Dị Giới Thú Y

Chương 486: Hung Sát Liên Hoàn Ở Bố Lôi Trạch



“Chúng thành thế này từ bao giờ?” Sở Thiên vội hỏi.

“Theo lời dặn của ông chủ, hàng ngày ta đều thí nghiệm chúng hai lần. Sáng nay khi làm thí nghiệm chúng vẫn còn bình thường, nhưng vừa rồi khi đi lấy thì chúng biến thành thế này!”

“Đừng kinh động đến người khác, gọi Mạt Khắc ra đây, đừng để Lạp Hy Đức phát hiện!” thông qua ánh mắt đờ đẫn, Sở Thiên đoán được là linh hồn của chúng đã biến mất, nhưng vẫn không dám khẳng định. Bố Lôi Trạch chỉ có hai người tinh thông sức mạnh linh hồn. A Tư Nặc đang thành thân nên Sở Thiên đành phải tìm Mạt Khắc.

“Đợi đã, đem theo thi thể, ta đi cùng ngươi!” Sở Thiên nghĩ một lúc, cảm thấy không ổn thỏa, khởi động Thời Gian Thuận Lưu đưa Ba Bác Tát và thi thể bay đi.

Có mặt Lạp Hy Đức ở đây, vậy thì Mạt Khắc, kẻ có thù giết con với hắn không thể ở trong nội đảo rồi. Hắn và Cát Nặc Bỉ Lợi được sắp xếp ở trên một hòn đảo nhỏ ở bên ngoài. Được tiếp đãi chu đáo, đúng giờ thì lên lớp dạy tiểu Sở Viêm, cuộc sống rất dễ chịu.

Tìm thấy Mạt Khắc trong hang sói, Sở Thiên kể lại sự việc rồi chờ đáp án của Mạt Khắc.

Mạt Khắc liếm chiếc răng nanh quan sát, hành vi của hắn ngày càng trở nên giống sói, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Linh hồn của chúng đã không còn nữa rồi. Có lẽ là bị một Thần tộc có linh hồn rất mạnh bắt đi rồi!”

“Mạnh đến mức nào mới có thể lấy linh hồn khỏi cơ thể?” Sở Thiên hỏi.

Mạt Khắc trầm tư một lúc, nói: “Ngươi cho ta biết đẳng cấp thực lực của mười mấy tên Ma Căn này trước đã!”

Sở Thiên nhanh chóng nói hết.

Mạt Khắc cười hắc hắc: “Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, hình như tiên sinh gây rắc rối lớn rồi đấy!” nói rồi hắn nhảy lên trên người Lạp Hy Mỗ, móng vuốt đặt trên trán Lạp Hy Mỗ, chép miệng nói: “Tên Lạp Hy Mỗ này, có lẽ cũng tu luyện sức mạnh linh hồn. Tuy không mạnh nhưng dưới sự bảo vệ của cơ thể thượng vị đỉnh phong thì muốn lấy linh hồn của hắn ít nhất cũng là Linh Hồn Chủ Thần sơ cấp!”

“Linh Hồn Chủ Thần?!” Sở Thiên chau mày. Vừa bàn chuyện giao dịch với An Cát Lệ Na thì mười mấy tên này chết. Thế này thì bảo Sở Thiên ăn nói thế nào với An Cát Lệ Na đây? Hơn nữa điều này cũng vẫn chưa phải nghiêm trọng, con tin của gia tộc Ma Căn đều để ở trong phòng thí nghiệm trong Quang Minh Thần Điện, có vô số vòng bảo vệ, kẻ địch có thể lấy đi mười mấy linh hồn mà thần không biết quỷ không hay. Như vậy thì hắn cũng có thể lẻn đến bên cạnh Sở Thiên bất cứ lúc nào.

Mạt Khắc nói tiếp: “Ta nói ít nhất là Linh Hồn Chủ Thần nhé, cũng có khả năng là Thần Vương, không biết chừng là Tử Thần miện hạ đến tìm ngươi báo thù ấy chứ!”

“Hừ, có thể sao?” Sở Thiên rất khó chịu với thái độ cười trên nỗi đau khổ của người khác của Mạt Khắc, phản bác lại: “Tiểu di tử đó của ta tuy hơi bị kích động nhưng cũng là một nhân vật lớn. Giờ cô ta đang bận phục hồi thực lực, sẽ không chọn lúc này để liều với ta đâu!”

