Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 27



Con nhớ gì về trước đây? Harry từng hỏi tôi.

Không gì hết, thưa bố.

Ngoại trừ…

Những hình ảnh quay cuồng trong phần vô thức của tâm trí tôi. Những bức hình tiềm thức – những giấc mơ chăng? Hay ký ức? – những hình ảnh rất rõ ràng, cho dù chúng có là gì đi nữa. Và chúng ở đây – trong không gian này? Không. Không thể nào. Cái container này không thể nằm ở đây quá lâu và tôi hoàn toàn chắc chắn chưa bao giờ có mặt tại đây. Nhưng vẻ chật chội của không gian, luồng không khí mát lạnh phả ra từ máy lạnh, thứ ánh sáng lờ mờ – mọi thứ đều ngân lên trong tôi thành một bản hòa tấu quen thuộc. Tất nhiên, không phải là cùng nơi này – nhưng khung cảnh thật rõ ràng, thật tương đồng, gần như giống hoàn toàn, ngoại trừ…

Tôi chớp mắt; một hình ảnh vụt qua sau đôi mắt tôi. Tôi nhắm mắt lại.

Và không gian bên trong một chiếc container khác vụt hiện về trong tôi. Trong nơi này không có thùng carton nào. Và có… có nhiều thứ ở đó. Có cả… Mẹ? Tôi có thể thấy khuôn mặt bà ở đó, có vẻ như bà đang ẩn nấp và nhìn qua – những thứ kia – chỉ khuôn mặt bà lộ ra, khuôn mặt không cau mày, không chớp mắt, không cử động. Thoạt đầu tôi muốn bật cười, vì Mẹ đã nấp rất khéo. Tôi không thể nhìn thấy phần còn lại của bà, chỉ khuôn mặt. Chắc bà đã đào một cái hố dưới sàn. Chắc bà đang náu mình dưới hố và ngước mắt nhìn lên – nhưng tại sao lúc này bà không trả lời tôi, khi tôi đã nhìn thấy bà? Tại sao bà không hề nháy mắt? Thậm chí cả khi tôi gọi bà thật to, bà cũng không trả lời, không cử động, không làm gì hết ngoài nhìn tôi. Và không có Mẹ, tôi chỉ còn một mình.

Nhưng không – không hẳn một mình. Tôi quay đầu lại, và ký ức cũng quay theo tôi. Tôi không chỉ có một mình. Ai đó đang ở cùng tôi. Thoạt đầu chuyện này thật rối rắm, vì đó là tôi – nhưng đó lại là ai khác – nhưng người đó giống tôi – cả hai chúng tôi trông đều giống tôi…

Nhưng chúng tôi đang làm gì ở đây, trong cái container này? Vì sao Mẹ lại không cử động? Mẹ đáng ra phải giúp chúng tôi. Chúng tôi ngồi đây, ngập trong một vũng sâu của, của… Mẹ cần di chuyển, cần đưa chúng tôi ra khỏi thứ này, ra khỏi…

“Máu…?” tôi thì thầm.

“Cậu nhớ rồi,” hắn lên tiếng sau lưng tôi. “Tôi rất hạnh phúc.”

Tôi mở mắt ra. Đầu tôi đang đập thình thịch, thật khủng khiếp. Tôi gần như có thể thấy không gian kia chồng khít lên không gian này. Và ở trong không gian kia, Dexter bé nhỏ ngồi ngay đó. Tôi có thể đặt bàn chân mình lên chỗ ấy. Cái tôi kia ngồi bên cạnh tôi, nhưng không phải là tôi, tất nhiên rồi; cậu ta là một ai khác, một người tôi biết cũng rõ như chính mình, một ai đó có tên là…

“Biney…?” tôi ngập ngừng nói. m thanh phát ra vẫn thế, nhưng cái tên dường như chưa được đúng.

Hắn gật đầu đầy phấn chấn. “Đó chính là cách cậu gọi tôi. Hồi đó cậu không thể phát âm đúng cái tên Brian. Cậu gọi thành Biney.” Hắn đập lên tay tôi. “Cũng tốt thôi. Có một biệt danh cũng thật thú vị.” Hắn dừng lại, khuôn mặt mỉm cười, nhưng đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi. “Em trai bé bỏng.”

Tôi ngồi xuống. Hắn ngồi xuống cạnh tôi.

“Cái gì…” đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên được.

