Sở Thiên giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn rất Thần Côn, nghĩ bụng, Thần Hoàng có đuôi? Phán Quyết Thần Thú cố ý lừa hắn hay Tư Đặc Ân có đuôi thật?
Bị bàn tay to lớn của Kiệt Khắc Tốn để trên vai, Sở Thiên không động đậy được, nói thản nhiên: “Bản Thần Hoàng có đuôi sao?”
Phán Quyết Thần Thú cười gian, nhìn bộ dáng giống hệt như Tiểu Hùng Miêu khi đi trộm đồ, “Nhắc ngươi một câu nữa, khi không có người ngoài, lão đại thường không xưng hô với ta những lời vớ vẩn như bản Thần Hoàng!”
“Ngươi cũng biết là ta đã mất trí nhớ mà. Vậy thì ta nên xưng thế nào?” Sở Thiên cố trụ đến cùng, vẫn dáng vẻ thản nhiên ta chính là Thần Hoàng.
“Ngươi xưng là lão đại!” Phán Quyết Thần Thú nói.
Sở Thiên gục gặc, “Ồ, ta hiểu rồi, lão đại ta quên rất nhiều chuyện, ta có đuôi thật sao?”
Phán Quyết Thần Thú dùng hai tay nhấc Sở Thiên ra trước mắt, “Ừm, bộ dạng mặt dày của ngươi rất giống với lão đại!”
“Sai!” Sở Thiên duỗi duỗi tay chân bị tên rần, nói: “Ta không phải rất giống với lão đại ngươi, ta chính là lão đại của ngươi!”
Phán Quyết Thần Thú để Sở Thiên lại gần hơn một chút, “Ta hơi tin ngươi là lão đại rồi, các ngươi thật vô lại đó!”
Sở Thiên nhìn cái mũi gấu phập phồng, phẫy tay gạt đi mùi rượu nồng nặc, cau mày nói: “Chiến Thần và Bì Bồng còn cả La Tây Nhã Linh Hồn Chủ Thần đều đã chứng minh, ngươi còn nghi ngờ cái gì? Ta chính là Thần Hoàng Tư Đặc Ân!”
“Nếu ngươi đã biết mình tên là Tư Đặc Ân vậy thì tên tục của ngươi là gì, không phải ngươi cũng quên rồi chứ?” Phán Quyết Thần Thú cười gian: “Thật ra à, ta biết rất nhiều chuyện bọn Bì Bồng không biết. Mà Bì Bồng lại không biết là ta biết… Ngươi hiểu ta nói gì không?”
Sở Thiên nhún vai, “Ngươi biết những gì?”
“Ví dụ… ngươi có đuôi!”
“Ta có đuôi thật sao?”
“Không phải ngươi, mà là Thần Hoàng thật có đuôi!” Kiệt Khắc Tốn tuy nói chắc nịch nhưng vẫn cười hì hì, Sở Thiên không thể không nghi ngờ hắn đang lừa mình.
“Chuyện trước đây ta quên rồi. Có thể là có, nhưng bây giờ chắc chắn ta không có đuôi!”
Phán Quyết Thần Thú bỗng quay người Sở Thiên, búng một cái vào mông hắn, rồi lắc đầu “Thôi, không dài dòng nữa, giờ ta đưa ngươi đi lấy linh hồn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ!”
Nói rồi Kiệt Khắc Tốn bay lên, tốc độ không kém bản thể của A Mạt Kỳ.
Bay đến lưng chừng của Tiếp Nguyệt Tháp, Kiệt Khắc Tốn vẫn chê tốc độ không đủ nhanh, tháo bình rượu sau lưng xuống, uống một ngụm rồi phun mạnh xuống dưới, lửa bốc ngùn ngụt như đuôi tên lửa, tốc độ của Phán Quyết Thần Thú được tăng lên một nấc.
Liên tiếp phun vài lần, không đến một tiếng đồng hồ, hắn và Sở Thiên đã lên đến đỉnh cỉa Tiếp Nguyệt Tháp.
