“Chu Vĩ nói không sai, Giang Dương ngồi tù ba năm đúng là bị oan, hơn nữa ba năm tù oan của cậu ấy, về cơ bản, là do tôi gây nên.” Trước mặt Triệu Thiết Dân và Nghiêm Lương, Trương Siêu không hề giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận.
Triệu Thiết Dân quát: “Tại sao anh chưa bao giờ nhắc đến chuyện này?”
Trương Siêu mỉm cười: “Tôi không biết chuyện này có liên quan đến việc Giang Dương bị gϊếŧ hại, hơn nữa các anh cũng chưa từng hỏi tôi về chuyện này.”
“Chúng tôi làm sao mà biết được đã xảy ra chuyện gì liên quan đến các anh trong những năm vừa rồi, chúng tôi hỏi thế nào hả!” Triệu Thiết Dân giận dữ nhìn anh ta, vô cùng bực bội về sự giấu giếm của anh ta trước đó.
Anh ta mỉm cười rất bình tĩnh: “Bây giờ chắc các anh đã cơ bản hiểu được những sự việc đã xảy ra trong mười năm qua rồi đúng không?”
“Chúng tôi…”
Nghiêm Lương giơ tay lên, ngắt lời Triệu Thiết Dân, nói: “Câu chuyện mười năm qua giống như một toà nhà, bây giờ chúng tôi chỉ biết phần ngoại quan của toà nhà, cấu trúc nội bộ cụ thể thế nào, chúng tôi không hề rõ. Bây giờ điều mà tôi tò mò nhất là, câu chuyện mười năm này được chúng tôi lắp ghép lại qua lời kể của nhiều người khác nhau, nhưng rõ ràng là anh biết toàn bộ câu chuyện, đồng thời đã luôn dẫn dắt để chúng tôi biết toàn bộ câu chuyện, tại sao anh không chịu nói cho chúng tôi biết toàn bộ câu chuyện ngay từ đầu, mà phải vòng một đường xa như vậy?”
Trương Siêu mỉm cười: “Du khách đến trước mặt toà nhà, chỉ khi có hứng thú với phần ngoại quan, thì mới tìm hiểu sâu về nội bộ của nó. Nếu phần ngoại quan của toà nhà khiến du khách hoảng sợ, không dám đến gần, thậm chí giả vờ như không nhìn thấy, quay đầu đi luôn, thì cấu trúc nội bộ của toà nhà sẽ tiếp tục được lưu giữ, cho đến khi có khách muốn vào.”
Nghiêm Lương và Triệu Thiết Dân cùng nhìn nhau, ông chậm rãi gật đầu: “Tôi hiểu rồi, cũng đã hiểu được dụng ý sâu xa của anh. Bây giờ, có thể hé lộ trước một góc được không, nói xem anh đã làm gì khiến Giang Dương phải vào tù ba năm?”
“Sau khi chụp được ảnh trước mặt Giang Dương có tiền, bộ bài và phụ nữ ôm cậu ấy, Hồ Nhất Lãng đã tố giác cậu ấy với ủy ban Kiểm tra kỉ luật. Trong quá trình ủy ban Kiểm tra kỉ luật điều tra, bỗng nhiên có một đương sự trong một vụ án mà Giang Dương xử lí trước đây chạy đến viện Kiểm sát, nói là Giang Dương nhận tiền của anh ta để giúp anh ta giảm nhẹ án phạt, lương tâm anh ta bị cắn rứt bởi sự việc này, anh ta tỉnh ngộ, hối hận và đến tự thú. Ủy ban kiểm tra kỉ luật tiến hành điều tra, quả nhiên phát hiện trong thẻ lương của Giang Dương có hai trăm nghìn tệ do người đó chuyển khoản. Thế là Giang Dương chính thức bị tạm giữ hình sự. Trong thời gian bị tạm giữ, Lí Tĩnh đã nói cho tôi biết chuyện này, vì năm xưa tôi không tố giác vụ án oan sai của Hầu Quý Bình mới dẫn đến hàng loạt những chuyện bất hạnh sau này, trong lòng vô cùng day dứt, tôi lập tức đến thành phố Kim Hoa, làm luật sư biện hộ cho Giang Dương. Lúc ở trong trại tạm giam Giang Dương kiên quyết không nhận tội, các anh là người có kinh nghiệm, chắc cũng hiểu cách thức tra hỏi thời đó, tình hình cụ thể, không cần phải nói nữa, nói tóm lại, tôi vô cùng khâm phục nghị lực của Giang Dương, cậu ấy là một người cực kì ngoan cường. Trước khi mở phiên toà sơ thẩm, toà án đã tổ chức xét xử diễn tập nhiều lần, riêng về mặt chứng cứ, ngoài khoản tiền hai trăm nghìn tệ có thêm trong tài khoản, những chứng cứ khác đều không được coi là chứng cứ thực sự, hơn nữa số tiền hai trăm nghìn tệ đó được chuyển vào trong quá trình cậu ấy bị điều tra, tất nhiên có thể coi là chứng cứ đáng ngờ để tranh biện trong phiên toà, về vụ án này, tôi rất tin tưởng có thể cãi để cậu ấy thoát tội. Chỉ có điều…”
Anh ta cúi đầu, thở dài: “Chỉ có điều cuối cùng phiên sơ phẩm vẫn tuyên án mười năm tù. Giang Dương không chịu, yêu cầu kháng cáo. Trước khi mở phiên toà kháng cáo, toà án tổ chức xử diễn tập nhiều lần, lí do bào chữa của tôi hoàn toàn trên cơ công tố viên, lúc này, toà án đột ngột tuyên bố hoãn mở phiên toà xét xử. Mấy hôm sau, tôi có vài người bạn học tương đối thân thiết, làm việc trong hệ thống toà án, đến gặp tôi, nói với tôi là lãnh đạo đã kết luận về tính chất tội danh của Giang Dương hiện tại. Bản thân cậu ấy nhất mực không nhận tội, mà tôi lại biện hộ cho cậu ấy vô tội, khiến cho việc xét xử rất bị động. Họ nói với tôi, lãnh đạo sẽ không thay đổi kết luận về tính chất vụ án này, nếu tôi không quan tâm đến cục diện tổng thể, mà biện hộ cho Giang Dương vô tội, sau này e là tôi sẽ gặp phiền hà khi sát hạch chứng chỉ hành nghề luật sư hằng năm. Còn Giang Dương, nếu không chịu nhận tội, thì toà án sẽ tiếp tục hoãn mở phiên toà xét xử, cậu ấy còn bị nhốt trong trại tạm giam chịu khổ.”
