Đêm Tình Phũ Sương

Chương 44: Tìm được cô rồi



Tần Mặc Đình nhìn cô không rời mắt, một thời gian không gặp thân cô có phần gầy hơn khiến hắn thật sự không vui.

“Theo anh về dinh thự..trong ngày hôm nay”-Hắn cứ thản nhiên ra lệnh càng khiến cô cảm thấy chán ghét hắn.

“Tôi không muốn” – Sở Giai Hân nghiêm túc nhìn lại hắn.

“Nhìn xem cái nơi đó nghèo khổ đến nỗi còn không thể cho em bữa cơm tử tế..” – Hắn chau mày nhìn cô nhưng vẫn cố nén cảm xúc tức giận vẫn nhẹ giọng nói chuyện với cô.

“Có nghèo đói cũng là chuyện của tôi…anh không có tư cách xen vào cuộc sống của tôi” – Sở Giai Hân giờ đây nhìn hắn không còn là ánh nhìn dịu dàng lúc yêu đương nồng cháy mà giờ chỉ còn lại cái nhìn chán ghét thậm chí còn chẳng muốn dính líu đến.

“Anh sẽ để em suy nghĩ..trong hai ngày nữa nếu em còn ngang bướng như vậy thì đừng trách anh tại sao tàn nhẫn” – Tần Mặc Đình nghiêm mặt nói một câu khiến cô ngẩn người một lời cũng không còn thốt ra được.

Một tên tổng tài giàu có bá đạo lại còn ép buộc cuộc sống của cô phải theo ý hắn góp cuộc số cô đen đủi tới mức nào cơ chứ.

….

Bạc Ân Tuỳ ở khu nghiên cứu chờ Sở Giai Hân về, cô gái xinh đẹp một cách đơn thuần trông có sức sống hơn nhiều so với những ngày đầu ở đây.

“Chị về rồi ạ” – Bạc Ân Tuỳ nghe tiếng gõ cửa thì liền chạy ra mở nhưng trong phút chốc thì khựng lại.

“Tìm được cô rồi” – Giọng nói lạnh như băng ám ảnh đến mức khiến Bạc Ân Tuỳ lùi lại vô thức ngã xuống sàn nhà.

“Các người..thả tôi ra…” -Bạc Ân Tuỳ hét lớn làm cho tất cả người ở khu nghiên cứu đều kinh hoảng chạy đến.

“Thả cô ấy ra..các người đang làm gì thế ?” – Trong số người ở đó thì một người đàn ông nhanh chân đi đến kéo Bạc Ân Tuỳ lại.

“Bạc tiểu thư là người của chúng tôi..phiền các người không liên quan tránh ra” – Người đàn ông mặc vest đen lạnh giọng cảnh cáo.

Ngay lúc hoảng loạn thì Sở Giai Hân về đến, cô nhìn nhóm người áo đen ai cũng nồng mùi thuốc súng cứ vây quanh Bạc Ân Tuỳ, nhìn qua học trưởng Tiêu Lạc Chấn đang bảo vệ Bạc Ân Tuỳ sau lưng.

“Góp cuộc mấy người là ai ?” – Sở Giai Hân đến cạnh Bạc Ân Tuỳ liếc qua nhóm người đàn ông kia. Cơ thể của cô gái nhỏ run lên vì sợ hãi thậm chí còn không dám nhìn lên cứ bám chặt lấy Sở Giai Hân.

“Nếu các người cứ nhất định lo chuyện bao đồng thì chúng tôi cũng không còn cách nào khác” – Người đàn ông lạnh lùng nhìn họ rồi dứt câu mấy tên phía sau vừa định tiến tới.

“Dừng lại..nếu muốn mang xác tôi về thì cứ qua đây mà lấy” – Ngay lúc này, người con gái như bông tuyết nhẹ nhàng leo lên thành lang can cao của toà nhà nghiên cứu chỉ một nhấc chân thôi cũng đủ ngã xuống thành chết ngay tại chỗ.

“Này..” – Tên đàn ông lúc này mới hoảng loạn lộ rõ.

“Ân Tuỳ..em..bình tĩnh chút đi” – Sở Giai Hân và Tiêu Lạc Chấn cũng bị doạ sợ theo cũng không dám tiến lại gần.

“Em thà chết ở đây…cũng không muốn theo bọn họ về nơi địa ngục đó đâu” – Bạc Ân Tuỳ lời nói nghẹn ngào đau lòng.

Nhóm người đó kinh hãi, nếu thật sự Bạc Ân Tuỳ có mệnh hệ gì thì ông chủ của họ sẽ xé xác từng người bọn họ ra mất.

“Được..được rồi, Bạc tiểu thư chúng tôi sẽ rời đi..mau xuống đây đi được chứ” – Bọn họ nói rồi nhanh từng người rời khỏi đó, so với bắt người về thì họ sợ việc mang xác Bạc Ân Tuỳ về cho ông chủ của họ hơn.

Sở Giai Hân nhìn họ rời đi mới nhanh ôm Bạc Ân Tuỳ xuống, nhìn cô gái nhỏ ngất xĩu đi trong lòng khiến cô càng đau lòng nhanh chóng gọi cho bác sĩ.

Hoá ra Bạc Ân Tuỳ đã nhớ rõ mọi chuyện nhưng tâm trí lại không muốn nhắc lại vì nó quá khủng khiếp đối với một cô gái nhỏ bé.

Bạc Ân Tuỳ người thân không có sau khi biến thành vật thí nghiệm cho Âu Liên Việt thì cơ thể cô càng ngày càng biến chứng kì lạ có lúc còn nôn ra máu không ít, Âu Liên Việt không biết từ lúc nào lại thay đổi một cách chóng mặt đối đãi với cô có lúc rất tốt cũng không ép cô làm gì ngược lại còn cho chuyên viên điều trị đẩy hết độc tố trong người của cô ra.

Nhạc Lão ở một nơi khác còn chưa hay sự việc này thì lại ập đến chuyện liên quan đến Tần Mặc Đình.

“Nhạc lão tiên sinh…ông là người thông minh hẳn là hiểu ý của ông chủ chúng tôi chứ” – Người đang đối diện Nhạc lão chính là thuộc hạ của Tần Mặc Đình được lệnh đến bàn bạc việc mua lại khu đất này nói cách khác cũng là áp đảo tâm lí của ông ấy để có thể làm theo lời của Tần Mặc Đình mà không có điều kiện.

“Thật sự vô lí..nơi này nhiều đời Nhạc Gia gầy dựng sao có thể nói bỏ là bỏ” – Nhạc lão kích động nhưng đối lại thái độ của ông thì người của Tần Mặc Đình lại cực kì bình thản.

Hai vali tiền đặt trên bàn phải nói là nhìn qua đã hoa mắt nhưng chẳng là gì so với một Tần Thị uy thế nổi tiếng, Nhạc lão biết rõ đắc tội với Tần Mặc Đình cũng đồng nghĩa tự tìm đường chết nếu ngày hôm nay ông không kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng thì trước sau cũng bị Tần Mặc Đình dùng thủ đoạn lấy đi, hôm nay hắn cho người đến dùng danh nghĩa là thương lượng đã là nể mặt ông ta lắm rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.