“Em trai,” hắn lặp lại. “Hai anh em sinh kề nhau. Cậu ra đời chỉ sau tôi một năm. Mẹ chúng ta có vẻ hơi bất cẩn.” Khuôn mặt hắn méo mó thành một nụ cười ghê rợn, cực kỳ hạnh phúc. “Theo nhiều cách khác nhau,” hắn nói.

Tôi cố nuốt khan. Chẳng ăn thua. Hắn – Brian – anh trai tôi – tiếp tục.

“Có một số chi tiết trong chuyện này tôi chỉ đoán,” hắn nói. “Nhưng tôi có chút thời gian trong tay, khi tôi được động viên để học một thứ hữu ích, tôi đã làm. Tôi rất cừ trong việc tìm hiểu mọi thứ bằng máy tính. Tôi tìm ra những hồ sơ cũ của cảnh sát. Mẹ yêu quý của chúng ta dính dáng với một đám rất hư hỏng. Trong lĩnh vực nhập khẩu, cũng hệt như tôi. Tất nhiên, sản phẩm họ nhập về có phần nhạy cảm hơn đôi chút.” Hắn với tay thò vào trong một thùng carton sau lưng mình và lấy ra một nắm mũ với hình con báo đang nhảy trên đó. “Những món hàng của tôi sản xuất ở Đài Loan. Hàng của họ đến từ Colombia[57]. Phỏng đoán khá nhất của tôi là Mẹ yêu quý cùng bạn bè của bà ấy đã thử một dự án độc lập nho nhỏ với một ít hàng mà nói chặt chẽ ra kỳ thực không thuộc về bà ấy, và các chiến hữu làm ăn của bà đã không được vui lắm với tinh thần độc lập của mẹ và quyết định làm bà nản lòng.”

Hắn cẩn thận cất những cái mũ trở lại vào trong thùng carton, tôi cảm thấy hắn đang nhìn mình, nhưng thậm chí tôi không thể quay đầu đi. Sau một khoảnh khắc, hắn nhìn đi nơi khác.

“Người ta tìm thấy chúng ta ở đây,” hắn nói. “Ngay chỗ này.” Bàn tay hắn đặt xuống sàn, chạm xuống đúng nơi đứa bé còn lại không – phải – là – tôi từng ngồi trước đây rất lâu trong cái container kia. “Hai ngày rưỡi sau. Dính chặt vào sàn trong máu khô dày cả inch.” Giọng nói của hắn rít lên chói tai, ghê rợn; hắn nói ra cái từ kinh khủng đó, máu, đúng hệt như cách hẳn tôi sẽ nói, với sự khinh miệt và ghê tởm tột cùng. “Theo các báo cáo của cảnh sát, ở đó cũng còn có cả vài người đàn ông. Có thể là ba hay bốn. Một người hoặc hơn trong số bọn họ rất có thể là bố của chúng ta. Tất nhiên, cưa máy đã làm cho việc nhận dạng trở nên cực kỳ khó khăn. Nhưng họ khá chắc chắn là chỉ có duy nhất một phụ nữ. Mẹ yêu quý của chúng ta. Khi đó cậu ba tuổi. Tôi bốn tuổi.”

“Nhưng,” tôi nói. Không có âm thanh nào xuất hiện tiếp sau.

“Đúng đấy,” Brian nói với tôi. “Và đúng là cũng rất khó để tìm ra cậu. Người ta rất lôi thôi rắc rối với những hồ sơ nhận con nuôi ở tiểu bang này. Nhưng rồi tôi cũng tìm được cậu, em trai bé nhỏ. Tôi đã tìm ra, phải không nào?” Hắn lại đập tay lên bàn tay tôi lần nữa, một cử chỉ lạ lùng tôi chưa từng thấy từ bất cứ ai khác trong cả đời mình. Tất nhiên, trước đây tôi chưa bao giờ trông thấy một người anh trai bằng xương bằng thịt. Có lẽ đập tay là một thứ đáng ra tôi phải thực hành cùng anh trai mình, hay với Deborah – và tôi nhận ra với chút bận tâm là mình đã hoàn toàn quên khuấy mất Deborah.

Tôi đưa mắt nhìn về phía cô, cách chỗ tôi ngồi chừng sáu foot, được gắn gọn gàng bằng băng dính vào một chỗ.

“Cô bé vẫn ổn cả,” anh trai tôi nói. “Tôi không muốn bắt đầu mà không có cậu.”

