Đêm Thao Thức

Chương 42



Pamela nhìn vào ống kính. Cô vẫn đang ngồi trên sofa, tay vẫn cầm ly rượu. Một nụ cười khinh khỉnh cong cớn trên môi cô, nhưng hai mắt cô lạnh băng như biển Bắc.

“Đoạn phim vừa rồi được quay từ chuyến ra nước ngoài gần đây nhất của bố tớ. Mấy trò này quả là bệnh hoạn quá nhỉ?

Cũng phải khen cho Hoyt Egan.

Anh ta từng theo tháp tùng bố tớ trong mấy chuyến công du nước ngoài và phát hiện đang xảy ra chuyện gì. Anh ta mua chuộc một trong những nhân viên của nhà thổ để quay đoạn video đó. Vấn đề là, mãi cho đến mấy tuần trước lúc tớ phát hiện ra Hoyt Egan đang tống tiền bố tớ, tớ vẫn cứ tự thuyết phục mình rằng bố tớ không còn lạm dụng bé gái nữa. Hóa ra ông ta chỉ chuyển trò ấy ra nước ngoài. Đúng là chối bỏ thực tại, nhỉ?”

Irene bấu chặt điện thoại. “Anh có nghe thấy không vậy Luke?”

“Có, anh có nghe,” Luke dịu dàng đáp. “Webb là kẻ nghiện ấu dâm, và hắn đang chuẩn bị tranh cử tổng thống. Em nói đúng, những gì em đang trông thấy là động cơ giết người rất cao – nói đúng ra là hai vụ ấy chứ.”

“Pamela và Hoyt Egan.”

“Anh phải gọi cho Tanaka đây,” Luke bảo. “Anh muốn nhờ anh ấy tìm xem hiện tại Webb đang ở đâu. Chỉ đến khi anh biết được thằng chó đẻ đó không ở đâu gần Dunsley cả thì anh mới thấy yên tâm hơn chút được. Còn trong lúc này, em phải đảm bảo rằng cửa nhà cô Tess khóa lại hết nhé.”

Tess đang ở khá gần nên đã nghe thấy giọng Luke vang ra từ chiếc điện thoại nhỏ. Bà nhanh nhảu hành động. “Để cô lo chuyện này cho.”

“Anh sẽ đến đấy ngay khi anh ra khỏi đây được,” Luke nói tiếp. “Đừng cho ai vào nhà nhé trừ Phil ra.”

“Em hiểu rồi,” Irene đáp.

Luke gác máy.

Tess vội vã quay lại phòng khách rồi ngồi xuống trường kỷ. “Chúng ta an toàn rồi, như Phil vẫn thường nói.”

Trên màn hình, Pamela hạ ly rượu xuống.

“Từ các bản sao kê chi tiêu của thẻ tín dụng và hồ sơ ghi chép các chuyến bay mà tớ đính kèm ở một trong các tập tin kia, cậu sẽ thấy rằng vài năm qua bố tớ đã bay ra nước ngoài rất nhiều lần. Khu vực Đông Nam Á từng là đích đến yêu thích của ông ta. Ở đó có nhiều nhà thổ trẻ em quá mà.”

“Nhưng cũng có nhiều hoạt động tương tự ở những vùng khác trên thế giới nữa. Năm ngoái bố tớ đã tìm ra một nơi ở châu Âu mà cậu vừa được xem trong đoạn clip ấy. Dạo này thì nơi đó là nơi ông ta đang chuộng. Tớ có ghi cả địa chỉ cho cậu luôn này, Irene. Tớ biết cánh phóng viên rất thích thật nhiều chi tiết vào.”

Tess quay nhìn Irene. “Chuyện này kinh khủng quá. Chiến dịch tranh cử của Ryland Webb rồi sẽ tiêu đời nhà ma khi thông tin này đến tay giới truyền thông.”

Irene không cất mắt khỏi màn hình. “Đúng vậy.”