Mạt Khắc không nói gì nữa.

“Ngươi đi theo ta, lục soát toàn đảo!” Sở Thiên kéo Mạt Khắc, “Ta sẽ dùng Thời Gian Thuận Lưu đưa ngươi đi đến mọi chỗ, ngươi kiểm tra kỹ lưỡng cho ta!”

“Phất Lạp Địch Nặc tiên sinh, như thế không phải ngươi muốn hại chết ta sao? Nếu thật sự có Linh Hồn Chủ Thần thì dù ta có nhìn thấy linh hồn của hắn thì chỉ cần chớp mắt là hắn xử được ta rồi!” Mạt Khắc rụt cổ.

Sở Thiên khựng lại, Mạt Khắc nói đúng, nếu thật sự có Linh Hồn Chủ Thần thì không những Mạt Khắc chết chắc mà Sở Thiên cũng không tốt hơn.

“Ngốc rồi sao?!” Mạt Khắc chế giễu: “Bên cạnh ngươi không phải còn có Bác Đức sao? Tìm hắn đi. Mắt của Phụng Hoàng Thần có gì mà không nhìn thấy chứ?!”

Sở Thiên ném Mạt Khắc xuống đất, Thần Âm Mưu làm việc đúng là hết mình, hoàn thành hết trách nhiệm, chỉ có một tật là mồm quá thối.

“Nhẹ tay thôi chứ!” Mạt Khắc nói: “Ta khuyên ngươi cẩn thận, Linh Hồn Chủ Thần không có hứng thú với ma thú bình thường, nên ta có lẽ rất an toàn, nhưng Thần tộc và khách khứa của ngươi thì chưa chắc đâu!”

Sở Thiên lại giật mình, vội vã lấy đá liên lạc ra: “A Mạt Kỳ, lập tức khởi động thông đạo, đưa Chu Lệ Á đến chỗ A Tư Nặc. Rồi đưa hết những người quan trọng trong nhà đến tham dự hôn lễ. La Tân cũng phải đi! Tất cả Thần tộc trong nhà không được cách A Tư Nặc quá một nghìn mét!”

“Ông chủ, xảy ra chuyện lớn gì sao?” sau khi Sở Thiên về đảo thì A Mạt Kỳ cũng tắt thiết bị giám sát, lúc này hắn cũng chỉ mới biết có chuyện xảy ra.

“Có Linh Hồn Chủ Thần lẻn vào Bố Lôi Trạch, trước mắt vẫn chưa biết có mấy tên!”

Mạt Khắc ngửa đầu lên hét về phía đá liên lạc: “Bổ sung một chút, có lẽ Linh Hồn Chủ Thần ẩn thân lẻn vào, cũng có thể là linh hồn rời khỏi cơ thể, chỉ có linh hồn lẻn vào!”

Sở Thiên nói: “Ngươi cẩn thận đấy, nếu tình huống cấp bách thì mở một không gian ra cho mọi người tránh vào trong đó!”

“Đã hiểu!”

Sở Thiên không tắt đá liên lạc, treo ở bên hông, rồi đưa Ba Bác Tát bay trở về nội đảo, những thi thể kia được vứt vào trong nhẫn không gian.

Nhìn Sở Thiên bay đi, Mạt Khắc đá một cái vào Cát Nặc Bỉ Lợi đang ngáy phì phò, gọi hắn dậy: “Ê, từ bây giờ chúng ta giả ngốc, chúng ta là ma thú bình thường! Đừng có để bị phát hiện linh hồn chúng ta là Thần tộc nghe rõ chưa hả? Đi thôi, đi làm việc mà Cuồng Lang nên làm!”

…………

Trong Quang Minh Thần Điện, khách khứa vẫn đang nhộn nhịp chúc mừng tân lang tân nương.

