Sau khi đưa Nghiêm Lương vào phòng thẩm vấn, Triệu Thiết Dân quay người đóng cửa lại rồi đi ra, Trương Siêu lấy làm lạ nhìn một cái rồi mỉm cười: “Thầy Nghiêm, hôm nay chỉ có hai chúng ta?”
Nghiêm Lương gật đầu, cũng mỉm cười nhìn anh ta: “Đúng, chỉ có hai chúng ta.”
“Thế này hình như không đúng quy định thẩm vắn.”
“Cho nên, hôm nay không phải là thẩm vấn, cũng không cần ghi chép, chỉ là một buổi nói chuyện riêng giữa hai chúng ta, tôi sẽ giữ bí mật những nội dung cần thiết trong cuộc nói chuyện, kể cả với vị đội trưởng Triệu vừa nãy.” Nghiêm Lương chỉ vào camera giám sát trên đầu, “Camera giám sát cũng đã tắt, đầu ghi hình quay ra chỗ trống, không ghi được hình ảnh của anh, cũng không ghi âm, nếu anh vẫn nghi ngờ, tôi có thể bảo cảnh sát hình sự tạm thời để anh thoải mái, anh có thể khám người tôi.”
Trương Siêu hơi ngả người ra phía sau, nét mặt không biểu lộ sắc thái gì, quan sát đối phương một lúc, rồi đột nhiên bình thản mỉm cười: “Không cần, tôi rất tin tưởng.”
“Rất tốt,” Nghiêm Lương chậm rãi gật đầu, chăm chú nhìn anh ta, rồi tiếp tục chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc động cơ của anh là gì?”
“Tôi không hiểu anh nói gì, tôi bị oan, tôi không gϊếŧ người.”
“Tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh là người gϊếŧ hại Giang Dương, chỉ là…” Ông trầm ngâm giây lát, chợt cười, nói: “Thôi được, vấn đề này để lại sau cùng, chúng ta nói chuyện trước nhé, Giang Dương là người như thế nào?”
“Một kẻ sa đoạ trong đội ngũ kiểm sát viên, từng là công chức ăn hối lộ, đánh bạc, quan hệ nam nữ bất chính.”
“Nhân phẩm của anh ta tồi tệ như thế, thì tại sao anh lại kết bạn với anh ta, còn giúp đỡ cho anh ta vay tiền? Anh là một luật sư lớn, sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, làm bạn với một người khác hoàn toàn như vậy có vẻ vô lí.”
“Tôi là người bác ái, phổ độ chúng sinh mà.”
Hai người cùng bật cười.
Nghiêm Lương nhìn anh ta đầy hứng thú: “Hầu Quý Bình cũng là sinh viên của anh, Hầu Quý Bình là người như thế nào?”
“Ấn tượng của anh thế nào?”
Nghiêm Lương chăm chú nhìn anh ta: “Anh đang thăm dò tiến độ điều tra của chúng tôi đúng không?”
Trương Siêu không nói gì.
“Chúng tôi đã gặp Trần Minh Chương, biết là Hầu Quý Bình bị mưu sát, chứ không phải là tự sát, nhưng trong hồ sơ vụ án hiện có, không ghi lại những sự việc xảy ra trước và sau khi cậu ấy tử vong. Tôi nghĩ, cách trực tiếp nhất là đến hỏi anh.”
Trương Siêu vẫn nhìn ông không nói gì.
“Anh không cần thăm dò thành ý của tôi, tôi là một giảng viên đại học, hoàn toàn không phải là cảnh sát, càng không phải là quan chức, công việc của tôi, chỉ là tìm ra sự thật cuối cùng.”
Trương Siêu chậm rãi vươn thẳng người rồi lên tiếng: “Hầu Quý Bình là một người tốt, một thanh niên chính trực, lương thiện, sáng sủa. Thời gian cậu ấy làm giáo viên tình nguyện ở xã Diệu Cao, xảy ra chuyện một học sinh nữ của cậu ấy tự sát, cậu ấy phát hiện ra trước khi chết cô bé bị xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ, sau đó, cậu ấy liên tục đi tố giác, cho đến tận khi chết.”
“Cậu ấy tố giác ai?”
“Một thằng lưu manh ở địa phương.”
“Cảnh sát có điều tra không?”
“Đã điều tra, có điều, sau khi đối chiếu vết tϊиɦ ɖϊƈh͙ thì không phải.”
Nghiêm Lương nghĩ ngợi hồi lâu rồi cau mày: “Nếu nội dung tố giác không có thật, thì kẻ phạm tội xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái đó cứ mặc cho Hầu Quý Bình tố giác là xong, tại sao phải mạo hiểm mưu sát cậu ấy?”
Trương Siêu mỉm cười lắc đầu, không đáp lời.
“Anh biết đáp án?”
“Biết.”
“Bây giờ vẫn chưa thể nói cho tôi biết?”
“Không cần phải nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết.”
Nghiêm Lương không bắt ép anh ta, mỉm cười: “Thế thì tôi cũng không sốt ruột phải biết ngay bây giờ nữa. Chúng ta nói chuyện về một người khác nhé, Lí Kiến Quốc, chắc là anh biết anh ta nhỉ, anh ta là người như thế nào?”
Trương Siêu cười khinh bỉ: “Sau khi vụ án mạng của Hầu Quý Bình xảy ra, Lí Kiến Quốc ngay lập tức kết luận là Hầu Quý Bình chết vì tự sát do sợ bị xử tội, sau khi Giang Dương có được báo cáo khám nghiệm tử thi, yêu cầu lập án điều tra lại, anh ta cũng tìm mọi cách cản trở, cuối cùng, Giang Dương phải nỗ lực bằng mọi cách, mới được lập lại vụ án. Còn về chuyện Lí Kiến Quốc rốt cuộc là vì tỉ lệ phá án, vì thể diện của anh ta, hay là vì mục đích khác, tôi không có chứng cứ, nên không suy diễn.”
“Theo như lời của anh, trước đây Giang Dương là một kiểm sát viên chính trực, tại sao sau này lại thành ra như vậy?”
Trương Siêu cười: “Nếu chỉ cần mấy bản tư liệu mà có thể đánh giá được đó là một người như thế nào, thì định tính về một người có lẽ cũng giống như những tờ tư liệu đó, quá mỏng manh.”
Nghiêm Lương gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Sớm muộn rồi anh cũng hiểu thôi.”
Nghiêm Lương hít một hơi thở sâu rồi nói: “Có lẽ chúng ta quay trở lại với câu hỏi đầu tiên. Nếu chỉ là để lật án, hoàn toàn không cần phải làm đến mức như vậy. Nếu muốn bắt tội phạm và những người có trách nhiệm năm đó phải chịu sự trừng trị của pháp luật, cũng không cần thiết phải đi một đường vòng xa như vậy. Tôi thực sự không hiểu, rốt cuộc động cơ của anh là gì? Nói cách khác, cuối cùng thì anh muốn chúng tôi phải thế nào?”
Trương Siêu nghĩ ngợi giây lát rồi nói: “Người hiểu Giang Dương nhất, là Chu Vĩ, các anh có thể gặp anh ta nói chuyện.”
“Chu Vĩ là ai?”
“Tuyết Trắng Bình Khang.”