“Nếu cậu xem được đến đây rồi thì Irene này, chắc chắn cậu đã hiểu ra rằng tớ muốn cậu là người đem câu chuyện về cái sở thích dễ thương của bố tớ công bố trên báo chí. Tớ nợ cậu từng ấy, chí ít là thế.”

“Pamela biết em là phóng viên,” cô Tess trầm ngâm nhận xét. “Bao năm nay bạn ấy vẫn dõi theo từng bước của em.”

“Rõ là vậy rồi.”

Trên màn hình, Pamela dựa người ngả vào góc sofa và duỗi một chân dài khoan thai.

“Nhưng trước khi cậu cho loan tin động trời này, tớ phải kể cho cậu nghe thực sự chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ cậu. Tớ đã bảo mình là người có trách nhiệm gây ra cái chết của họ, và đấy là sự thật giản đơn. Cậu biết không, đến một thời điểm nào đấy vào mùa hè năm ấy, mẹ cậu bắt đầu nghi ngờ rằng tớ đã bị lạm dụng.”

“Tên Webb hãm hiếp cả con gái ruột của hắn,” cô Tess kêu lêu, mặt cô đanh lại vì phẫn nộ.

“Mùa hè ấy hẳn cậu từng thắc mắc vì sao mẹ cậu không bao giờ cho phép cậu qua đêm tại nhà tớ khi bố tớ có nhà. Nhưng thực ra mẹ cậu không cần phải lo lắng thế. Thời ấy bố tớ đã không còn chui vào phòng tớ giữa đêm khuya nữa. Tớ mười sáu tuổi là đã quá già rồi. Ông ta thích tớ khi tớ còn bé hơn cơ. Chuyện bắt đàu từ khi tớ mười tuổi, cậu biết đấy. Chấm dứt khi tớ khoảng mười ba.”

“Pamela tội nghiệp,” Irene thều thào. Một nỗi buồn thương vô hạn đè nặng tâm can nàng. “Em chẳng bao giờ biết cả. Dường như lúc nào bạn ấy cũng kiêu kỳ, dửng dưng và thực tế đến thế cơ mà.”

“Tớ vờ như đã chẳng có gì xảy ra, tất nhiên rồi. Đấy là cách trẻ con phản ứng trong những tình huống như thế. Chúng giữ bí mật, đôi khi giữ bí mật với chính bản thân mình. Thậm chí tớ cũng chẳng nói cho bất kỳ bác sĩ trị liệu tâm lý nào tớ từng xin tư vấn trong bấy nhiêu năm qua. Tớ không thể giải thích được cách thức hoạt động là thế nào nữa. Tớ nghĩ người ta gọi đấy là thuật phân cách chia ngăn. Tớ có đọc đâu đó bảo rằng đấy là một cơ chế để tồn tại hay gì đấy. Mà thôi là gì cũng mặc, tớ là tớ rất giỏi áp dụng thuật ấy.”

“Em tự hỏi không biết làm cách nào mẹ em lại phát hiện ra,” Irene nói.

“Mẹ cậu là người có trực giác nhạy bén, Irene ạ. Mùa hè ấy bà bắt đàu trò chuyện với tớ, hỏi han tớ. Lúc đầu thì tớ gạt phắt đi. Nhưng rồi, đến một ngày nọ, tớ đột nhiên có thôi thúc muốn mẹ cậu phát hiện ra sự thực. Tất nhiên tớ không có gan tự mình làm chuyện đó. Nhưng tớ biết chỗ bố tớ cất cuốn video yêu thích của ông ta, cuốn băng ông ta quay chuyện bố con tớ.”

Irene lặng người. “Bạn ấy đã đưa cuốn video cho mẹ em, rồi chắc hẳn mẹ đã kể cho bố em biết.”

“Và theo đấy, hẳn bố em đã làm gì đấy rất nghiêm túc để giải quyết chuyện này,” cô Tess lẳng lặng đúc kết. Irene hít vào thật sâu. “Vâng ạ.” Trên màn hình, Pamela chăm chú nhìn thẳng vào camera.