Có thể đây là một điều lạ lùng cho câu hỏi rành mạch đầu tiên của tôi, nhưng tôi đã hỏi ông anh mình, “Làm sao anh biết tôi cũng sẽ muốn?” Câu hỏi có lẽ nghe dường như tôi thực sự muốn – tất nhiên tôi không hề thực sự muốn khám phá Deborah. Chắc chắn là không. Ấy vậy nhưng – đây là anh trai tôi, đang muốn chơi đùa, chắc chắn đây là một cơ hội khá hiếm hoi. Còn nhiều hơn mối liên hệ huyết thống, hơn rất nhiều, sự thật là anh ta giống tôi. “Anh không thể thực sự biết,” tôi nói, nghe có vẻ không chắc chắn hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ có thể.

“Tôi không biết,” ông anh tôi nói. “Nhưng tôi nghĩ có khả năng rất lớn. Cùng một chuyện đã xảy đến với cả hai chúng ta.” Nụ cười của ông anh tôi rộng thêm ra, anh ta giơ một ngón tay trỏ lên cao. “ ‘Biến cố gây sang chấn’ – cậu biết khái niệm đó chứ? Cậu đã bao giờ từng đọc để tìm hiểu về những con quái vật như chúng ta chưa?”

“Có,” tôi nói. “Và Harry – bố nuôi tôi – nhưng ông chưa bao giờ nói chính xác chuyện gì đã xảy ra.”

Brian vẫy một bàn tay quanh không gian bên trong container. “Chuyện này đã xảy ra, em trai. Cưa máy, những mảnh thi thể bay lượn… máu…” Lại với cùng kiểu nhấn mạnh ghê rợn đó. “Hai ngày rưỡi ngồi trong thứ đó. Thật kỳ diệu là chúng ta lại có thể sống sót, phải không nào? Gần như đủ để khiến người ta phải tin vào Chúa.” Đôi mắt anh ta sáng lấp lánh, vì một lý do nào đó, Deborah vặn vẹo người và phát ra một âm thanh ú ớ. Ông anh tôi tảng lờ cô. “Người ta nghĩ cậu còn đủ nhỏ tuổi để hồi phục. Tôi thì đã quá giới hạn độ tuổi một chút. Nhưng cả hai chúng ta đều đã phải chịu đựng một ‘Biến cố gây sang chấn’ điển hình. Tất cả các công trình nghiên cứu đều nhất trí như thế. Điều đó khiến tôi trở thành tôi – và tôi nghĩ rất có thể nó cũng gây nên điều tương tự với cậu.”

“Đúng thế,” tôi nói, “hoàn toàn tương tự.”

“Chẳng phải thật tuyệt sao,” ông anh tôi nói. “Mối liên hệ gia đình.”

Tôi nhìn anh ta. Anh trai tôi. Cái danh xưng lạ lùng đó. Nếu tôi nói to nó lên thành tiếng, tôi tin chắc mình hẳn đã bị vấp. Thật hoàn toàn không thể tin nổi – và từ chối nó còn lố bịch hơn. Anh ta trông giống tôi. Chúng tôi cùng thích một thứ. Thậm chí anh ta còn có khẩu vị cay nghiệt của tôi trong đùa cợt.

“Tôi chỉ…” tôi lắc đầu.

“Phải,” anh ta nói. “Phải cần một phút để quen dần với ý tưởng chúng ta có hai người, phải không nào?”

“Có lẽ là lâu hơn,” tôi nói. “Tôi không biết liệu mình…”

“Ôi trời ơi, chẳng lẽ chúng ta đang trở nên dè dặt sao? Sau những gì đã xảy ra ư? Hai ngày rưỡi ngồi đây, ôi trời. Hai cậu nhóc con, ngồi hai ngày rưỡi trong máu,” anh ta nói và tôi cảm thấy buồn nôn, chóng mặt, tim đập loạn nhịp, đầu đau như búa bổ.

“Không,” tôi bịt miệng và cảm thấy bàn tay anh ta đặt lên vai mình.

“Không quan trọng,” anh ta nói. “Điều quan trọng là cái đang diễn ra lúc này.”

“Cái… đang diễn ra,” tôi nói.