A Tư Nặc và AK đã trao đổi tín vật chính thức trở thành phu thê, giờ đang kính rượu đáp tạ từng bàn. Còn tiểu Sở Viêm thì đang ngồi trong lòng Sắt Lâm Na, ánh mắt gian tà nhìn Đới An Na trong lòng Xích Diễm, rõ ràng là không có ý tốt. Bạn hắn, Khách Thu Sa thì sầu não chết được. Bạn của Đới An Na là tôn nữ của Tả Tướng Khải Tát Cách Lôi Minh. Nha đầu này ngay lúc ban đầu đã nhắm “con gấu bông” mập ú Khách Thu Sa này, cứ hôn chỗ này, sờ chỗ kia, quấy rối Tiểu Hùng Miêu.

Sa Khắc xuất hiện, dưới sự mê hoặc của “đùi lợn nướng” mà thần không biết quỷ không hay của Sắt Lâm Na, hắn rất ra dáng, đầy khí độ anh hùng, năm tỷ muội Tiên Đế nhìn mà chết sững.

“Chư vị!” vừa vào đại điện, Sở Thiên tươi cười nói to: “Ta có chuẩn bị một tiết mục để chúc mừng chuyện vui ngày hôm nay. Xin mời mọi người theo ta đến Đỉnh Quang Minh!”

Đỉnh Quang Minh, chính là tầng trên cùng của Quang Minh Thần Điện, bên trên có một tòa Liễu Vọng Tháp.

Mọi người theo Sở Thiên đến bên dưới tháp, Sở Thiên cười: “Chỉ là một chút muốn mọi người vui vẻ!

Bùm!

Từ đỉnh Liễu Vọng Tháp bắn ra một tầng Thần Lực tam trùng màu xanh lục, rồi lại một tầng khác, tầng nọ nối tiếp tầng kia, bao trùm cả Bố Lôi Trạch, nhưng ánh sáng xanh ấy vẫn không dừng lại. Đồng thời với đó, từ những hòn đảo nhỏ được tuyển chọn kỹ lưỡng xung quanh Bố Lôi Trạch, nơi có danh xưng “Thánh địa nghìn đảo” cũng không ngừng tỏa ra Thần Lực.

Những hòn đảo nhỏ phối hợp với nội đảo phát ra Thần Lực, tầng nối tầng ra xa vô biên, dường như vùng biển vạn dặm đang nở hoa. Những luồng Thần Lực này tập hợp trên không trung, màu xanh biến thành đỏ, rồi chớp mắt lại thành màu lam!

“Ngũ trùng Thần Lực!” những người ‘biết hàng’ hét lên.

Ngũ trùng Thần Lực đỉnh phong như một tấm rèm bao trùm lấy Bố Lôi Trạch, đây chỉ là mọi người thấy vậy, thật ra dưới lòng đất cũng bị bao phủ.

“Thật vinh hạnh, quá vinh hạnh!” Thác Mã Tư lẩm nhẩm một mình, thật là có thể diện mà.

“Lão bà, nàng xem, đẹp thật!” A Tư Nặc ghé sát tai AK nói.

Sắc mặt AK đã thay đổi từ lâu, dẫm mạnh lên chân A Tư Nặc, “Chàng chú ý chút đi, có rắc rối rồi! Ông chủ phải dùng đến Ngũ trùng Tụ Lực Phòng Ngự Trận, đây là vũ khí bí mật của Tề Bách Lâm đấy!”

Khách khứa vẫn đang tán dương Sở Thiên, còn Sở Thiên thì đã giao lại mọi chuyện cho Sắt Lâm Na “Ta và Bác Đức đi tìm Linh Hồn Chủ Thần đó, nàng nghĩ cách bảo A Tư Nặc bảo vệ mọi người. Nếu không được thì gọi Cách Lý Phân dậy!”

Quay đầu nhìn mỹ nhân ngư, Sở Thiên nói: “Ngươi cũng cần thận đấy, đừng rời khỏi A Tư Nặc!”

Nói rồi Sở Thiên và Bác Đức rời đi, Chiến Thần cũng theo sát sau.

Bác Đức bay lên trời, hai mắt trở nên trắng toát, từ từ nhìn bao quát Bố Lôi Trạch, rồi lắc đầu: “Trên mặt đất không có, đường hầm và mật thất của Bố Lôi Trạch quá nhiều, kiểm tra dưới mặt đất cần rất nhiều thời gian!”

“Dù thế cũng phải kiểm tra, một tấc đất cũng không được bỏ qua!”

