Bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy, Tư Vân cũng thẹn lắm.
Cô xì một cái, chìa cổ tay ra trước mặt của Mạc Hàn.
Thấy hành động này của cô, Mạc Hàn khẽ cau mày.
– Định làm gì?
– Đương nhiên là cung cấp “thuốc chữa bệnh” cho anh rồi.
Nhìn cái bàn tay gầy gò, thâm tím đầy vết tiêm của Tư Vân.
Mạc Hàn cảm thấy mất cả hứng.
Hắn gạt tay của cô sang một bên rồi nói.
– Không cần!
Lần đầu tiên có người lại từ chối uống m.á.u của mình khiến cho Tư Vân cảm thấy hơi kinh ngạc.
Từ lúc cô bị bắt đến đây, ngày nào cô cũng bị bọn chúng rút m.á.u.
Mặc cho cơ thể của cô ngày càng suy yếu, bọn chúng vẫn nhẫn tâm ra tay.
Bọn chúng hoàn toàn coi cô là 1 bình m.á.u di động.
Ngày nào cũng nuôi nhốt, cho cô ăn chẳng khác gì nuôi 1 con động vật cả.
Tư Vân biết bản thân không thể nào thoát ra được.
Ban đầu, sau khi đến đây cô đã thử chạy trốn.
Nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, rồi những trận đòn roi liên tiếp ập đến.
Càng về sau, cô đã hiểu ra 1 điều là bản thân càng chống đối thì càng sống khổ sở hơn.
Chính vì thế, cái ý định chạy trốn của cô đã dần gạt sang 1 bên.
Cô nhất định phải bảo toàn m.ạng sống của bản thân mình.
Rồi sẽ đến 1 ngày nào đó cô nhất định có thể rời khỏi cái nơi này…
Thấy Mạc Hàn không muốn dùng m.áu, vị bác sĩ đứng gần đó vội vàng khuyên nhủ.
– Gia chủ, m.áu của cô ta rất tốt cho cơ thể của ngài.
Vết thương cũng sẽ mau hồi phục hơn.
– Tình trạng cơ thể tôi ra sao mà còn cần ông phải trình bày à? Mau cút đi!
– Thưa ngài…
– Còn không mau cút?
Bị khí thế của Mạc Hàn dọa cho sợ hãi, vị bác sĩ kia nhanh chóng ôm đồ rồi chạy đi ngay.
Mà trong căn phòng lớn lúc này chỉ còn Tư Vân và Mạc Hàn.
Không khí dần trở lên im lặng.
Tư Vân vẫn còn hơi run nên không dám nhúc nhích.
Bây giờ cô mới hiểu ra cái câu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cái tên này có ngoại hình đẹp thật đấy, nhưng hắn quá nguy hiểm.
Cũng may vừa nãy cô đứng vững, nếu không cũng bị doạ cho ngã xuống đất từ lâu rồi.
Mạc Hàn thấy Tư Vân ở đây rất phiền phức.
Chính vì thế mà hắn phất tay, định bảo cô ra ngoài thì Tư Vân liền lên tiếng ngay.
– Hãy cho tôi ở bên cạnh anh đi.
Đương nhiên là Mạc Hàn dứt khoát từ chối thẳng thừng.
– Chỗ tôi không giữ con người!
– Nhưng tôi rất được việc đấy.
Nếu anh muốn uống m.áu của tôi thì tôi sẽ không chối từ mà xuất hiện trước mặt anh ngay.
– Tôi không cần!
Tư Vân vẫn muốn níu kéo dù chỉ là 1 cơ hội thôi cũng được.
Chỉ mới nhìn hành động của Mạc Hàn, cô nhận thấy hắn có cấp vụ không hề nhỏ.
Đặc biệt hơn, hắn không giống mấy tên quý tộc kia, ngửi mùi m.áu của cô một cách ghê tởm.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu của Tư Vân.
Cô là nhìn trúng cái phao cứu sinh duy nhất đó chính là người đàn ông này.
Bằng mọi cách cô phải nắm bắt ôm đùi hắn mới được.
