Sau khi rời khỏi bệnh viện, họ đến thẳng cục công an, lãnh đạo chính quyền huyện và cục trưởng cục công an tiếp họ. Cục trưởng kiêm bí thư Đảng bộ chính pháp, là lãnh đạo cấp trên của viện Kiểm sát, Giang Dương không dám trực tiếp yêu cầu ông ta giao người đã phụ trách công việc phá án tối hôm qua để dẫn về thẩm tra, chỉ có thể xuất trình thủ tục điều tra theo quy trình.
Cục trưởng mời họ vào phòng họp, bảo Lí Kiến Quốc đích thân nói rõ tình hình.
Sau khi các bên đã vào chỗ ngồi, Lí Kiến Quốc cúi đầu xuất hiện trước mọi người, buồn bã kể lại toàn bộ diễn biến sự việc: “Hôm qua đích thân tôi thẩm vấn Vương Hải Quân, đến quá nửa đêm, hắn vẫn không khai ra bất cứ điều gì, cân nhắc vấn đề thời gian và trạng thái tinh thần của nghi phạm, tôi bảo điều tra viên trong đội thẩm vấn hình sự về nghỉ trước, hôm sau tiếp tục. Sau khi những người khác về hết, tôi chuẩn bị đưa Vương Hải Quân về phòng tạm giam, lúc đó tôi thấy hắn co giật, lúc đầu tôi tưởng là hắn diễn kịch, sau khi xác nhận không phải là hắn cố tình làm trò, tôi vội gọi người cùng đưa hắn đến bệnh viện cấp cứu, nhưng cuối cùng vẫn không cứu sống được. Bác sĩ nói do đường huyết quá thấp dẫn đến đột tử. Về việc này, là trách nhiệm của tôi, tôi đã không quản lí tốt nghi phạm, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Một vị lãnh đạo huyện lên tiếng: “Cảnh sát các anh có sử dụng nhục hình ép cung nghi can không?”
Lí Kiến Quốc vội phủ nhận: “Chúng tôi tuyệt đối không sử dụng nhục hình ép cung, tuyệt đối không phải là đột tử vì bị dùng nhục hình để ép cung, các đồng chí bên viện Kiểm sát có thể nói chuyện riêng với từng điều tra viên phụ trách thẩm vấn tối hôm qua để điều tra.”
Giang Dương hứ một tiếng, Lí Kiến Quốc sợ nhất là Vương Hải Quân khai ra, làm gì lại có chuyện sử dụng nhục hình để ép cung. Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương: “Tối hôm qua người đầu tiên phát hiện ra hắn đột tử là anh?”
“Đúng thế.”
“Chỉ có một mình anh à?”
“Vâng.”
“Sau khi các anh thẩm vấn xong, hắn vẫn bình thường chứ?”
Lí Kiến Quốc do dự đáp: “Sau khi kết thúc thẩm vấn, phạm nhân thường đều rất mệt, chuyện… chuyện này cũng rất bình thường, nhưng lúc đó chúng tôi không phát hiện thấy trạng thái sức khỏe của hắn có biểu hiện bất thường rõ rệt.”
“Bệnh viện nói hắn đột tử vì đường huyết thấp?”
“Vâng, bệnh viện nói như vậy.”
Giang Dương nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta: “Chúng tôi sẽ xem hồ sơ bệnh án.”
Lí Kiến Quốc cau mày, không nói gì.
“Tôi cần xem camera giám sát.”
Lí Kiến Quốc cúi đầu, lén đảo mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, nói khẽ: “Do sơ suất, tối hôm qua đã không bật camera giám sát.”
“Không bật camera giám sát!” Giang Dương trợn mắt. “Bất cứ cuộc thẩm vấn nào cũng phải bật camera giám sát, làm sao lại có thể không bật được!”
Lí Kiến Quốc thở dài: “Đúng là chúng tôi làm việc sơ suất, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm về việc này.”
“Anh chịu trách nhiệm thế nào, người đã chết rồi! Anh phải chịu trách nhiệm hình sự!” Giang Dương không kìm được nổi giận.
Lúc này, phó huyện trưởng phụ trách tư pháp lên tiếng: “Đồng chí kiểm sát viên, các đồng chí hiểu rõ pháp luật, nói chuyện cũng phải có tinh thần pháp luật. Nghi phạm đột tử, cục công an không sử dụng nhục hình để ép cung, sơ suất duy nhất là quên không bật camera giám sát, lỗi này thường là kỉ luật nội bộ, không cần nâng tầm đến mức hình sự chứ?”
Giang Dương nghiến răng, đanh giọng chất vấn Lí Kiến Quốc: “Vết kim tiêm trên cổ Vương Hải Quân là ở đâu ra?”
Mặt Lí Kiến Quốc lập tức lộ vẻ hoảng hốt: “Vết kim tiêm gì?”
“Phía sau gáy Vương Hải Quân có vết kim tiêm, anh có cần xem ảnh không?”
“Tôi không biết.” Lí Kiến Quốc làm ra vẻ vô tội.
Giang Dương trừng mắt nhìn hắn: “Tôi sẽ yêu cầu thành phổ cho làm khám nghiệm tử thi.”
Lúc này, cục trưởng Cục công an lên tiếng: “Đây tất nhiên là quyền của viện Kiểm sát, các anh có thể căn cứ theo trình tự xin thành phố cử nhân viên kĩ thuật hình sự. Còn về việc quyết định trách nhiệm của đồng chí Lí Kiến Quốc, nội bộ cơ quan chúng tôi sẽ trao đổi và xử lí, sau đó nếu bên viện Kiểm sát vẫn cảm thấy không hợp lí, có thể đưa ra kháng cáo.”
Cục trưởng nói như vậy, rõ ràng là có ý bảo lãnh cho Lí Kiến Quốc hôm nay, viện Kiểm sát không thể đưa hắn về thẩm vấn.
Giang Dương im lặng một lúc, cuối cùng đành bất lực cúi đầu thoả hiệp.