“Tớ đã sắp xếp cho mẹ cậu tìm ra cuốn video. Cùng buổi tối hôm ấy tớ phải làm sao cho cậu ở bên tớ. Cậu thấy đấy, tớ không thể chịu được tình trạng hồi hộp chờ đợi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tớ chỉ không muốn phải ở một mình. “

“Khi đó Pamela cứ mãi không muốn đưa em về nhà.” Irene đan chặt hai tay vào lòng. “Giữ em đến quá giờ giới nghiêm. Bắt em chạy xe mãi đến tận Kirbyville cùng bạn ấy. Em giận quá đỗi. Em biết bố mẹ em rồi sẽ nổi điên lên.”

“Tớ nghĩ tớ đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi chứ Irene. Nhưng tớ lại phạm một sai lầm thậm kinh khủng. Tớ thật không thể giải thích được tại sao mình lại làm thế, chỉ biết nói rằng, sau khi đi bước đầu tiên để chia sẻ bí mật của tớ với mẹ cậu, tớ không còn giả vờ rằng bí mật ấy không tồn tại được nữa, nếu cậu hiểu ý tớ. Bất thình lình mọi thứ trong tớ cứ sục sôi cả lên. Thế là chiều hôm ấy, trước khi đến đón cậu đi xem phim, tớ đã kể cho một người mà tớ nghĩ mình có thể tin tưởng được về cuốn video và về những gì tớ đã làm với nó.”

“Sau này, khi tớ nghe được chuyện gì đã xảy ra cho bố mẹ cậu, tớ nhận ra rằng người ấy hẳn đã gọi cho bố tớ ở San Francisco.”

“Chỉ cách có vài giờ lái xe,” cô Tess thì thầm. “Ryland Webb biết cách sử dụng súng,” Irene bảo. “Năm nào hắn cũng đi săn cùng với cha em.” Pamela chớp chớp mắt vài bận. Irene có cảm tưởng như bạn mình đang cố khỏa đi mấy giọt nước mắt.

“Dĩ nhiên cậu sẽ không bao giờ có thể chứng minh được bố tớ đã sát hại bố mẹ cậu. Irene này, tớ rất xin lỗi về chuyện ấy. Nhưng cả hai chúng ta đều biết là đã qua bao nhiêu năm tháng rồi. Bất cứ bằng chứng xác thực nào nếu có tồn tại đi chăng nữa thì cũng đã biến mất từ lâu.”

Có tiếng chìa khóa vặn vào ổ. Cả Irene lẫn cô Tess cùng giật bắn mình.

Cửa mở. Phil lù lù ngay lối vào, một tay xách chiếc túi nhỏ bằng vải bố. Ông ấy làm ta thật vững dạ, Irene thầm nghĩ.

“Tôi nghe Luke bảo rằng cậu ấy muốn tôi ở cùng cô cho đến khi cậu ấy quay về Dunsley, Irene ạ.” Phil đóng khóa của lại. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”

“Anh sẽ không thể nào tin nổi chuyện này đâu.” Cô Tess nép mình vào sát Irene hơn để chừa chỗ cho Phil trên trường kỷ.

“Xem đây này.”

Pamela lại nói tiếp.

“… Irene này, đòi lại công lý cho bố mẹ cậu giờ đã quá muộn rồi. Nhưng cậu có thể đàm bảo là bố tớ sẽ không bao giờ vào được Nhà Trắng. Cậu có thể tiêu diệt ông ta. Đừng lo, lần này tớ không phạm sai lầm như trước đây đã phạm đâu. Tớ đã không nói cho người mà tớ từng trút bầu tâm sự vào cái đêm bố mẹ cậu bị sát hại. Cậu sẽ được an toàn cho đến khi chuyện này lên mặt báo. Còn sau đấy, sẽ chẳng còn quan trọng gì nữa, phải không nào?”

Pamela lại ngưng, với tay rót thêm rượu.

