Tháng 11 năm 2009
Hết giờ làm việc, Giang Dương gặp Hồ Nhất Lãng.
Đối phương khách sáo lên tiếng chào: “Kiểm sát viên Giang, giữa chúng ta e là có chút hiểu lầm, mong anh chiếu cố, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện một chút được không?”
Giang Dương liếc xéo: “Có gì mà nói? Không có thời gian.”
Hồ Nhất Lãng mỉm cười nói: “Anh bận như thế, có nghĩ đến chuyện nhờ người đưa đón con trai giúp không?”
Giang Dương bất giác nắm chặt nắm đấm, im lặng giây lát, lạnh lùng nói: “Tôi đã li dị vợ rồi, con trai vợ nuôi, các anh còn muốn thế nào nữa!”
Hồ Nhất Lãng xòe hai tay: “Anh đừng nói thế, tôi chỉ là muốn tìm một chỗ trao đổi một vài tình hình với anh thôi, không cần phải bực bội đâu nhỉ?”
Giang Dương hít một hơi thở sâu, kìm nén cơn giận: “Được, tôi nói chuyện với anh!”
Bọn chúng đưa Giang Dương đến phòng riêng trong một nhà hàng lớn, Hồ Nhất Lãng bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Giang Dương ngăn hắn lại: “Không cần, tôi sẽ không ăn bất cứ thứ gì của các anh, anh có chuyện gì mau nói, nói xong để tôi còn đi.”
Hồ Nhất Lãng không hề bực bội, hắn cười nói: “Thôi được, nếu kiểm sát viên Giang không muốn ăn thì chúng ta sang bên cạnh nói chuyện một chút được không?”
Họ ngồi ra bộ sofa trong gian phòng phụ bên cạnh, Hồ Nhất Lãng lấy một tập tài liệu từ trong cặp ra, đẩy sang phía đối diện, cười nói: “Anh Giang, nghe nói anh đã viết một số tư liệu, gửi cho một số lãnh đạo cấp trên, có phải là bản này không?”
Nghe hắn nói, Giang Dương không hề bất ngờ, đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng lấy được tư liệu tố giác, anh thản nhiên thừa nhận: “Đúng là tôi viết.”
“Trong này, nhất định là có một số hiểu lầm, tổng giám đốc Tôn của chúng tôi từ trước đến giờ luôn rất khâm phục cách cư xử của anh, mong muốn có thể trở thành bạn của anh, còn về chuyện tư liệu, anh có thể không gửi nữa được không? Tổng giám đốc Tôn nhất định sẽ…”
“Không thể.”
Hồ Nhất Lãng gượng gạo ngậm miệng lại, lời định nói mắc lại ở cổ họng, hắn lắc đầu cười vẻ ngán ngẩm, lấy một bộ bài trong túi ra, rút lấy một nửa, đặt trước mặt Giang Dương, nửa còn lại đặt trước mặt mình.
Giang Dương hồ nghi quan sát hắn: “Anh làm cái gì thế?”
Hồ Nhất Lãng không trả lời trực tiếp, mà nhấc một chiếc va-li từ phía sau lưng ra, mở va-li, bên trong toàn là những cọc tiền Nhân dân tệ đều tăm tắp, hắn đổ cả đống tiền lên mặt bàn uống nước, nói: “Hay là chơi một trò chơi, kiểm sát viên Giang có thể rút một quân bài bất kì trong tay anh, tôi cũng rút một quân trong tay tôi, mỗi lần chỉ cần quân bài của anh lớn hơn quân bài của tôi, một cọc tiền sẽ thuộc về anh, nếu nhỏ hơn của tôi, anh không cần trả bất cứ gì cả, thế nào?”
Giang Dương cười nhạt một tiếng rồi đứng lên, nở một nụ cười khinh bỉ: “Tôi hoàn toàn không có hứng thú với cái trò này, các anh cứ giữ lấy mà chơi với nhau!”
“Chà, đợi đã,” Hồ Nhất Lãng vội đứng dậy, gượng cười đon đả kéo anh lại, “trò chơi dân dã này của chúng tôi, đúng là rất tầm thường, không đạt đến tầm hứng thú của kiểm sát viên Giang, cho phép tôi được làm một việc để bù đắp, anh cũng li dị một thời gian rồi, đàn ông mà, thế nào cũng phải có một vài sở thích chứ.”
Hắn ho mạnh mấy tiếng, lập tức hai cô gái xinh đẹp trẻ trung, rãnh ngực sâu hun hút đi vào phòng, mỉm cười rất chuyên nghiệp, đồng thời nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Giang Dương, lả lơi ngọt ngào gọi “anh Giang”.
Giang Dương hất luôn họ ra, quát lớn: “Các anh đừng có hòng kéo tôi xuống bùn bằng cái trò này, tôi không phải là Lí Kiến Quốc, tôi cũng tuyệt đối không bao giờ trở thành Lí Kiến Quốc!”
Dứt lời, anh sải bước đi ra khỏi phòng.
Hồ Nhất Lãng dừng bước, đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng dáng anh xa dần, thở dài một tiếng: “Là một người tốt, có điều, không phải là người thông minh.”