Nghe đến đó, sắc mặt Nghiêm Lương dần dần xám lại, đây rõ ràng là uy hiếp người khác trên danh nghĩa quan tâm đến cục diện tổng thể.
Trương Siêu mím môi: “Họ dẫn tôi đi gặp một vị lãnh đạo, vị lãnh đạo đó nói, ông ta có thể hứa chắc chắn, chỉ cần Giang Dương nhận tội, tính chất vụ án không thay đổi, nhưng số tiền trong vụ án chỉ có hai trăm nghìn tệ, có thể tuyên án ở mức độ thấp nhất, thậm chí có thể được hưởng án treo, cậu ấy đã bị giam trong tù một thời gian rồi, đến khi có kết quả xét xử, trừ vào thời gian tuyên án, có thể sẽ được ra tù luôn, về vị trí công tác của Giang Dương, ông ta cũng hứa có thể giữ nguyên. Đây là cách giải quyết tốt nhất cho cả tôi và Giang Dương, đồng thời lại giữ được thể diện cho họ, khuyên tôi đi thuyết phục Giang Dương.”
Anh ta thở dài: “Tôi đến gặp Giang Dương làm công tác tư tưởng, lúc đầu cậu ấy không đồng ý, cậu ấy cho rằng có tội là có tội, vô tội là vô tội, có tội thì phải chịu trách nhiệm pháp lí, làm sao có thể vừa nhận tội, lại không phải chịu trách nhiệm pháp lí? Tôi nói chuyện với cậu ấy rất lâu, cuối cùng nói đến gia đình cậu ấy, vợ cũ của cậu ấy không có việc làm ổn định, phải nuôi con trai, cậu ấy cần thoả hiệp với sự thực, giữ lấy công việc công chức nhà nước, đây là trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh vác. Cậu ấy cúi đầu, viết đơn nhận tội, cũng nhận tội trước toà.”
Anh ta cười buồn: “Kết quả phía sau các anh cũng biết rồi đấy, vị lãnh đạo toà án đó đã hoàn toàn lừa gạt chúng tôi, cuối cùng vẫn tuyên án ba năm tù giam, bị đuổi việc.”
Nghiêm Lương và Triệu Thiết Dân im lặng, không nói gì.
Một lúc lâu sau, Triệu Thiết Dân ho lên một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh nặng nể đó, anh nói: “Bây giờ, anh có thể cho chúng tôi biết, rốt cuộc là ai đã gϊếŧ hại Giang Dương được không?”
“Đây là trách nhiệm điều tra của các anh, không nên hỏi tôi.”
“Anh vẫn không muốn nói sao?”
“Cái chết của Giang Dương, các anh nên đi hỏi Hồ Nhất Lãng và Tôn Hồng Vận.”
Triệu Thiết Dân nheo mắt: “Yên tâm, chúng tôi sẽ hỏi.”
Trương Siêu khẽ mỉm cười: “Nói như vậy, có nghĩa là các anh không hề khiếp sợ trước phần ngoại quan của toà nhà, có hứng thú xem phần bên trong.”
Nghiêm Lương hỏi: “Thế bên trong thế nào, bây giờ có thể nói cho chúng tôi biết được không?”
“Được, có điều,” mắt Trương Siêu lóe lên một ánh nhìn giảo hoạt, “có điều, tôi có một điều kiện đi kèm.”
“Anh nói đi.”
“Tôi muốn các anh phá cách, lần thẩm vấn này đối với tôi, cần có mặt toàn bộ các thành viên trong ban chuyên án.”
Triệu Thiết Dân cau mày hỏi: “Tại sao?”
Trương Siêu cười đáp: “Nếu điều kiện này được đáp ứng, mới có thể chứng minh rằng các anh thực sự muốn vào trong toà nhà xem tỉ mỉ.”