Cao Đông sờ tay lên mũi nghĩ ngợi: “Trương Siêu yêu cầu toàn bộ các thành viên của ban chuyên án phải có mặt mới đồng ý khai?”
“Vâng,” Triệu Thiết Dân lộ vẻ khó xử, “không biết rốt cuộc anh ta định nói gì trước đông đảo mọi người như vậy, sợ là những việc tương đối nhạy cảm.”
“Nghiêm Lương nói thế nào?”
“Ông ấy bảo thế thì cứ cho triệu tập thôi, nhưng ông ấy không phải là người trong ngành, tất nhiên không cần quan tâm đến tình hình đại cục.”
Cao Đông cau mày suy nghĩ giây lát rồi nói: “Nếu cậu không đáp ứng điều kiện của anh ta, hình như tạm thời cũng không làm gì được anh ta đúng không?”
“Thái độ của anh ta rất kiên quyết.”
Cao Đông vừa cười vừa đưa ra ý kiến: “Thế thì cậu cứ làm theo thôi, cậu chỉ làm đúng trách nhiệm, nhằm mục đích phá vụ án Giang Dương bị hại, không cần quan tâm đến các nhân tố ảnh hưởng phía sau.” Ông dừng lại giây lát, đột ngột hạ thấp giọng nói, “Phải nhớ rằng, cậu hoàn toàn là vì công việc trong phạm vi trách nhiệm của mình, nhằm mục đích phá án, chỉ hướng vào sự việc, không hướng vào con người, không định nhằm vào bất cứ ai.”
Ngày hôm sau, Triệu Thiết Dân liên hệ với tất cả các cơ quan, một lần nữa triệu tập cuộc họp chuyên đề toàn ban chuyên án, trong cuộc họp, anh tiết lộ Trương Siêu đồng ý khai ra sự thật về vụ án, nhưng yêu cầu toàn bộ các thành viên trong ban chuyên án đều phải có mặt.
Hầu hết các thành viên đều không phản đối yêu cầu này, vụ án có tầm ảnh hưởng rất lớn, các giới trong xã hội luôn theo dõi tiến triển điều tra của cảnh sát, nhiệm vụ cấp bách trước mắt của ban chuyên án là phải nhanh chóng phá án, trấn an dư luận. Nhưng cũng có người cho rằng nghi phạm cố ý lừa đảo, coi thường các cơ quan chức năng của nhà nước, không chấp nhận yêu cầu này.
Cuối cùng, sau khi trao đổi bàn bạc, ban chuyên án bỏ phiếu thông qua quyết định này, trong mấy vị không đồng ý, có người đi ra ngoài gọi điện thoại, Triệu Thiết Dân cố tình giả vờ như không thấy, chỉ chuyên tâm vào việc phá án, anh lập tức dẫn mọi người đến trại tạm giam.
Trong một phòng họp được tạm thời bố trí thành phòng thẩm vấn, Trương Siêu được gặp toàn thể các vị lãnh đạo trong ban chuyên án, bao gồm cả bên công an và viện Kiểm sát, anh ta lén nhìn một cái về phía Nghiêm Lương và Triệu Thiết Dân, Nghiêm Lương nhận ra, đó là ánh mắt cảm kích.
Tiếp đó, Trương Siêu bắt đầu kể từ vụ án Hầu Quý Bình.