“Phải. Cái đang diễn ra. Ngay bây giờ.” Anh ta phát ra một âm thanh khe khẽ, lạ lẫm, khụt khịt, khùng khục, chắc chắn được dự tính để giống với tiếng cười, nhưng có lẽ ông anh tôi đã không học được cách bắt chước giỏi như tôi. “Tôi nghĩ mình nên nói gì đó đại loại như: Cả cuộc đời tôi đã hướng tới điều này!” Anh ta lặp lại thứ âm thanh khụt khịt đó. “Tất nhiên, không ai trong chúng ta có thể làm được điều đó với cảm xúc thực sự. Nói cho cùng, thực ra chúng ta không thể cảm thấy gì cả, đúng không nào? Cả hai chúng ta đều trải qua đời mình để diễn một vai. Lang thang trong thế giới này, đọc ra những câu nói và giả bộ chúng ta thuộc về một thế giới dành cho nhân loại, bản thân chúng ta chưa bao giờ thực sự là những cá thể của nhân loại. Và luôn luôn, mãi mãi, tìm tới cách để cảm nhận điều gì đó! Tìm kiếm, em trai thân mến, một khoảnh khắc đúng như lúc này! Cảm xúc thật sự, chân chính, không giả tạo! Nó khiến cậu nín thở, phải không nào?”

Và đúng thế thật. Đầu tôi đang quay cuồng, và không dám nhắm mắt lại nữa vì sợ điều có thể đang chờ đợi mình trong đó. Còn tồi tệ hơn nhiều, ông anh trai tôi lại đang ở ngay bên cạnh, quan sát, yêu cầu tôi phải là chính mình, giống như anh ta. Để là chính tôi, để đúng là em trai anh ta, là đúng con người thật của tôi, tôi cần phải, cần phải… làm gì? Đôi mắt tôi tự động tìm về phía Deborah.

“Phải,” anh ta nói, trong giọng nói lúc này là toàn bộ cơn điên cuồng lạnh lẽo đầy hạnh phúc của Người lữ hành Tối Tăm. “Tôi biết cậu sẽ hiểu ra. Lần này chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó,” anh ta nói.

Tôi lắc đầu, nhưng không được thuyết phục lắm. “Tôi không thể,” tôi nói.

“Cậu phải làm,” anh ta nói, cả hai chúng tôi đều có lý. Cái lông vô hình lại chạm lên vai tôi, gần như hoàn toàn tương hợp với cú đẩy từ Harry mà ông có thể không bao giờ hiểu, ấy vậy nhưng dường như nó cũng mạnh không kém gì bàn tay của anh ta, khi nó kéo tôi đứng dậy, đẩy tôi bước về phía trước; một bước, hai – đôi mắt không chớp của Deborah đang dán chặt vào mắt tôi, nhưng với sự hiện diện kia đằng sau mình, tôi không thể nói với cô rằng tôi chắc chắn sẽ không…

“Cùng nhau,” ông anh tôi nói. “Thêm một lần nữa. Đoạn tuyệt với cái cũ. Bắt đầu với cái mới. Tiến tới, đi lên, vào trong…!” Thêm nửa bước nữa… Đôi mắt Deborah đang gào thét với tôi, nhưng…

Lúc này anh ta ở bên cạnh, đứng cùng tôi, có thứ gì đó lóe sáng trên bàn tay anh ta, hai thứ gì đó. “Một người vì tất cả, tất cả vì một người… Cậu đã bao giờ đọc Ba người lính ngự lâm chưa?” Anh ta tung một con dao lên không trung; nó vẽ thành một đường vòng cung và nằm gọn trong lòng bàn tay trái của anh ta rồi chìa nó về phía tôi. Tia sáng lờ mờ ánh lên trên hai lưỡi dao anh ta đang cầm và như thiêu đốt, xuyên sâu vào tôi, cũng như tia nhìn từ đôi mắt Brian. “Thôi nào, Dexter. Em trai. Cầm lấy dao đi.” Hai hàm răng anh ta sáng lên như những lưỡi dao. “Đến giờ biểu diễn rồi.”

Deborah, từ dưới lần băng dính quấn chặt, phát ra một âm thanh nghèn nghẹn. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Có vẻ bồn chồn kinh hãi trong đôi mắt cô, cả sự điên cuồng đang lớn dần. Thôi nào, Dexter! Chẳng lẽ tôi thực sự đang nghĩ tới việc làm thế với cô? Hãy cắt dây trói cho cô và chúng ta cùng về nhà. Được chứ, Dexter? Dexter? Này, Dexter? Có phải anh bạn đấy không hả?