“Thôi, tớ nghĩ chuyện thế là hết. Ô, tất nhiên là chưa kể đến cái váy trắng be bé ấy. Tớ đã mặc nó cho bố tớ đấy. Ông ta chẳng bao giờ biết tớ đã giữ cái váy suốt từng ấy năm. Chắc ông ta đã quên khuấy mất rồi. Cậu đừng mở bọc áo ra nhé. Để cho phòng xét nghiệm ADN làm việc đó. Ta không được làm hỏng bằng chứng. Tớ có thể sao chép cuốn video và mấy đoạn phim lẫn các sổ sách ghi chép những chuyến du hành, nhưng chẳng có cách nào sao chép cái váy cả. Tớ từng định trao nó cho cậu khi tớ nói chuyện với cậu. Nhưng sau khi suy xét, tớ đã quyết định để nó cùng với bộ bằng chứng được sao ra mà tớ sẽ để lại nhà cũ của cậu ở Dunsley này. Chỉ là cẩn thận phòng ngừa thôi. Để đấy nó sẽ được an toàn, dù tớ có mất hết dũng khí hay không. Quay đoạn video này xong, tớ sẽ đem mọi thứ đến ngõ Cây Thông bỏ vào phòng ngủ ngày xưa của cậu.”

“Nhân tiện nói luôn, tớ đã thuê ngôi nhà ấy bằng tên khác từ cái công ty môi giới bất động sản ở San Francisco chịu trách nhiệm quản lý nó. Không có ai ở Dunsley này biết tớ có liên hệ gì với căn nhà ấy đâu.”

“Tạm biệt nhé Irene. Tớ ước sao mình đủ can đảm đối mặt với cậu để kể chuyện này. Nhưng tớ sẽ không ngạc nhiên đâu nếu đến phút cuối tớ lại quyết định tránh né cuộc gặp của chúng ta ở Dunsley. Tớ khá là xuất sắc trong việc thực hành nghệ thuật từ chối thực tại mà. “

Màn hình vụt tối om.

Trong một lúc thật lâu, không ai nói với ai một lời nào.

Rồi Phil huýt sáo lên khe khẽ. “Có vẻ giả thuyết của cô đã đúng rồi đấy Irene. Có kẻ đã sát hại Pamela.”

“Là Ryland Webb,” Tess nói. “Chắc phải là hắn thôi. Hắn đã giết hại con gái của chính mình. Thật không thể tin nổi.”

“Không, tin nổi đấy chứ,” Irene hùng hổ phản đối. “Hắn hoàn toàn có khả năng hãm hiếp con gái ruột. Tại sao một tên quái vật lại phải dừng tay tại đấy?”

“Sau khi giết hại con bé, chắc hắn đã lấy đi bản sao cuốn video và máy tính của Pamela, trong đấy có chứa một bộ các tập tin chứng cứ,” Tess suy luận. “Có lẽ hắn nghĩ hắn đã lấy được mọi thứ. Nhưng rõ ràng hắn đã không bao giờ nhận ra là Pamela đã sao chép toàn bộ bằng chứng để lại cho em tìm thấy tại ngõ Cây Thông.”

“Anh thắc mắc làm thế nào mà hắn lại bẻ được mật mã để truy cập vào những tập tin trong máy tính của Pamela đây?” Phil băn khoăn.

Irene nhún vai. “Có thể hắn chẳng làm được. Nhưng chắc hẳn hắn đã nhận ra trong đấy có những thông tin chết người. Có lẽ hắn chỉ quẳng máy tính xuống hồ thôi.”

Phil gật gù. “Cũng chẳng ngạc nhiên gì nếu hắn có châm lửa đốt nhà chỉ để chắc chắn rằng sẽ không còn bằng chứng nào sau này có thể quay lại ám hắn nữa.”

Irene nhìn vào chiếc hộp màu trắng. “Hay có lẽ bằng cách nào đó hắn đã biết được chuyện về chiếc váy cưới nho nhỏ này.”

