xụi lơ trong lòng anh, anh cảm thấy được khoái cảm trước nay chưa từng có, loại cảm giác này vượt qua tất cả những khoái cảm anh từng trải qua trước đó, kể cả phóng hỏa, chương trình thành công, yêu đương, tình dục, cũng không sảng khoái tràn trề như vậy, thế nên anh vẫn còn chưa thấy đã tiện tay nhặt lên viên gạch tiếp tục đập vào đầu Liễu Thuần.
Đêm ấy, cảm giác vui sướng, an toàn, thỏa mãn quanh quẩn thật lâu trong lòng anh, nhưng anh cũng chưa chắc được mình còn muốn tiếp tục truy tìm loại cảm giác này hay không, vì anh biết đó là một loại phạm tội. Mà sau khi vợ anh Thạch Thiến vì giao dịch nội bộ sợ tội tự sát, anh nhận thức được đó kỳ thật là một loại trách nhiệm, mà tôn giáo tín ngưỡng sẵn có của anh lại đem loại trách nhiệm này thăng hoa đến thân phận vốn có loại trách nhiệm này, anh nghĩ loại thân phận này thúc đẩy anh hành xử trách nhiệm, anh phải trừng phạt những tội nhân này, nhất là những kẻ ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm trong chương trình của anh, anh cảm thấy anh có trách nhiệm vì thế giới này dọn sạch mây mù, tìm kiếm ánh sáng.
Tôi nhìn thấy ở weibo của anh một câu nói thế này, ‘Đêm tối cho tôi đôi mắt màu đen, tôi lại dùng nó tìm tới ánh sáng’. Nhưng anh lại chưa từng nghĩ, thế giới nội tâm của anh vốn là hắc ám, anh làm sao có thể tìm được ánh sáng?
Còn cái mà anh gọi là ‘Diêm La thiên tử’ phụ thể, đó là vì anh đọc hiểu ‘Địa Tạng Kinh’ một cách phiến diện. Anh lún sâu vào khoái ý ân cừu ở việc Diêm La trừng phạt ác nhân, lại quên mất bổn ý của Địa Tạng Bồ Tát, là để cho địa ngục từ nay về sau không còn ai đến nữa, mà anh lại lần lượt dùng danh nghĩa cứu vớt, đưa những người đó vào địa ngục.”
Nói xong lời cuối cùng, tiếng nói của Hàn Ấn hơi ấm ách, anh ho nhẹ một tiếng nói: “Hiện giờ anh biết anh là ai rồi chứ? Cái anh gọi là Diêm La phụ thể kỳ thật là cái cớ để anh giết người, anh là tên tội phạm giết người dùng giết người để tìm an bình, anh là tên tội phạm giết người dùng giết người để cân bằng oán khí, anh là Tá Thiên Ý!”