Phán Quyết Thần Thú lấy từ trong cái váy cỏ vài lá cỏ bọc Sở Thiên lại, “Cẩn thận một chút, gió trên Tiếp Nguyệt Tháp rất mạnh, ngươi đợi một lát, để ta gọi chúng ra!”
Nói rồi, Kiệt Khắc Tốn mở một cái cửa nhỏ, hét lớn: “Các huynh đệ, Thần Hoàng và Chiến Thần đến đón mọi người này! Ha ha, giờ mọi người có thể đi đánh nhau rồi!”
Một luồng gió lạnh thấu xương thổi từ ngoài vào, Kiệt Khắc Tốn một tay che cho Sở Thiên, một tay giơ chiếc hồ lô rượu đã bỏ nắp, “Vào hết đi, mau lên, ai chậm chạp thì đợi đó mà chịu ánh sáng chiếu rọi!”
Một loạt những cái bóng luồn vào từ cửa rồi bị hút vào trong chiếc hồ lô rượu của Phán Quyết Thần Thú.
“Ba nghìn Chu Thần Hoàng Lăng Vệ, có mấy trăm tên đến linh hồn cũng không còn, những kẻ còn sống thì ta giúp chúng góp thân thể, không thật tốt lắm, ngươi liệu mà dùng!”
Nói xong, Phán Quyết Thần Thú lại đeo hồ lô lên lưng, những ngón tay rỗi rãi không ngừng xoa vào nhau.
Cái động tác này Sở Thiên hiểu – muốn tiền! Nhưng hắn vẫn giả vờ hồ đồ, “Kiệt Khắc Tốn, thế này là có ý gì?”
“Ngươi đừng có giả vờ, ta giao người cho ngươi rồi, ngươi cũng phải cho ta tí gì chứ?!” Phán Quyết Thần Thú cười tít mắt, “Nhưng ta cũng không vội, chúng ta xuống dưới từ từ nói chuyện, bay thế này mệt quá!”
Quay trở lại cửa vào Tiếp Nguyệt Tháp, Khố Khoa Kỳ lại giơ các ngón tay ra.
“Tiền không có, nhưng có thứ này chắc ngươi sẽ thích!” Sở Thiên lấy từ nhẫn không gian ra một hũ rượu cực phẩm Phúc Tư Đặc, cái này vốn là chuẩn bị cho Khách Thu Sa.
Phán Quyết Thần Thú sáng mắt lên, ném luôn hồ lô cho Sở Thiên, cười lớn: “Được, được, cái này được! Cứ cho ngươi là giả mạo, vì cái này, ta giao Hoàng Lăng Vệ cho ngươi! Ha ha!”
Sở Thiên cất hồ lô vào nhẫn, cười: “Quan hệ của ngươi với ta năm đó thật sự là tốt hơn Bì Bồng và Khố Khoa Kỳ ư?”
“Hỏi thừa, ta là huynh đệ chơi với nhau từ hồi nhỏ! Nhưng ngươi đừng có nói với người khác đó!” Kiệt Khắc Tốn trừng mắt, “Ra ngoài đi, một phân thân khác của ta đang đợi ở ngoài!”
Nói rồi, Kiệt Khắc Tốn mở cửa lớn đá Sở Thiên ra ngoài.
Bay giữa lưng chừng trời, Sở Thiên còn nghe văng vẳng tiếng của Phán Quyết Thần Thú: “Anh bạn, Thần Hoàng thật sự có đuôi! Ha ha ha!”
Cửa Tiếp Nguyệt Tháp vừa đóng lại, Phán Quyết Thần Thú ngồi uỵch xuống sàn, cố gắng nhấc một chân lên, hôn thật mạnh, cười điên cuồng: “Ta đã đá hắn, ha ha, ta thật sự đã đá hắn! Hạnh phúc quá! Ha ha ha ha…!”
……
Bì Bồng bay lên đón lấy Sở Thiên, “Lấy được chưa?”