Tôi không biết nữa.

“Dexter,” Brian nói. “Tất nhiên tôi không có ý gây ảnh hưởng đến quyết định của cậu. Nhưng kể từ khi tôi biết được bản thân có một cậu em trai giống hệt như mình, đây là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới. Cậu cũng nghĩ như thế, tôi có thể thấy điều đó trên khuôn mặt cậu.”

“Phải,” tôi nói, vẫn chưa rời mắt khỏi khuôn mặt hoang mang tột độ của Deborah, “nhưng sao lại phải là cô ấy?”

“Sao lại không chứ? Cô ta là gì với cậu?”

Đúng vậy, là gì chứ. Đôi mắt tôi nhìn chăm chăm vào mắt Deborah. Cô thực ra không phải là em gái tôi, không thực sự, không phải là một mối quan hệ huyết thống theo bất cứ hình thức nào, không hề. Tất nhiên tôi rất quý cô, nhưng…

Nhưng sao? Sao tôi lại do dự? Tất nhiên chuyện này không thể. Tôi biết nó là điều không thể nghĩ tới, cho dù tôi đang nghĩ về nó. Không đơn thuần chỉ vì đó là Deb, cho dù đúng là vì thế, tất nhiên rồi. Nhưng một ý nghĩ thật lạ lẫm chợt len lỏi vào trong cái đầu đang bị dằn vặt bơ phờ của tôi và tôi không thể nào gạt nó đi được: Liệu Harry sẽ nói gì?

Vậy là tôi đứng đó băn khoăn, vì cho dù tôi muốn bắt đầu đến thế nào đi nữa, tôi biết Harry sẽ nói gì. Ông đã nói rồi. Đó là chân lý không thể thay đổi của Harry: Hãy băm vằm những kẻ xấu, Dexter. Đừng làm thế với em gái con. Nhưng Harry chưa bao giờ lường trước điều gì như thế này – làm sao ông có thể chứ? Ông chưa bao giờ hình dung ra khi viết “Nguyên tắc của Harry” là tôi sẽ phải đối diện với một sự lựa chọn như thế này; đứng về phía Deborah – không phải là em gái thực sự của tôi – hay gia nhập cùng ông anh trai chính cống một trăm phần trăm còn sống sờ sờ của tôi trong một trò chơi tôi quả thật rất muốn tham gia. Và Harry không thể lường trước được điều đó khi ông hướng tôi vào con đường của mình. Harry chưa bao giờ biết tôi có một ông anh trai, người rồi đây sẽ…

Nhưng đợi một lát đã. Làm ơn hãy lắng nghe. Harry có biết – Harry đã có mặt ở hiện trường khi chuyện đó xảy ra, phải không nào? Ông đã giữ kín chuyện ấy cho riêng mình, không bao giờ nói cho tôi biết tôi còn một người anh trai. Tất cả những năm tháng cô độc trống rỗng đó, khi tôi nghĩ mình là cái tôi duy nhất hiện diện – và ông biết không phải thế, biết và không nói với tôi. Sự thật quan trọng nhất về tôi – tôi không chỉ có một mình – và ông đã không cho tôi biết. Giờ đây thực sự tôi còn nợ Harry gì nữa đây, sau sự phản bội khó tin này?

Quay trở về gần thực tại hơn, tôi còn nợ gì súc thịt động vật đang run rẩy bên dưới tôi, tạo vật mạo danh thành em gái tôi? Tôi có thể nợ gì cô ta nếu so sánh với mối liên hệ gắn kết tôi với Brian, người mang cùng dòng máu với tôi, anh trai tôi, một bản sao sống của chính thứ ADN quý báu của tôi?

Một giọt mồ hôi lăn xuống trên trán Deborah, lăn vào trong mắt cô. Nó làm cô gái chớp mắt lia lịa, tạo thành những vẻ mặt nhăn nhó thật xấu xí trong nỗ lực tiếp tục quan sát tôi và đồng thời tống giọt mồ hôi ra khỏi mắt. Trông cô thực sự có vẻ thật khốn khổ, bị trói chặt và bất lực trong những vòng băng dính, vùng vẫy như một con vật ngu xuẩn; một con vật mang dáng người đầy ngu xuẩn. Chẳng hề giống tôi hay anh trai tôi; không hề có gì giống với anh chàng Dexter khôn ngoan sạch sẽ, không bao giờ gây bừa bãi, Kẻ nhảy dưới trăng với con dao sắc lẻm không dính máu, cũng như chính anh trai của anh ta.