“Nhưng hắn lại không thể tìm ra,” Tess trầm ngâm thêm vào. “Thế là hắn thiêu sạch căn nhà hy vọng sẽ hủy được luôn cả chiếc váy.”

Nguồn năng lượng bùng dậy trong người Irene. Nàng với tay lấy điện thoại. “Em phải gọi cho sếp em đây.”

Trước khi nàng kịp bấm số của Adeline thì chiếc điện thoại nhỏ đã reo vang trong tay nàng.

“A lô?”

“Dường như chúng ta có được chút thời gian để thở rồi,” Luke nói. “Tanaka vừa mới định vị được Ryland Webb. Hắn đang ở văn phòng tại San Francisco, dự cuộc họp với mấy tay đóng góp nặng ký cho chiến dịch của hắn. Tối mai hắn sẽ có buổi tiệc gây quỹ, thế nên chắc chắn hắn sẽ không sớm rời khỏi thành phố được. Em ở yên cùng Tess và Phil cho tới khi anh đến nhé.”

“Em sẽ chờ.”

Luke gác máy, Irene gọi cho Adeline Grady. Trong khi chờ Addy trả lời, nàng quan sát Phil mở dây kéo chiếc túi vải bố nhỏ. Ông không lấy những thứ trong túi ra. Không cần thiết. Từ nơi mình đang ngồi nàng có thể nhìn thấy ánh sáng mờ mờ phản chiếu từ nòng một khẩu súng. Chẳng ngạc nhiên gì khi phát hiện ra Phil có súng. Dù gì thì đây cũng là Dunsley, một rẻo cắt nguyên sơ từ vùng ngoại ô bang California. Nhưng nhận thức được hôm nay Phil đã về nhà mang theo vũ khí khiến một cơn ớn lạnh gai người chạy dọc sống lưng nàng. Luke nhất định là lo lắng lắm, Irene thầm nghĩ.

“Đã đến lúc cô ló mặt về rồi đấy Irene,” Addy lên tiếng. “Nói cho tôi biết nào.”

“Em vừa có được câu chuyện sẽ làm cho tờ Glaston Cove Beacon thành tờ tin tức nổi tiếng nhất liên bang trong vòng bốn mươi tám tiếng đây. Nhưng chúng ta cần lên kế hoạch chút đã.”

Tối ấy khoảng tám giờ hơn, Irene nghe thấy tiếng xe của Luke rẽ ở lối vào nhà Carpenter.

“Anh ấy đấy,” nàng báo cho Tess và Phil. “Đến lúc anh ấy về tới rồi.” Nàng quẳng mấy lá bài xuống bàn và nhảy phắt dậy.

Phil và Tess vừa thu dọn mớ bài vừa đưa mắt nhìn nhau vẻ thú vị. Irene bỗng nhận ra mình đang phản xạ như một người tình hay một cô vợ nãy giờ đang nôn nóng chờ đợi người đàn ông của mình quay về sau một thời gian vắng mặt dài đằng đẵng đến vùng đất lạ.

Mày mới biết anh ấy có mấy ngày thôi, Irene nghiêm khắc lên lớp chính mình. Phải cố tỏ ra bình tĩnh ở đây chứ.

Nhưng nàng lại ùa ra mở cửa, lòng tràn ngập trông đợi tin tưởng lẫn cảm giác nhẹ nhõm. Luke đứng đó, trông rất khắc nghiệt, lạnh lùng và ảm đạm.

“Em vừa định gọi cho anh xem anh đang ở đâu,” nàng nói.

“Lái xe đường xa mà,” anh đáp. “Một ngày dài. Em ổn chứ?”

“Vâng. Ôi, việc gì phải bình tĩnh chứ.” Nàng lao mình vào ngực anh. Luke dường như hơi ngạc nhiên nhưng ngay lập tức định thần lại. Vòng tay anh ôm chặt người nàng.

“Sẵn sàng về nhà rồi chứ?” anh hỏi.

“Rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.