Sáng sớm hôm sau, Ân Ly bị gọi dậy với đôi mắt sưng vù, thâm quầng. Xuân Oánh bước vào thấy bộ dạng phờ phạc của nàng liền bị dọa cho một trận: “cô nương, Người không sao chứ, sao sắc mặt lại kém vậy?
“Hôm qua, ta ngủ không ngon, không có gì đáng ngại cả.” Ân Ly vén màn bước xuống, rửa mặt thay y phục xong liền vội vàng tới tiền sảnh.
Một lúc sau, Tấn An công chúa cũng đến, thấy sắc mặt Ân Ly không tốt liền hỏi han ân cần, biết nàng không sao mới yên tâm, đưa nàng đến Thất Vương phủ.
Không lâu sau, xe ngựa đã đến trước Thất Vương phủ. Vương phủ trước nay người đi người đến nhộn nhịp nhưng hôm nay bỗng vắng vẻ, yên tĩnh.
Ân Ly và Tấn An công chúa xuống xe, trước cửa đã có một lão nhân đứng đợi, thấy bọn họ xuống xe, vội tiến lên hành lễ: “Công chúa vạn phúc.”
Tấn An công chúa cho phép bình thân, dưới sự hướng dẫn của lão nhân dẫn Ân Ly vào trong.
“Hôm nay Kính Thừa thế nào?” trên đường Tấn An công chúa hỏi lão nhân bệnh tình của Tuân Du.
Lão nhân thở dài đáp: “Hôm qua Người đã tỉnh lại nhưng tỉnh không bao lâu liền đến thư phòng làm việc, bận đến nửa đêm mới trở về phòng. Hôm nay vừa dậy cả người nóng ran trở lại, thái y cũng đã đến xem bệnh. Hiện tại, Vương Gia đang nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Tấn An công chúa vừa nghe lời này tức giận đến cả người run rẩy: “Cái đứa hồ tôn này muốn chọc tức ai chứ? không muốn sống nữa sao? Tai sao các ngươi không ngăn nó lại? Cứ để nó làm càn như vậy!”
Lão nhân kia vội vàng cúi đầu thú tội: “Lão nô cũng đã khuyên Vương Gia nhưng không được. Người cũng biết tính cách của điện hạ nói một không nói hai, lão nô cũng không có cách nào khác.”
Tấn An công chúa đâu phải không biết, Tuân Du ngoan cố lên không ai ngăn được, bà quay đầu nhìn Ân Ly đang đứng bên cạnh, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào nàng mà thôi.
Dứt lời mấy người tiếp tục đi phía trước, rẽ mấy vòng cuối cùng cũng tới phòng ngủ của Tuân Du. Vừa vào phòng đã thấy mùi thuốc nồng nặc. Mấy người hầu đang đứng bên trong đợi lệnh thấy người vào liền bước lên hành lễ.
Tấn An công chúa miễn lễ, dẫn theo Ân Ly tiến lên. Lúc này, Ân Ly mới thấy người nọ đang nằm ở trên giường. Vừa rồi nghe lão nhân nói, nàng không cảm thấy gì nhưng hiện tại tận mắt nhìn hắn như vậy lại thấy đau lòng.
Mới một thời gian ngắn không gặp, người đàn ông vốn luôn đĩnh đạc, anh tuấn hiện tại trở nên thật phờ phạc, yếu đuối. Sắc mặt hắn trắng bệch, xương gò má nhô lên, dưới mắt có quầng thâm đen, cả người nằm nghiêng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, lông mày nhíu lại, dường như đang rất khó chịu.
“Đã uống thuốc chưa?” Tấn An công chúa hỏi nô tài bên cạnh.
Người nọ tiến lên trả lời: “Vừa rồi nhân lúc Vương Gia đang ngủ đã đút được một chút ạ.”
Tấn An công chúa ngồi bên mép giường Tuân Du thở dài, quay đầu lại nắm tay Ân Ly: “Ân cô nương, đứa cháu của ta hiện tại bị như thế này, cũng chỉ có ngươi có thể cứu nó.”
Ân Ly giật mình, vội nói công chúa nói quá lời.