Giang Dương đã tiếp quản vụ án như thế nào, bọn Lí Kiến Quốc đã ngăn cản ra sao, cuối cùng phải dùng mọi biện pháp mới có thể lập án. Sau khi triển khai điều tra, nhân chứng Đinh Xuân Muội đã mất tích ngay vào buổi tối hôm đó, rồi bặt vô âm tín. Một nhân chứng khác là Nhạc Quân bị đưa đến đồn công an phối hợp điều tra, lại bị bọn Lí Kiến Quốc ngăn cản không cho thẩm vấn, sau đó suýt nữa đã bị mưu sát, Chu Vĩ liều lĩnh ép cung, nội dung ghi âm bằng điện thoại di động bị coi là chứng cứ trái pháp luật và bị loại trừ, Chu Vĩ bị tạm giam, đình chỉ công tác, buộc phải đi tiến tu ba năm. Giang Dương bị cô lập hoàn toàn trong cơ quan, trong ngành, cô người yêu lúc đầu hết sức ủng hộ anh cũng bỏ anh. Mấy năm sau, tìm ra được Vương Hải Quân, nghi can đã gϊếŧ Đinh Xuân Muội theo sự sai khiến của Hồ Nhất Lãng, kết quả không ngờ Vương Hải Quân bị đột tử ở đồn công an, trên người có vết kim tiêm, cảnh sát hình sự trực tiếp liên quan đến sự việc là Lí Kiến Quốc không phải chịu bất cứ hình thức xử lí nào. Giang Dương tiếp tục điều tra vụ án Vương Hải Quân tử vong bất thường, nhưng vì con trai bị Hồ Nhất Lãng đe doạ, anh và Chu Vĩ đã đánh nhau với Hồ Nhất Lãng, cả hai đều bị đình chỉ công tác. Sau đó, anh li dị vợ, một mình ngoan cường chiến đấu, viết tư liệu tố giác với cấp trên về câu chuyện xảy ra trong nhiều năm đó, nhưng mắc bẫy của Hồ Nhất Lãng, bị vu tội nhận hối lộ và bị bắt. Trương Siêu trở thành luật sư bào chữa của Giang Dương, trong môi trường tư pháp thời điểm đó, biết cách biện hộ để có thể giành được phần thắng về mặt pháp lí trong vụ án, nhưng rất khó thay đổi kết luận về tính chất vụ án, sau khi thoả hiệp với hiện thực, cả tin vào lời hứa của người khác là chỉ cần Giang Dương nhận tội sẽ được xử án treo đồng thời giữ nguyên vị trí công tác, sau khi thuyết phục Giang Dương làm theo, kết quả vẫn là phải ngồi tù ba năm.
Con đường lật lại vụ án oan sai mười năm trời, thực sự thấy mà thất kinh.
Khởi điểm là cái chết của Hầu Quý Bình, nhằm che giấu vụ án dùng học sinh nữ để hối lộ tìиɦ ɖu͙ƈ ban đầu, băng nhóm tội phạm đã liên tục gây ra những hành vi phạm tội ngày càng nghiêm trọng hơn, đánh vào người tố giác, tiêu hủy chứng cứ phạm tội, khiến cho sự dối trá càng che đậy càng kinh rợn.
Có thể khẳng định rằng lần đầu khi mới hối lộ quan chức, trong lòng Tôn Hồng Vận cũng sợ hãi, nhưng dần dần, khi che giấu hành vi phạm tội trước đó bằng một hành vi phạm tội khác nghiêm trọng hơn, việc phạm tội đã trở thành thói quen.
Người ta đã không còn nhớ ra lần đầu tiên vượt đèn đỏ là khi nào nữa, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…
Một cảnh sát cố gắng điều tra ra sự thật và một kiểm sát viên tâm sáng như ngọc, cuối cùng đều bị dồn ép đến mức độ như thế!
Cuộc thẩm vấn diễn ra rất lâu, trong thời gian đó không có ai đặt câu hỏi, tất cả đều yên lặng lắng nghe Trương Siêu thuật lại sự thật khó tin đó.
Từ đầu đến cuối, Trương Siêu đều rất bình tĩnh, không xúc động, không trách móc, không oán thán, chỉ kiên nhẫn kể lại.
Câu chuyện rất dài, suốt mười năm trời, những người nghe cũng cảm thấy rất dài, như thể mười năm trôi qua.
Cho đến khi anh ta kể xong, tất cả mọi người dường như mới lấy lại được nhịp thở, sau một khoảng im lặng rất lâu, cuối cùng một kiểm sát viên đặt một câu hỏi mà rất nhiều người đang quan tâm: “Những điều anh kể có chứng cứ không?”
Trương Siêu chậm rãi lắc đầu: “Toàn bộ mọi chứng cứ thực chất đều đã bị tiêu hủy, giữ lại được đến bây giờ, chỉ còn những thứ gọi là chứng cứ mà trước đây bị nhận định là được lấy một cách trái phép.”
Sau một hồi xì xầm trao đổi, có người hỏi: “Anh không có chứng cứ, những việc xảy ra từ bao nhiêu năm trước, bây giờ cũng không thể lấy được chứng cứ, anh bảo chúng tôi tin anh thế nào?”