Lúc này, đá liên lạc vang lên tiếng A Mạt Kỳ: “Ông chủ, võ sĩ ở địa lao có tin, Mã Lý Ngang và Phổ Lan Đa cũng chết rồi! Trên cơ thể đều không có vết thương, đều mất đi linh hồn!”

Bác Đức chửi thề một câu, nói: “Phất Lạp Địch Nặc, xem ra tên Linh Hồn Chủ Thần này là chuyên chọn những Thần tộc ở đơn lẻ. Có lẽ… muốn thu thập linh hồn Thần tộc!”

“Khốn kiếp, Linh Hồn Chủ Thần mà cũng làm chuyện ám muội?!” Sở Thiên giận dữ.

“Ủa, con chuột to quá!” Bác Đức chỉ bờ biển của nội đảo, “Ngươi xem, đằng kia có một con chuột đang vẫy ngươi kìa!”

Sở Thiên cúi đầu nhìn, một con chuôt to bằng con Cuồng Lang, đang vẫy vẫy chân trên bờ biển, có lẽ là một trong các hậu đại của Ni Mễ Tư.

“Là Ni Mễ Tư đang gọi ta, qua đó xem sao!”

Sở Thiên bay đến trên người Ni Mễ Tư, Ni Mễ Tư nói: “Ông chủ, hậu đại của ta nói, dưới mặt đất có kẻ đang hoạt động gì đó. Không thấy ai ở chỗ Thần Mộ, nhưng hai hậu đại của ta ở đó đã mất tích một cách kỳ lạ.”

“Bảo hậu đại của ngươi giám sát mấy kẻ đó. Bác Đức miện hạ chúng ta xuống dưới!”

Bác Đức nói: “Ngươi lấy Phán Quyết Đao ra đã, khởi động Lục Ngự Tỏa Hồn Trận bảo vệ trán. Đối thủ là Linh Hồn Chủ Thần nhất định phải cẩn thận!”

Sở Thiên làm theo, Tỏa Hồn Trận được khởi động nhưng Long Thần bên trong không có phản ứng gì, dường như vẫn chưa phục hồi nguyên khí sau lần trước, “Thế còn Chiến Thần?”

“Ông chủ yên tâm, ta có cách bảo vệ linh hồn!”

Ba người xuống biển, đi theo một đường mật đạo.

Còn cách Thần Mộ hơn trăm mét, Bác Đức bỗng đứng lại, cười nhạt: “Là vị Linh Hồn Chủ Thần nào, mau ra mặt đi!”

“Hử? Ngươi nhìn thấy ta?”

Một bóng người dần dần tụ lại thành hình, khuôn mặt không rõ nét nhưng hình dáng thì rất rõ ràng.

“Linh Hồn Thực Thể Hóa?!” Bác Đức giật mình, là một Linh Hồn Chủ Thần, Bác Đức biết trước mặt chỉ là một linh hồn không có thân thể, nhưng linh hồn này lại có thể kết lại thành thực thế. Điều này cho thấy hắn đã đạt đến đỉnh phong của Linh Hồn Chủ Thần. Chỉ tiến một bước nữa là thành Thần Vương rồi.

“Khố Khoa Kỳ, là ngươi!” Chiến Thần cắm cây kích xuống mặt đất, mở rộng cánh bay lên trước ôm chầm lấy kẻ kia, cười lớn: “Thì ra linh hồn ngươi vẫn còn, mau đến bái kiến Thần Hoàng!”

Thân thể Khố Khoa Kỳ đã kết lại xong, trong bộ dạng của một người trung niên, mái tóc dài trắng, chiến giáp màu bạc, gương mặt bình lặng như mặt nước, “Thần Hoàng? Hừ, Khảm Phổ, hắn là giả!”

“Sao có thể?! Ngươi xem, cái bệ hạ cầm kia không phải Phán Quyết Đao sao?” Chiến Thần cười lớn, huynh đệ bao nhiêu năm cuối cùng cũng được trùng phùng.

“Cứ cầm được Phán Quyết Đao là Thần Hoàng sao?” Khố Khoa Kỳ cười nhạt, “Đoạn Tội Khố Khoa Kỳ ta chỉ nhận linh hồn!”

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.