“Lời ta nói là thật, đứa cháu này của ta nếu tỉnh lại nhất định sẽ không chịu uống thuốc, hạ nhân ở đây cũng không có cách nào, chỉ có thể nhân lúc nó hôn mê mới có thể cho nó uống chút thuốc. Hiện giờ ngươi đã tới, ngươi nói chắc chắn nó sẽ nghe lời. Vì vậy, mấy ngày tới đành nhọc lòng nàng giúp ta chăm sóc nó.” Tấn An công chúa vẻ mặt buồn bã nói.
Ân Ly vội an ủi nói: “Tiểu nữ sẽ cố gắng hết sức, công chúa yên tâm.”
Tấn An công chúa gật đầu, gọi lão nhân đứng bên cạnh: “Phúc bá, đây là Ân cô nương, hai ngày nay sẽ ở trong phủ chăm sóc Vương Gia, ngươi đi sắp xếp một chút, lo liệu cẩn thận, không được lơ là.”
Lão nhân vừa nghe thấy lời này liền giương mắt đánh giá Ân Ly đang đứng một bên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, vội nói: “Lão nô đã biết, lão nô sẽ lập tức đi sắp xếp, đa tạ công chúa, đa tạ Ân cô nương.” Lão nhân nói xong liền vội vàng đi ra ngoài thu xếp.
Tấn An công chúa ngồi thêm một lúc liền đứng dậy chuẩn bị hồi phủ. Trước khi đi, bà còn nắm tay Ân Ly dặn dò cẩn thận.
Nửa đường Phúc bá tiến vào, nói với Ân Ly đã chuẩn bị phòng cho nàng, hỏi nàng có muốn về nghỉ ngơi trước không. Ân Ly từ chối, nàng đã đồng ý chăm sóc Thất Vương Gia thì làm gì có lý do quay về phòng nghỉ ngơi chứ.
Phúc bá cũng không miễn cưỡng nàng nữa, gọi người hầu đi xuống, nói với Ân Ly nếu cần gì thì chỉ gần gọi người bên ngoài phân phó. Nhất thời trong phòng chỉ còn lại hai người Tuân Du và Ân Ly.
Ân Ly ngồi ở bên giường, nhìn người nọ, lúc này trong đầu nàng là một mảnh hỗn loạn. Nàng có chút không rõ bản thân như thế nào trong thời gian ngắn ngủi đã ngồi ở đây, ngồi cạnh giường của con người này.
Trên giường, hắn rên rỉ một tiếng làm Ân Ly giật mình. Nàng chăm chú nhìn hắn phát hiện mồ hôi lạnh toát ra trên trán, môi trắng bệch, toàn thân run rẩy. Ân Ly vội vàng ra cửa gọi người, Phúc bá bước vào thấy vậy cũng hoảng sợ, vội vàng sai người hầu đến biện vườn gọi thái ý đang ở trong phủ đến.
Không lâu sau, hạ nhân dẫn lão thái ý đầu tóc bạc phơ vội vàng chạy đến, Ân Ly vừa thấy liền nhận ra đây chính là vị thái y đã chữa trị cho nàng trong phủ công chúa, vội tiến lên hành lễ.
Lão thái ý tới nhìn thấy Ân Ly dừng một chút, nói: “Thì ra là Người tới, tới là tốt rồi.”
Dứt lời liền đi vào trong phòng, Ân Ly nghe có chút khó giải thích được nhưng hiện nay chữa trị cho Vương Gia mới quan trọng nên cũng đi theo vào trong.
Ngự y bắt mạch cho Tuân Du, yêu cầu hạ nhân cởi áo trên và tháo băng trên lưng hắn xuống, mọi người đều nghẹn ngào khi nhìn thấy vết thương trên lưng hắn.
Ân Ly nhìn lên mới phát hiện vết thương lúc trước ở Túy Hà Lâu vì cứu nàng vẫn chưa khỏi hẳn! Không những vậy, bởi vì hắn lúc trước không phối hợp điều trị nên hiện tại miệng vết thương bị sưng đỏ và có một chút mưng mủ nữa, nhìn rất đáng sợ.