Tiếc rằng bao nhiêu suy nghĩ trong đầu của Tư Vân đều đã bị Mạc Hàn sử dụng năng lực nhìn thấu.
Hắn hất tay 1 cái khiến cho cả người của Tư Vân lùi lại ra đến tận cửa ra vào.
– Đừng tưởng rằng tôi không có uống m.áu của cô thì cô có thể ở bên cạnh tôi an toàn.
Tôi không có nhân từ như thế đâu.
– Gia chủ, anh nhận tôi đi! Tôi thề sẽ chung thành với anh! Không những vậy, tôi có thể làm ấm giường cho anh nữa.
Mạc Hàn không thể nghe nổi thêm.
Hắn sử dụng sức mạnh đóng sầm cửa lại, nhốt Tư Vân ở bên ngoài…
Bị từ chối 1 lần, đương nhiên là Tư Vân sẽ không bỏ cuộc rồi.
Như thường lệ, mỗi sáng sẽ có người dẫn 1 trong số cô gái đến rút m.áu.
Tư Vân vì để đến căn biệt thự của Mạc Hàn nên đã lén ăn trộm túi thuốc sổ của chủ quản, đổ vào trong bữa sáng của tất cả mọi người.
Thế là cả sáng hôm đó, người của bên biệt thự đến thì đã trông thấy 1 màn náo loạn cả lên.
Tư Vân vì lấy lí do sáng ôm nhà vệ sinh, vẫn chưa ăn sáng nên mới tránh được bị đau bụng.
Đúng như cô dự đoán, cô đã được đưa đến căn biệt thự riêng của người đàn ông kia.
Bước chân vào cảm giác đúng là rất khác xa cái chỗ cô đang bị giam giữ.
Xung quanh toàn đồ xa xỉ khiến cho Tư Vân thấy mình như lạc vào nơi ở dành cho vua chúa thời xưa vậy.
Quản gia vừa trông thấy Tư Vân thì hơi nheo mắt lại, quay sang hỏi hai tên áo đen đưa cô đến đây.
– Sao lại là cô ta? Chẳng phải hôm qua cô ta đến rồi sao?
– Chu quản gia, hôm nay chẳng hiểu sao tất cả đám người đó ăn xong bữa sáng đều bị đi ngoài.
Duy nhất còn cô gái này không bị sao nên tôi mới đưa cô ấy đến đây.
Chu quản gia nhìn Tư Vân từ đầu đến chân một lúc lâu rồi nói.
– Cô, đi thẳng lên tầng 2, thấy căn phòng nào lớn nhất thì đi vào đó.
Gia chủ đang ở trong đấy.
Tư Vân định thắc mắc vì sao ông ta không có đưa mình đi.
Nhưng trông thấy cái bản mặt không mấy vui vẻ kia thì cô chỉ đành gật đầu.
Theo lời chỉ dẫn, cô đi lên tầng 2 của biệt thự.
Kỳ lạ là phía dưới tầng 1 người giúp việc đi lại tấp nập.
Bắt đầu từ cầu thang lên tầng trên thì không có bóng dáng 1 ai cả.
Đến khi Tư Vân đứng trước căn phòng lớn nhất theo như lời quản gia nói, cô liền đưa tay đẩy cửa đi vào.
Mà Mạc Hằn vừa mới từ trong phòng tắm đi ra.
Hắn còn không mặc đồ, những giọt nước từ mái tóc chảy dọc xuống gò má, rồi đến yếu hầu trông rất cuốn hút.
Điều đáng nói ở đây là Tư Vân không có chút xấu hổ nào.
Mặt cô tỉnh bơ, sau đó đi vào đóng cửa lại, nở nụ cười rất tươi.
– Chào buổi sáng Mạc gia chủ! Mới sáng sớm anh đã tắm rồi à?
Mạc Hàn sa sầm nét mặt.
– Mặt của cô còn dày đến mức nào nữa đây? Ra ngoài!
– Nhìn cũng đã nhìn rồi, ra ngoài còn có ích gì nữa đâu..