“Thế nào?” ông anh tôi nói và tôi nghe thấy vẻ mất kiên nhẫn, sự phán xét, cả màn khởi đầu của sự thất vọng.

Tôi nhắm mắt lại. Không gian bên trong container quay lượn quanh tôi, trở nên tối tăm hơn và tôi không thể di chuyển. Kia là Mẹ đang quan sát tôi không chớp mắt. Tôi mở mắt ra. Anh trai tôi đang đứng sau lưng, sát đến mức tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ta phả vào gáy mình. Cô em tôi ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt mở to không chớp hệt như đôi mắt của Mẹ. Cái nhìn cô hướng về tôi bám riết lấy tôi, hệt như cái nhìn của Mẹ đã thu hút tôi. Tôi nhắm mắt lại: Mẹ. Tôi mở mắt ra: Deborah.

Tôi cầm lấy con dao.

Có một tiếng động nhỏ, một luồng gió ấm ào vào không gian mát lạnh bên trong container. Tôi quay người lại.

LaGuerta đứng trên ngưỡng cửa, trên tay cô ta là một khẩu súng ngắn tự động nhỏ nhắn đầy phiền toái.

“Tao biết chúng mày sẽ thử trò này,” cô ta nói. “Tao sẽ bắn cả hai chúng mày. Có khi cả ba,” cô ta nói, đưa mắt về phía Deborah, rồi nhìn trở lại tôi. “Ái chà,” cô ta nói, nhìn lưỡi dao trên tay tôi. “Thượng sĩ Doakes nên được thấy cảnh này. Anh ta đã đúng về mày.” Và cô ta chĩa súng về phía tôi, chỉ trong nửa giây.

Thế là đủ lâu. Brian hành động thật nhanh, nhanh hơn những gì tôi nghĩ có thể. Dẫu vậy, LaGuerta vẫn kịp bắn đi một phát súng, Brian hơi chao đi khi anh ta đâm lưỡi dao vào đúng dưới cơ hoành của LaGuerta. Trong khoảnh khắc cả hai đứng im như thế, sau đó cả hai đều nằm bất động dưới sàn.

Một vũng máu nhỏ bắt đầu lan ra trên sàn, thứ máu hòa lẫn của cả hai người, Brian và LaGuerta. Nó không quá lớn, không lan thật rộng, nhưng tôi bật lùi ra xa nó, thứ chất lỏng khủng khiếp, trong tâm trạng rất gần với sự hoảng loạn. Tôi chỉ lùi lại hai bước, rồi sau đó ngã nhào lên thứ gì đó phát ra những âm thanh ú ớ hoàn toàn tương xứng với sự hoảng loạn của chính mình.

Deborah. Tôi lột băng dính khỏi miệng cô.

“Chúa ơi, đau quá,” cô nói. “Vì Chúa hãy giúp em thoát khỏi thứ thối tha này và thôi diễn trò như một gã tâm thần mắc dịch đi.”

Tôi nhìn xuống Deborah. Dải băng dính đã để lại một viền máu quanh bên ngoài môi cô, thứ máu đỏ ghê sợ đã khiến tôi lùi vào đằng sau đôi mắt mình, trở về với không gian trong quá khứ với Mẹ. Và cô nằm đó – hệt như Mẹ. Giống như lần cuối cùng trước đó, với thứ không khí lạnh lẽo trong container làm tóc gáy tôi dựng đứng lên và những hình bóng tối tăm đang lầm rầm trò chuyện quanh chúng tôi. Giống hệt như lần trước trong bộ dạng của cô nằm đó, bị buộc chặt bằng băng dính, nhìn chằm chằm, chờ đợi như một thứ…

“Quỷ tha ma bắt anh đi,” cô nói. “Thôi nào, Dex. Tỉnh lại đi.”

Thế nhưng lần này tôi có một con dao, cô vẫn bất lực, lúc này tôi có thể thay đổi mọi thứ, tôi có thể…

“Dexter?” Mẹ nói.