Cao lão thái y vừa thấy liền giận mắng: “Tiểu tử này có lẽ là không muốn sống nữa, lúc trước vết thương vừa mới được xử lý tốt rồi, vậy mà mới có mấy ngày lại bị hắn làm cho thành cái bộ dạng này! Nếu hắn còn không nghe lời khuyên bảo thì đừng nói là lão phu, dù là Hoa Đà tái thế cũng vô dụng.”
Ân Ly và Phúc bá vội bước lên an ủi lão thái y, Cao lão thái y thở dài: “Còn nữa, bệ hạ đã hạ lệnh cho lão phu tới chữa trị, nếu ta không trị khỏi bệnh thì chẳng phải sẽ bị bệ hạ trách phạt sao. Cô nương, người ở đây thật tốt, lão phu chỉ mong Vương Gia nhà ngươi có thể che chở lão thần, đừng khiến cho lão phu phải phá bỏ bảng hiệu Thái Y Viện là tốt rồi.”
Dứt lời lão thái y liền ngồi xuống bắt đầu chữa trị miệng vết thương cho Tuân Du. Lão thái y đào bỏ hết phần thịt đã thối rữa ra, bôi thuốc và băng bó lại. Sau khi kê thuốc xong, Phúc bá sai hạ nhân đi bốc thuốc, sắc thuốc. Chẳng mấy chốc, thuốc đã được sắc xong, đưa tới nhưng miệng lưỡi Tuân Du lại nhắm chặt, mọi người lại phải bận rộn một hồi mới đưa được thuốc vào trong miệng hắn.
Lúc này, ngoài cửa trăng đã treo trên cao, Ân Ly và mọi người đã bận rộn cả ngày, Phúc bá thấy nàng vừa tới đã phải vất vả như vậy nên bảo nàng về phòng nghỉ ngơi rồi hôm sau lại đến.
Quả thực, Ân Ly cũng mới đến Kinh Thành, chưa kịp nghỉ ngơi. Đêm qua ngủ không ngon, hôm nay lại vất vả như vậy nên cũng có chút mệt mỏi. Vì vậy, nàng liền nghe lời Phúc bá, trở về phòng nghỉ ngơi.
Phúc bá sắp xếp phòng của Ân Ly nằm ngày trong tẩm viện của Tuân Du, cách phòng ngủ của hắn không quá hai ba mươi bước. Ân Ly dùng cơm tối, rửa mặt xong, liền lên giường.
Nhưng không biết tại sao, khi nhắm mắt lại, nàng lại nhớ đến bộ dáng nằm nghiêng người của hắn ở trên giường. Ân Ly trằn trọc không ngủ được, vì vậy liền dứt khoát đứng dậy xuống giường, búi tóc đơn giản, mặc quần áo xong liền đi về phía phòng ngủ của Tuân Du.
Trong phòng có một hạ nhân đang gác đêm, hắn thấy Ân Ly tiến vào liền vội đứng dậy hành lễ, Ân Ly vội kêu đứng dậy nói: “Tối nay có ta ở đây là được rồi, ngươi lui đi.”
Ân Ly ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, cúi đầu nhìn người trên giường dưới ánh nến. Sắc mặt đã khá hơn một chút, nàng đưa tay sờ lên trán hắn thấy vẫn còn hơi nóng.
Ân Ly thở dài, người này bình thường nhân mô cẩu dạng, vậy mà lúc sinh bệnh lại không nói đạo lý như vậy, so với đứa trẻ hương dã cũng không bằng. Nghĩ đến đây, Ân Ly cảm thấy hơi buồn cười.
Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Đúng lúc này, Tuân Du đang ở trên giường rên rỉ một tiếng, môi mấp máy, dường như muốn nói cái gì đó.
“Vương Gia?” Ân Ly tưởng hắn đã tỉnh lại, nhẹ nhàng gọi.
Hai mắt Tuân Du nhắm chặt, đôi môi khô khốc mấp máy: “…Mễ…”
Mễ? Ân Ly thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là Vương Gia đói bụng? muốn ăn cơm? Nàng đang muốn đứng dậy gọi người thì nghe thấy giọng nói khàn khàn từ đằng sau truyền đến: “…A Di..”