Sở Thiên gật đầu, hắn vẫn đang suy nghĩ, nếu Thần Hoàng Tư Đặc Ân có đuôi thật thì Phán Quyết Thần Thú chắc chắn biết Sở Thiên là giả, vậy tại sao hắn lại giúp Sở Thiên?
Ra đến bên ngoài rừng trúc, một Phán Quyết Thần Thú khác đang uống rượu ăn trúc với Tiểu Hùng Miêu. Khách Thu Sa nằm trên bụng Đại Hùng Miêu, nhìn hai con gấu thế này rất dễ thương.
Sở Thiên lấy Chu Thần Hoàng Lăng Vệ ra đưa cho Chiến Thần.
Bì Bồng cười với Phán Quyết Thần Thú: “Kiệt Khắc Tốn, Khố Khoa Kỳ phản bội Thần Hoàng bệ hạ, hơn nữa có thể là đi khắp nơi nói Thần Hoàng này là giả. Giờ ta và La Tây Nhã, và cả Chiến Thần đều đảm bảo với ngươi đấy là Thần Hoàng, dù là bề ngoài hay linh hồn, đều là thật! Nếu sau này Khố Khoa Kỳ đến, ngươi đừng có bị lừa!”
“Biết rồi, biết rồi! Ngươi đúng là lằng nhằng!” Kiệt Khắc Tốn gặm trúc, nói: “Các ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Để anh bạn nhỏ này lại đây với ta đi! Ta đảm bảo sẽ không bạc đãi hắn!”
“Đừng mà!” Tiểu Hùng Miêu kêu, ngồi dậy, nhìn Sở Thiên một cách đáng thương, “Ông chủ, đừng bỏ rơi ta, ta đáng thương lắm!”
Đại Hùng Miêu cũng bò dậy, cười hi hi: “Ở với ta một năm rưỡi là được rồi! Hay ngắn hơn nhé, ba tháng thì thế nào?”
Sở Thiên hắng giọng, “Kiệt Khắc Tốn, trong tam giới, ta chỉ phát hiện ra ngươi và Khách Thu Sa là gấu trúc. Các ngươi có phải có quan hệ gì không? Ha ha, không biết chừng Khách Thu Sa lại là hậu duệ của ngươi ấy chứ!”
“Không thể nào, ta vẫn độc thân đó!” gương mặt đầy thịt của Kiệt Khắc Tốn lắc qua lắc lại, miệng lầu bầu: “Gấu trúc bọn ta vốn ít, ngươi không thấy không có nghĩa là không có! Hê hê, sau này ngươi sẽ còn gặp một con nữa!”
Kiệt Khắc Tốn nói rất thần bí, Sở Thiên đang định hỏi thì hắn nói: “Anh bạn này là Hạ Vị Thần phải không? Thế này đi, để hắn lại đây ba tháng, sau ba tháng, ta trả lại ngươi một Cao Vị Thần, thế nào?”
“Ha ha, hiếm khi Kiệt Khắc Tốn muốn nhận đồ đệ. Bệ hạ, chúng ta giao cho hắn đi!” Bì Bồng cũng khuyên: “Người quên rồi, năm đó tuy tam sủng bọn ta thực lực tương đương nhưng Kiệt Khắc Tốn đại ca còn có rất nhiều thứ hay ngoài thực lực ra!”
Ý tứ Bì Bồng rất rõ ràng, để Khách Thu Sa lại chắc chắn có lợi!
Sở Thiên nheo mắt cười rồi gật đầu đồng ý.
“Thôi thế là hết, tại sao kẻ gặp xui xẻo cứ là ta chứ?!” Khách Thu Sa trợn mắt, nằm phịch trên người Kiệt Khắc Tốn.
Mục đích đã đạt được, Khố Khoa Kỳ còn phải trấn thủ Tiếp Nguyệt Tháp không thể rời khỏi, Sở Thiên để lại Khách Thu Sa, cáo biệt ra về. “A Mạt Kỳ, đưa ta về thành Huyết Luyện trước!”
