Họ rời sang một quán trà, Chu Vĩ châm thuốc lá, nghĩ đến Ngô Ái Khả nên anh chọn vị trí sát cửa sổ. Trong khói thuốc nghi ngút, anh kể lại vụ án Hầu Quý Bình.
Khi vụ án Hầu Quý Bình xảy ra, Chu Vĩ đang phá án ở địa phương khác, cho đến hơn một tháng sau mới về Bình Khang. Sau khi về, Trần Minh Chương đã nói với anh về vụ án này. Chu Vĩ gặp Lí Kiến Quốc, Lí Kiến Quốc kiên quyết không đồng ý cho anh xem hồ sơ vụ án. Anh tự mình điều tra, không có bất cứ manh mối gì.
Mấy hôm sau, bỗng có một người đàn ông bí ẩn gọi điện thoại đến, nói với anh là trước khi chết Hầu Quý Bình đã từng cố gắng tố giác chuyện học sinh của cậu ấy đã tự vẫn vì bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, trong tay Hầu Quý Bình có một chứng cứ vô cùng quan trọng, khiến cậu ấy bị gϊếŧ để diệt khẩu. Sau đó, Chu Vĩ điều tra thông tin về người đàn ông bí ẩn ấy, thì phát hiện đối phương gọi từ một trạm điện thoại công cộng.
Liên tưởng đến việc Lí Kiến Quốc vội vã kết thúc vụ án, còn vu oan giá hoạ cho Hầu Quý Bình, đổ cho cậu ấy tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, mà đúng vào thời gian trước đó phòng thí nghiệm pháp y lại bị kẻ trộm đột nhập, vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy được trong cơ thể cô bé học sinh bị hại cũng bị mất, Chu Vĩ không thể không nghi ngờ sự việc này có liên quan đến vị đội trưởng đội điều tra hình sự Lí Kiến Quốc.
Nhưng vụ án đã bị hủy, trong tay anh lại không có chứng cứ, đành bất lực nhìn thời gian vàng để điều tra vụ án trôi đi mất.
Cho đến tận lần này khi Giang Dương xuất hiện, lập lại vụ án trên danh nghĩa viện Kiểm sát, anh lại thấy le lói hi vọng sự thật sẽ được làm rõ.
Giang Dương hỏi vẻ nghĩ ngợi: “Anh cảm thấy người đàn ông bí ẩn gọi điện thoại cho anh nói là trong tay Hầu Quý Bình có một chứng cứ vô cùng quan trọng, có đúng không?”
Chu Vĩ gật đầu: “Tôi tin là đúng. Trước khi chết Hầu Quý Bình đã liên tục đi tố cáo một thời gian, nhưng sau khi cảnh sát điều tra, những chứng cứ mà cậu ấy tố giác đều không đáng tin. Nếu như cậu ấy tố giác không đúng sự thật, thì hung thủ thật sự ở phía sau cứ mặc cho cậu ấy tiếp tục tố giác có sao đâu, tại sao phải mạo hiểm gϊếŧ cậu ấy, chấp nhận rủi ro có thể sẽ bị xử mức án cao nhất là tử hình? Cách giải thích duy nhất là, sau này đúng là trong tay cậu ấy đã nắm được một chứng cứ nào đó, có thể đe doạ trực tiếp đến hung thủ thật sự.”
Giang Dương gật đầu tán thành.
Chu Vĩ lại nói: “Xét toàn bộ sự việc Hầu Quý Bình bị gϊếŧ, cậu ấy tố cáo học sinh bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, sau đó vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ lấy được trong cơ thể học sinh ở cục Công an lại bị mất, sau đó cậu ấy bị mưu sát, đồng thời bị vu khống tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái. Mấy sự việc đó, buộc phải có sự phối hợp của cảnh sát, thêm vào đó là thái độ xử lí của Lí Kiến Quốc, cho nên tôi nghi ngờ Lí Kiến Quốc đã nhúng tay vào vụ án.”
Giang Dương rón rén hỏi: “Không lẽ… không lẽ việc xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái là do Lí Kiến Quốc gây ra?”
“Không thể.” Chu Vĩ lập tức phủ nhận.
Trần Minh Chương cũng lắc đầu.
“Tại sao lại không thể? Nếu không tại sao anh ta phải đổ tội cho Hầu Quý Bình?”
Chu Vĩ đưa ra một lí do rất đơn giản, thực tế: “Anh ta sợ vợ.”
