Đường Đường vốn chính là cục cưng trong lòng của Tư Vân.
Có điều, từ khi 2 đứa em song sinh của thằng bé ra đời thì lại là 1 chuyện khác.
Ngày Tư Vân hạ sinh tiểu công chúa Bối Bối và tiểu thiếu gia Hàm Hàm thì ai nấy trong cái biệt thự này đều rất vui mừng.
Mà người mừng nhất là Mạc Hàn, hắn chính là người đầu tiên bế Bối Bối lên, ôm lấy con gái trong lòng 1 cách cẩn thận.
Còn Hàm Hàm và Đường Đường quả nhiên bị ra rìa không thương tiếc.
Đỉnh điểm là đến ngày sinh nhật của Bối Bối và Hàm Hàm tròn 3 tuổi.
Nói là tổ chức sinh nhật cho 2 đứa mà Mạc Hàn lại chỉ tặng quà lớn cho mỗi Bối Bối mà thôi.
Còn Hàm Hàm thì chủ tặng 1 chiếc thẻ đen.
Mà tặng thẻ đen cho Hàm Hàm làm gì thì hắn không cần biết, nói chung chỉ tặng cho đúng nghĩa vụ mà thôi.
Tư Vân thấy Hàm Hàm bị đối xử như vậy thì cũng rất bất mãn.
Cô cho rằng Mạc Hàn quá trọng nữ khinh nam, tính ôm Hàm Hàm và Đường Đường bỏ đi.
Lúc bấy giờ Mạc Hàn mới biết sợ.
Dưới sự chứng kiến của rất nhiều người làm, hắn đã quỳ xuống hứa với Tư Vân là sẽ đối xử bình đẳng với các con.
Vì thế Tư Vân mới nhắm mắt bỏ qua cho lần đó.
Còn Đường Đường thấy nhà càng ngày càng hỗn loạn thì không khỏi thở dài.
Thằng bé đi ra ban công muốn hít thở cho thoải mái, ai ngờ Hàm Hàm đã ra đây từ khi nào.
Thằng bé ngồi yên một góc, bình tĩnh hướng đôi mắt to tròn về phía xa xăm.
Khác với sự đáng yêu và luôn miệng của chị gái Bối Bối, Hàm Hàm lại rất lạnh lùng.
Thằng bé rất ít khi khóc.
Cho dù Bối Bối có cả đêm ăn vạ, khóc loạn cả lên thì Hàm Hàm ngủ cạnh vẫn không quan tâm gì hết.
Ngay cả Đường Đường cũng phải sợ hãi với cái bộ dạng này của Hàm Hàm.
Hàm Hàm tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.
Thằng bé không thèm chơi mấy thứ đồ chơi mà Tư Vân mua, mỗi ngày chỉ chờ người giúp việc mở tin tức để xem.
Nếu dám chuyển kênh thì chắc chắn sẽ bị sức mạnh của thằng bé đáng bay ra mấy mét.
Mạc Hàn đã từng đưa Hàm Hàm đến chỗ của Trương Quân kiểm tra.
Kết quả cho thấy Hàm Hàm có 1 loại sức mạnh rất lớn.
Chính vì thế mà cảm xúc của thằng bé có chút méo mó.
Đường Đường đi đến chỗ của Hàm Hàm, thằng bé ngồi xuống bên cạnh em trai.
Đường Đường hí hửng lấy từ trong túi ra 1 cái kẹo m út rồi đưa ra trước mặt cho Hàm Hàm rồi nói.
– Hàm Hàm à, anh cho em này.
Thấy Hàm Hàm không để ý, Đường Đường bĩu môi, có chút bị tổn thương.
Thế là Đường Đường liền bóc kẹo m út ra rồi cho vào miệng.
Thằng bé ngước lên nhìn lên cả bầu trời đầy sao mà ngưỡng mộ.
– Thì ra là em thích ngắm sao.
Hàm Hàm sau này rủ anh ngắm với nhé?
Hàm Hàm quay lại ném cho Đường Đường 1 cái lườm rồi lại tiếp tục ngắm sao.
Đột nhiên, trên trời có 1 ngôi sao băng vụt qua.
Đường Đường lập tức vui vẻ la lên.