Ý tôi là Deborah. Tất nhiên ý tôi là thế. Không phải là Mẹ, người đã rời bỏ chúng tôi, cũng tại một nơi giống hệt chỗ này, bỏ chúng tôi lại ở đây, nơi chuyện đó đã bắt đầu và rất có thể bây giờ cuối cùng sẽ kết thúc, với sự thúc giục thiêu đốt “cần – phải – làm – thế” chắc chắn đã sẵn sàng trên con ngựa đen cao lớn của nó và phi nước đại dưới mặt trăng huyền diệu cùng một nghìn giọng nói thân thuộc đang thì thầm, Làm điều đó đi… ngay bây giờ… làm điều đó và mọi thứ có thể thay đổi… theo cách nó nên như thế… trở lại với…

“Mẹ?” ai đó nói.

“Dexter, thôi nào,” Mẹ nói. Ý tôi là Deborah. Nhưng con dao đang di chuyển. “Dexter, vì Chúa, hãy cắt những thứ thối tha này ra! Là em! Debbie!”

Tôi lắc đầu, tất nhiên đó là Deborah, nhưng tôi không thể ngừng con dao lại. “Anh biết, Deb. Anh thực sự rất tiếc.”

Con dao vung lên cao hơn. Tôi chỉ có thể nhìn theo nó, giờ đây tôi không thể ngăn được nó vì bất kỳ lý do gì. Một chút ảnh hưởng của Harry vẫn quất vào tôi, ra lệnh cho tôi chú ý và dừng tay, nhưng nó thật khẽ và yếu ớt, còn nhu cầu thật lớn lao, mạnh mẽ hơn bao giờ hết, bởi vì đây là mọi thứ, sự khởi đầu và kết thúc, nó nâng tôi lên, kéo ra khỏi chính mình, đẩy tôi trôi tuột xuống đường ống kết nối giữa cậu bé ngồi trên vũng máu và cơ hội cuối cùng để chỉnh lại mọi thứ đúng đắn. Việc này sẽ làm thay đổi tất cả, sẽ trả lại Mẹ, sẽ cho bà thấy điều mình đã làm. Vì Mẹ đáng ra phải cứu chúng tôi, lần này phải khác. Thậm chí cả Deb cũng phải thấy được điều đó.

“Bỏ dao xuống, Dexter.” Giọng nói của cô lúc này ít nhiều đã bình tĩnh hơn, nhưng những giọng nói khác vang lên to hơn nhiều, khiến cho tôi hầu như không thể nghe thấy cô. Tôi cố đặt con dao xuống, thực sự là thế nhưng tôi chỉ có thể làm nó hạ thấp xuống vài inch.

“Anh xin lỗi, Deb, chỉ là anh không thể,” tôi nói, cố vật lộn để có thể nói được thành lời, giữa tất cả những tiếng gào rú đang cất lên quanh tôi của cơn bão tố đã dồn nén suốt hai mươi lăm năm – lúc này đây, với việc anh trai tôi và tôi được kết hợp lại với nhau như những tia sét trong một đêm tối tăm và có trăng…

“Dexter!” Mẹ xấu xa nói, người đã muốn bỏ mặc anh em tôi ở đây, cô độc trong máu lạnh lẽo ghê tởm, giọng nói của anh trai tôi từ bên trong đồng thời cũng rít lên với giọng nói của tôi, “Đồ đĩ!” và con dao lập tức vung lên cao hết cỡ…

Một tiếng động vang lên từ dưới sàn. LaGuerta chăng? Tôi không thể nói chắc, điều đó cũng không quan trọng. Tôi cần kết thúc, cần thực hiện việc này, cần để nó xảy ra ngay bây giờ.

“Dexter,” Debbie nói. “Em là em gái anh. Anh không muốn làm thế này với em. Bố sẽ nói sao?” Điều đó thật đau đớn, tôi sẽ thừa nhận nó, nhưng… “Bỏ con dao xuống, Dexter.”

Một âm thanh nữa vang lên sau lưng tôi, một tiếng òng ọc nhỏ. Con dao trong tay tôi vung lên.

“Dexter, cẩn thận!” Deborah kêu lên và tôi quay lại.

Thám tử LaGuerta đang quỳ trên một đầu gối, thở hổn hển, cố gắng giữ khẩu súng đột nhiên trở nên thật nặng nề của cô ta lên. Nòng súng hướng lên, từ từ, thật chậm – chĩa vào bàn chân tôi, đầu gối tôi…

Nhưng liệu có quan trọng không? Bởi vì chuyện này sắp xảy ra, bất chấp tất cả và cho dù tôi có thể thấy ngón tay LaGuerta siết lại trên cò, con dao trong tay tôi thậm chí còn không chậm lại.