Trương Siêu bình tĩnh lắc đầu: “Tôi không định bảo các anh tin tôi, tôi chỉ muốn cho các anh biết có một câu chuyện như thế.”
Người đó nhìn anh ta vẻ hồ nghi: “Anh biết rất rõ, hôm nay chúng tôi tập trung ở đây, không phải để nghe câu chuyện như thế này của anh.”
Trương Siêu mỉm cười: “Tất nhiên, các anh là lãnh đạo lớn, có rất nhiều việc phải làm, hôm nay có duyên có mặt ở đây, đều là vì cái chết của Giang Dương. Có điều trước vấn để này, tôi vẫn phải lãng phí thêm mấy phút của mọi người để kể một việc. Lúc đầu, khi Giang Dương biết Hầu Quý Bình bị mưu sát, cũng nghi ngờ nguyên nhân là vì cậu ấy tố giác Nhạc Quân xâm hại tìиɦ ɖu͙ƈ bé gái, nhưng sau đó dần dần phát hiện thấy có điểm đáng ngờ, hoàn toàn không phải là Nhạc Quân xâm hại các bé gái, tại sao hung thủ vẫn mạo hiểm gϊếŧ người, đối mặt với tội danh nghiêm trọng hơn? Cho đến tận sau khi ra tù, Giang Dương mới biết nguyên nhân. Bởi vì năm đó, cậu ấy có được mấy bức ảnh mà Hầu Quý Bình chụp được vào thời điểm ấy, chụp lại quá trình Hạ Lập Bình, phó X trưởng thành phố Kim Hoa thời đó, phó X trưởng XX bây giờ, đang dẫn một cô bé học sinh vào trong khách sạn.” Anh ta chú ý thấy sắc mặt những người khác đều hiện lên dòng chữ “việc này có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng”, anh ta vẫn tiếp tục nói, vẻ mặt không hề thay đổi, “Mấy tấm ảnh đó hoàn toàn không thể trở thành chứng cứ trực tiếp về hành vi phạm tội của Hạ Lập Bình, nhưng hành vi bất thường của một vị lãnh đạo lớn như vậy trong ảnh, đã đủ để lấy mạng của Hầu Quý Bình. Tại sao trước khi Giang Dương chết, Hồ Nhất Lãng phải chuyển cho cậu ấy khoản tiền hai trăm nghìn tệ? Bởi vì Giang Dương gọi điện thoại nói cho hắn biết chuyện mấy bức ảnh, muốn bán ảnh cho hắn, nhưng sau khi hắn thanh toán xong khoản tiền đặt, Giang Dương đã hủy bỏ cuộc giao dịch.”
Một cảnh sát hình sự hỏi: “Anh cho rằng Hồ Nhất Lãng đã gϊếŧ hại Giang Dương?”
Trương Siêu mỉm cười, không tỏ rõ thái độ: “Chuyện này thì rất khó nói.”
“Nhưng tại sao anh lại nhận tội trước rồi sau đó lại chối bỏ lời khai?”
“Đáp án của câu hỏi này bây giờ tôi vẫn chưa thể nói được, trừ phi tôi được đáp ứng thêm một yêu cầu nữa?”
Một vị kiểm sát viên hỏi: “Anh có yêu cầu gì, anh muốn lật án cho sự việc suốt mười năm trời, nhưng anh không có chứng cứ, thời gian đã qua đi lâu như thế, chúng tôi cũng không có cách nào điều tra ra chứng cứ thực chất được?”
Trương Siêu lắc đầu: “Không phải là tôi muốn lật án.”
Nghiêm Lương bỗng lên tiếng hỏi: “Thế thì rốt cuộc là anh muốn gì?”
“Mong muốn của tôi, tin rằng sau khi xem mấy tấm ảnh đó, thầy Nghiêm sẽ đoán ra được.”
“Ảnh ở đâu?”
“Trong một chiếc túi tài liệu thông thường trong tủ sách nhà tôi.”
Sau cuộc họp, Triệu Thiết Dân ở lại một mình để trao đổi với Nghiêm Lương về tình hình vụ án, rất nhanh chóng, anh nhận được một cú điện thoại, sau khi ngắt điện thoại, anh nhìn Nghiêm Lương, sắc mặt có vẻ kì quặc: “Em nghĩ chắc chắn không phải là Hồ Nhất Lãng đã sai người gϊếŧ hại Giang Dương.”