– Hàm Hàm nhìn kìa, sao băng kìa… Mau ước đi…
Đường Đường ngây ngô, vội đứng dậy nhắm mắt, chắp hai tay vào ước.
Cho đến khi Đường Đường mở mắt ra, vui quá nên hai chân vướng vào nhau.
Thằng bé ngã sõng soài trước mặt của Hàm Hàm.
Trán đập xuống đất.
Bị đập đau, Đường Đường vội ngồi dậy, sau đó bắt đầu tiết mục sụt sùi xoa xoa nhẹ cái trán bị đau.
Hàm Hàm vốn không muốn để ý, nhưng khi thấy Đường Đường khóc lớn quá, chẳng hiểu sao thằng bé bò lại gần Đường Đường, vươn bàn tay nhỏ xíu ra vỗ nhẹ lên vai của Đường Đường giống như an ủi.
Lần đầu tiên được em trai an ủi, Đường Đường càng xúc động khóc lớn hơn.
Từ khi Hàm Hàm và Bối Bối được sinh ra thì mọi sự chú ý đều được đổ dồn lên 2 đứa này.
Mọi người rất ít khen Đường Đường đáng yêu nữa mà lại tập trung đi khen Hàm Hàm là 1 tiểu soái ca.
Chính vì thế Đường Đường có chút ghen tị.
Mà Hàm Hàm ngoại trừ Tư Vân ra thì rất ghét ai bế thằng bé.
Chính vì thế, nếu ai được động vào người của Hàm Hàm thì coi như đó là 1 ân huệ lớn mà thằng bé cho phép.
Đường Đường thấy em trai an ủi thì vội lao đến ôm lấy Hàm Hàm trong lòng.
Mà Hàm Hàm khó chịu, cau có mặt mày, tính đẩy Đường Đường ra nhưng thằng bé lại nghĩ lại.
Sợ Đường Đường khóc lớn quá mất hứng ngắm sao nên cứ mặc cho anh trai ôm lấy mình.
– Hàm Hàm à, anh trai cũng yêu em lắm đấy.
Anh ta hứa sau này sẽ bảo vệ em và Bối Bối.
Vậy nên Hàm Hàm lạnh nhạt với ai cũng được, đừng lạnh nhạt với anh trai nhé…
Không biết qua bao lâu, cho đến khi Tư Vân cùng Mạc Hàn mở cửa ra ngoài ban công thì thấy 1 cảnh tượng không ngờ đến.
Đường Đường đang gối lên chân của Hàm Hàm ngủ từ bao giờ.
Mà Hàm Hàm thấy bố mẹ đã ra thì chỉ tay vào Đường Đường, ý là mau lôi cái của nợ này ra khỏi chân thằng bé.
Mạc Hàn đi đến, nhẹ nhàng bế Đường Đường lên.
Còn Tư Vân thì cúi xuống ôm Hàm Hàm.
– Hàm Hàm hôm nay sao quý anh trai thế? Cục cưng của mẹ ấm áp thật đấy.
Hàm Hàm lắc nhẹ đầu, sau đó gục xuống vai của Tư Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại muốn ngủ.
Tư Vân nhìn Hàm Hàm, nở 1 nụ cười nhẹ.
Cô sinh được 3 đứa con thì 3 đứa có tính nết khác nhau.
Đường Đường [Mạc Nhất Đường] hoạt bát, đáng yêu.
Bối Bối [Mạc Y Bối] thì rất hay làm nũng, có rất nhiều biểu cảm khiến người ta bật cười.
Còn riêng Hàm Hàm [Mạc Nhất Hàm] do vì sức mạnh của thằng bé quá lớn nên cảm xúc có chút bất ổn.
Rất ít cười, rất ít nói, rất ít khóc.
Ngày nào cũng phải xem tin tức khiến cho Tư Vân rất lo ngại.
Nhưng vừa nãy khi thấy Hàm Hàm để cho anh trai nằm lên chân mình ngủ thì Tư Vân mới thở phào nhẹ nhõm 1 chút.
Thì ra Hàm Hàm của cô ngoài tuy mặt lạnh vậy thôi nhưng là người cực kỳ ấm áp đó nha..