“Cô ta sắp bắn anh, Dex!” Deb gọi, lúc này nghe có vẻ thật hốt hoảng. Khẩu súng đang chĩa vào rốn tôi, khuôn mặt LaGuerta đang méo mó lại trong một cái nhăn mặt của sự tập trung và nỗ lực tột độ, đúng là cô ta sắp bắn tôi. Tôi hơi quay người về phía LaGuerta nhưng con dao của tôi vẫn tiếp tục trên đường lao xuống…

“Dexter!” Mẹ/Deborah trên bàn kêu lên, nhưng Người lữ hành Tối Tăm còn lên tiếng gọi lớn hơn và bước tới, chộp lấy bàn tay tôi để hướng con dao xuống…

“Dex…!”

“Con là một đứa bé ngoan, Dex,” Harry thì thầm từ sau bằng giọng nói nhẹ nhàng hơi khàn đầy ma quái của ông, vừa đủ để nhích con dao lên trên một chút.

“Con không đừng được,” tôi thì thầm đáp lại, dồn sức xuống lưỡi dao đang run rẩy.

“Hãy chọn thứ… hay người… con giết,” ông nói, với đôi mắt xanh sâu thẳm, nghiêm nghị của ông lúc này đang nhìn tôi từ chính đôi mắt của Deborah, quan sát dữ dội đến mức lần này đủ để đẩy lưỡi dao ra xa nửa inch. “Có vô số kẻ đáng bị như thế,” Harry dịu dàng nói, giọng của ông vang lên trên tiếng gầm gừ mỗi lúc một giận dữ của đám đông cuồng loạn bên trong.

Mũi dao rung rung và khựng lại tại chỗ. Người lữ hành Tối Tăm không thể đẩy nó xuống được nữa. Harry cũng không thể đẩy nó ra xa. Chúng tôi chững lại ở đó.

Sau lưng mình, tôi nghe thấy một âm thanh kèn kẹt, một tiếng ngã nặng nề, sau đó là một tiếng rên đầy ắp sự trống rỗng, đến mức nó lướt qua bên vai tôi như một chiếc khăn lụa chạm qua những chiếc chân nhện. Tôi quay lại.

LaGuerta nằm dưới sàn với bàn tay cầm súng của cô ta duỗi ra, bị con dao của Brian cắm chặt xuống sàn, môi dưới của cô ta bị cắn chặt giữa hai hàm răng, đôi mắt hằn rõ vẻ đau đớn. Brian cúi xuống bên cạnh, quan sát vẻ sợ hãi lan ra trên khuôn mặt cô ta. Anh ta đang thở nặng nề qua một nụ cười tối tăm.

“Chúng ta lau dọn chứ, em trai?” anh ta nói.

“Tôi… không thể,” tôi nói.

Anh trai tôi đứng lên và bước tới đứng trước mặt tôi, hơi lảo đảo. “Không thể ư?” anh ta hỏi. “Tôi không nghĩ tôi biết từ đó.” Anh ta giật con dao khỏi tay tôi và tôi không thể ngăn lại, cũng không thể giúp.

Đôi mắt anh ta lúc này hướng về Deborah, nhưng giọng nói của anh ta lao qua tôi, đập xuống những ngón tay hồn ma của Harry đang đặt trên vai tôi. “Cần phải làm, em trai bé nhỏ. Cần phải làm. Không có cách nào khác.” Anh ta thở hắt ra và cúi gập người xuống giây lát, rồi từ tốn đứng thẳng người lên, chậm rãi giơ con dao lên. “Liệu tôi có phải nhắc lại cho cậu biết tầm quan trọng của gia đình không?”

“Không,” tôi nói, với cả hai gia đình của tôi, còn sống và đã chết, đang đứng xúm quanh tôi, đòi hỏi tôi làm hay không làm. Với một lời thì thầm cuối cùng từ đôi mắt xanh của Harry trong ký ức tôi, đầu tôi bắt đầu tự động lắc, rồi tôi lặp lại, “Không,” lần này tôi thực sự có ý đó, “Không. Tôi không thể. Không thể là Deborah.”

Anh trai tôi nhìn tôi. “Tệ quá,” anh ta nói. “Tôi rất thất vọng.”

Và con dao lao xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.