Trần Minh Chương mỉm cười gật đầu: “Anh ta nổi tiếng về chuyện sợ vợ, các mặt khác thì tôi không rõ, nhưng về vấn đề quan hệ nam nữ, từ trước đến giờ Lí Kiến Quốc rất trong sạch.”
Giang Dương cau mày: “Thế thì, ở cương vị một cảnh sát, không có lí do gì để liều lĩnh mạo hiểm đến thế. Làm giả chứng cứ phạm tội, tạo ra một vụ án oan sai, đều là tội nặng.”
Chu Vĩ rít mạnh một hơi thuốc, thở dài nói: “Cho nên vấn để cũng chính là ở chỗ này.”
Trần Minh Chương cau mày, chậm rãi gật đầu theo.
Giang Dương hỏi họ vẻ không hiểu: “Vấn đề gì?”
Chu Vĩ giải thích: “Nếu chuyện xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái tuyệt đối không phải là Lí Kiến Quốc làm, mà anh ta lại can dự vào, tình nguyện chấp nhận rủi ro lớn như vậy, thì hung thủ thật sự có khả năng chỉ huy anh ta mạo hiểm làm việc này, ắt phải có thế lực không tầm thường.”
Trần Minh Chương nhìn Giang Dương: “Tình hình chỉ có như vậy, chúng tôi không giấu giếm điều gì, tình tiết vụ án rất phức tạp, động chạm đến cảnh sát, lập án hay không, quyền quyết định ở cậu.”
Chu Vĩ không giữ được bình tĩnh: “Học sinh tiểu học bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, người tố giác bị mưu sát, còn bị vu khống, cha mẹ vì thế mà xấu hổ tự vẫn, người chết nhà tan! Cậu Giang, nếu một vụ án như thế này mà không thể lật án, tôi thực sự… tôi thực sự…”
Ngô Ái Khả không kìm được, mắt đỏ hoe, cũng bắt đầu khuyên: “Anh lập án đi, cho dù khó khăn như thế nào đi nữa, em và bố em đều sẽ ủng hộ anh.” Giang Dương do dự nói: “Vụ án đã qua đi hai năm, nếu bây giờ lập án một lần nữa, ừm… có thể điều tra ra sự thật được không?”
Trần Minh Chương nói: “Trước đây khi Hầu Quý Bình liên tục tố giác việc xã Diệu Cao có một gã lưu manh tên là Nhạc Quân xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ học sinh của cậu ấy, Nhạc Quân đã bị bắt, nhưng tôi đã đối chiếu vết tϊиɦ ɖϊƈh͙, không phải là hắn, điều này cho thấy có người khác, nhưng Nhạc Quân chắc chắn biết chuyện. Ngoài ra, tôi vẫn luôn nghi ngờ, sự việc Hầu Quý Bình cưỡng bức Đinh Xuân Muội và sự việc cậu ấy bị mưu sát xảy ra cùng một ngày, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái là người khác vu oan cho cậu ấy, tại sao chuyện cưỡng bức lại không thể? Nếu lập lại vụ án, tìm gặp hai kẻ liên quan đến vụ án này, tôi tin chắc chắn sẽ tìm ra sự thật.”
Sự do dự của Giang Dương khiến Chu Vĩ thấy có hi vọng, anh vỗ ngực hứa: “Chỉ cần cậu lập án, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mình ủng hộ cậu bằng hành động!”
Giang Dương cúi đầu suy nghĩ, mức độ phức tạp của vụ án dần dần lộ rõ, kẻ dính líu đến vụ án mà họ biết là Lí Kiến Quốc đã ở cấp bậc đó, vậy thì thế lực ngầm chỉ huy hắn từ phía sau còn khủng thế nào. Một kiểm sát viên trẻ tuổi như anh, vất vả mấy tháng liền mới lập án được, lại còn phải lật án, điều tra ra hung thủ thật sự, tìm ra tất cả những kẻ dính líu đến vụ án, có thể thấy khó khăn đến nhường nào.
Nhưng, một vụ án oan như vậy mà không thể lật án, thì anh còn làm kiểm sát viên làm gì, không lẽ chỉ vì tiền đồ sự nghiệp sau này, có thể lên chức làm quan? Anh mà như vậy, dần dần sẽ trở thành một người mà chính bản thân mình rất căm ghét.
Ba người còn lại đều chăm chú nhìn, chờ quyết định cuối cùng của anh.
Rất lâu sau, anh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt đầy mong đợi của họ, chậm rãi gật đầu: “Được, thế thì sẽ điều tra ra sự thật!”