Nghiêm Lương nói vẻ như đã biết trước từ lâu: “Tất nhiên không thể là Hồ Nhất Lãng gây ra.”
“Sao anh không nói sớm?” Triệu Thiết Dân phàn nàn.
Nghiêm Lương thở dài một tiếng, nhìn ra xa, chậm rãi nói: “Tôi đã sớm đoán được nhất định có một câu chuyện lớn phía sau vụ án này, tôi không muốn kế hoạch của Trương Siêu và những người bạn của anh ta bị làm hỏng bởi một chút thông minh của cá nhân tôi, tôi hi vọng là ban chuyên án của các anh có thể triển khai điều tra theo kế hoạch của họ, như vậy, câu chuyện này mới có thể được nhiều người biết hơn.”
Triệu Thiết Dân mím môi, anh hiểu logic của một người thầy đầy sự cảm thông như Nghiêm Lương, một lúc lâu sau, anh xuýt xoa một tiếng rồi nói: “Em đã cử người hỏi về việc Hồ Nhất Lãng gửi hai trăm nghìn tệ, anh ta thừa nhận đúng là đã gửi hai trăm nghìn tệ, nhưng không hề nhắc đến ảnh, chỉ lấy cớ là sau khi Giang Dương ra tù, thường xuyên quấy rối công ti họ và cá nhân anh ta, nói là vì trước đây anh ta tố giác Giang Dương đòi doanh nghiệp hối lộ nên mới phải vào tù, yêu cầu phải bồi thường. Lúc đầu anh ta không thèm để ý, đồng thời đã nghĩ đến chuyện báo cảnh sát, cuối cùng vì thương hại nên đã đồng ý đưa tiền. Bởi vì lúc đó Giang Dương đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, có báo cáo chẩn đoán của bệnh viện ung bướu.”
Nghiêm Lương ngớ ra, nhưng cũng không ngạc nhiên, ông chậm rãi nói: “Thảo nào mà chọn con đường như vậy, một người đã không sợ cả chết, thì chẳng còn gì có thể khiến anh ta sợ hãi.”
Triệu Thiết Dân vẫn không hiểu, lắc đầu: “Giang Dương không có bảo hiểm y tế, các bệnh viện lại không có kết nối thông tin qua mạng, cho nên chúng em không hề biết là trước khi chết anh ta đã mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, nếu như vậy thì chắc là anh ta tự sát, định tạo ra một vụ án lớn bằng cách tự sát để thu hút sự quan tâm của xã hội đối với câu chuyện dài đằng đẵng mười năm này. Chỉ có điều, trước đây khi chúng em làm các loại giám định, kết luận đều là bị người khác sát hại, anh ta làm thế nào mà tự sát được? Không lẽ Trương Siêu đã hỗ trợ? Cũng không thể như thế được, nếu là Trương Siêu giúp anh ta tự sát, cũng không thể nào qua mắt được bên giám định tư pháp của chúng ta.”
Nghiêm Lương bĩu môi: “Đừng quên là còn có Trần Minh Chương, anh ta là người có trình độ chuyên môn, công cụ giám định của các anh đều do công ti họ sản xuất, anh ta hiểu rất rõ nguyên lí giám định, hoàn toàn có khả năng tạo ra dấu hiệu là người khác gϊếŧ hại như thật.”
Triệu Thiết Dân bừng tỉnh: “Trần Minh Chương cũng tham gia vào vụ án này? Nhưng tại sao Trương Siêu lại đồng ý vào tù để đưa sự việc này ra ánh sáng? Phải biết rằng, là nghi phạm phạm tội gây nguy hại đến an ninh công cộng, Trương Siêu không thể thoát được án tù vài năm, cho dù quan hệ giữa anh ta và Giang Dương có thân thiết đến đâu đi chăng nữa, phải từ bỏ cả sự nghiệp và gia đình, một sự hi sinh lớn như vậy, người bình thường không thể làm được.”
Nghiêm Lương buông một tiếng thở dài: “Chắc là anh ta rất yêu Lí Tĩnh.”