Sở Giai Hân nhìn hắn mà quên mất đống tài liệu trên tay, khi người đàn ông đó ngẩn đầu lên đáp trả bằng cái nhìn lạnh như băng mới khiến cô giật mình.
“À..tôi mang báo cáo của tháng này đến..và vài văn kiện cần chữ kí của anh ạ” – Sở Giai Hân vội đặt trên bàn ngay ngắn.
Hắn gật đầu như nói cô hãy để tài liệu lên bàn, cô cứ như vậy mà đứng chờ hắn kí hết đống giấy đầy chữ đó trong bầu không khí tĩnh lặng, căn phòng này có thiết kế rất thoáng không cầu kì nhưng từng thứ đặt ở đây đều là vật phẩm quý báu đắc tiền bóng loáng từng cái bình cổ, Sở Giai Hân giờ mới hiểu thói quen hay sở thích của người có tiền đúng là làm người ta lát mắt không khỏi trầm trồ.
“Cô là người đưa ra kế hoạch này sao ?” – Không khí yên tĩnh bị phá vỡ bởi giọng nói khàn lạnh uy lực của người đàn ông.
“À..vâng..đúng là tôi” – Sở Giai Hân giật mình, không ngờ hắn lại xem xét bản kế hoạch của cô một cách nghiêm túc như vậy trông khi người ở phòng thiết kế đều rất xem thường năng lực của cô thậm chí còn chẳng thèm nhìn qua một lần.
“Sao cô lại chọn đá quý màu đỏ thay vì màu trắng lại còn đính trên mặt chính dây chuyền ?” – Hắn nghiêm túc đưa ra câu hỏi, ánh mắt nhìn cô không rời khỏi.
“Mùa thu sẽ có lá phong đỏ cũng là biểu tượng của mùa và màu đỏ là màu may mắn có thể tạo ra khác biệt ấn tượng của bộ trang sức vừa là điểm nhấn lại còn thời thượng theo kịp xu hướng” – Sở Giai Hân đáp lại bình tĩnh không chút lo lắng, nhìn thái độ của cô giống như một người rất sành sỏi về đá quý kim cương.
Nhìn cô nàng này thông thạo như vậy, Tần Mặc Đình ngẩn gương mặt tuấn tú nhìn cô khiến cô cũng thấy có chút e sợ gượng cười. Nghe nói tính khí của người đàn ông này rất khó chiều lại cực kì khắc khe ra tay cũng thật sự tàn nhẫn trên thương trường hôm nay đối mặt ở khoảng cách thế này thật sự áp lực cho cô gái nhỏ như cô.
“Cô từng tiếp xúc với đá quý ?” – Hắn lạnh giọng.
“Chưa từng nhưng tôi đã tìm hiểu rất nhiều về chúng trong sách vở” – Cô đã mất khá lâu để có thể học hết toàn bộ về đá quý, kim cương ngoài ra cô còn có tài nghệ phân biệt các hợp chất tạo ra một thành phẩm vô cùng lạ mắt.
“Lại đây” – Tần Mặc Đình càng trầm giọng hơn, lệnh như lệnh vua khiến cô không thể kháng cự đi đến.
Trên người cô nàng toả ra một mùi hương thanh nhã dễ chịu giống như hương hoa hồng pha lẫn một tinh dầu an thần cho người đối diện, từ khi Sở Giai Hân đi vào hắn đã phát giác mùi hương đặc biệt trên người cô nó không giống như loại nước hoa thông thường đắc tiền nhưng lại rất dễ chịu độc nhất.
“Được rồi, cô quay về đi” – Hắn đột nhiên trầm ngâm một hồi rồi cất giọng ra lệnh, Sở Giai Hân không suy nghĩ gì nhiều nhanh chóng mang đống hồ sơ kia rời đi.
……
Buổi tối, Tưởng Nghiên Ngọc hẹn Sở Giai Hân đi tới khu giải trí thành phố là quán bar Chu Cát nổi tiếng nhất ở đây. Nơi lộng lẫy hơn bất cứ thứ gì một hương vị của sự phóng túng pha lẫn những trận phun tiền như nước của các nhà tài phiệt thường xuyên kéo nhau đến đây.
“Cậu kéo mình tới đây làm gì ?” – Sở Giai Hân vốn dĩ không thích những nơi hoa lệ ồn ào như vậy đương nhiên rất thấy lạ lẫm nói nhỏ với Tưởng Nghiên Ngọc đang ngồi trên sofa uống rượu.
“Đừng lo, mình đưa cậu đi khai phá cái gọi là thiên đường của chốn tài phiệt” – Tưởng Nghiên Ngọc đến đây được hai lần không ngờ nơi này lại đông vui như vậy, chỉ cần có tiền thì không có gì là không thể cả.
“Cậu uống say rồi đấy” – Sở Giai Hân bất lực không muốn nói gì chỉ quan sát xung quanh rồi nhìn đống rượu trên bàn bị Tưởng Nghiên Ngọc uống nảy giờ.
“Đùa sao..mình mà say á?” – Tưởng Nghiên Ngọc cứ uống rượu cười phì nhìn Sở Giai Hân.
Lúc này cô chỉ biết thở dài ngồi cùng Tưởng Nghiên Ngọc, khi xoay mặt qua hướng cầu thang nối lên cô giật mình nhìn chăm chú một người đàn ông. Không nhầm lẫn được người đó chính là cảnh sát Lý Trí Duy đã phụ trách vụ án hoả hoạn xảy ra của gia đình cô.
Ông ta ăn mặc khá đơn giản đang đi theo một nhân viên lên trên tầng lầu với vẻ mặt vẫn hờ hững không cảm xúc như vậy. Sở Giai Hân tất nhiên phải đi theo ông ta để biết góp cuộc ông ta đang có bí mật gì và có gì liên quan đến vụ án năm đó.
“Nghiên Ngọc đợi mình ở đây một lát” – Sở Giai Hân nói với cô bạn một tiếng rồi nhanh chóng bám theo hai người kia đi theo lên lầu.
_______________
Tầng thứ hai là nơi dành cho các khách VIP, cô nhìn thấy những cánh cửa phòng bị khép hờ còn thoảng nghe vài tiếng rên rỉ của phụ nữ và thở mạnh hì hục của đàn ông trong từng căn phòng. Đi lướt qua thôi cũng làm cho Sở Giai Hân thấy kì thị, bọn họ làm ăn như vậy chẳng phải là mại *** trắng trợn luôn hay sao vậy mà vẫn yên ổn kinh doanh hàng năm càng ngày càng lớn hơn nữa.
“Cảnh sát Lý ông đùa với chúng tôi sao ?” – Cô nghe giọng của một người đàn ông trẻ đang nói chuyện.
“Tôi thật sự đã cố hết sức rồi..mong các người lượng thứ cho qua chuyện này” – Cảnh sát Lý tuy nghiêm mặt nhưng trong lời nói chứa đầy sự sợ hãi lo lắng.