“Hả? Ngươi chính là A Mạt Kỳ?!” Kiệt Khắc Tốn bỗng đứng bật dậy, nhét Tiểu Hùng Miêu vào thắt lưng, trèo lên trước mặt A Mạt Kỳ quan sát.
A Mạt Kỳ đang khỏi động không gian thông đạo, Kiệt Khắc Tốn chắn trước mặt, A Mạt Kỳ bị nhìn đến mất tự nhiên: “Kiệt Khắc Tốn miện hạ, ta chính là A Mạt Kỳ!”
“Giờ ngươi chỉ có nhất trùng Thần Lực?” Kiệt Khắc Tốn cười gian.
A Mạt Kỳ bỗng cảm thấy Phán Quyết Thần Thú có thể không có ý tốt, vụt trốn vào trong thông đạo. Lúc đó, ‘vù!’ bàn chân của Phán Quyết Thần Thú đá tới nơi. Nhìn chỗ Phán Quyết Thần Thú hạ chân, nếu không phải A Mạt Kỳ nhanh thì chắc Bác Đức thành quả phụ rồi!
“Ngươi muốn gì?” A Mạt Kỳ xuất hiện sau lưng Phán Quyết Thần Thú, hai tay tụ quả cầu lôi điện, chuẩn bị tấn công.
“Hề hề, không sao, không sao! Các ngươi đi đi!” Phán Quyết Thần Thú cười ngượng, rụt cổ, ôm lấy Tiểu Hùng Miêu ở hông chạy mất.
Thật kỳ lạ!
A Mạt Kỳ trừng mắt nhìn bóng Phán Quyết Thần Thú, mở thông đạo rồi đưa Sở Thiên đi.
…………
Bên trong Tiếp Nguyệt Tháp chỉ có một con Đại Hùng Miêu đang cười điên cuồng, Kiệt Khắc Tốn đem theo Tiểu Hùng Miêu đá cửa đi vào, vui vẻ nói: “Ngươi cười gì vậy? Lẽ nào ngươi đã đá hắn?”
Con gấu ấy gật đầu lia lịa “Sảng khoái thật! Ngươi thì sao? Vừa rồi ngươi rất muốn đá A Mạt Kỳ, đá được chưa?”
“Đừng có nhắc đến nữa, ta đã dùng bí pháp gia tốc rồi mà cũng không trúng! Hê hê, nhưng ngươi đá trúng rồi, chúng ta đã kiếm được rồi! Ha ha!”
Nói rồi, con gấu trúc đó lôi Khách Thu Sa ra, để xuống đất rồi đóng cửa lại.
Cửa lớn của Tiếp Nguyệt Tháp đã đóng, tia sáng cuối cùng cũng biến mất. Khách Thu Sa lùi đến góc tường, cúi đầu không dám nhìn hai cái bóng to lớn: “Mọi người đều là gấu trúc cả, xin hãy nương tay, đừng để gấu trúc trên đại lục này tuyệt chủng!”
Một con tóm Khách Thu Sa lên, “Yên tâm, gấu trúc sẽ không bị tuyệt chủng đâu. Nào, để ta đá một cái đã!”
Bốp! Bốp!
Trên người Khách Thu Sa xuất hiện hai cái dấu chân cỡ lớn.
“Sảng khoái quá!” hai con gấu trúc ngửa mặt lên trời cười gian.
“Tại sao lại đá ta? Các ngươi bắt nạt trẻ con!” Khách Thu Sa nằm trên đất gào khóc.
“Lão đại từng dạy ta, làm việc tốt chắc chắn phải trả giá. Ta cứu ngươi một mạng, đá ngươi hai cái thì là cái gì chứ?!” một con chọc chọc Khách Thu Sa, “Này, ta hỏi, năm nay là năm nào?”
Khách Thu Sa xòe tay tính, “Lịch Huyễn Thú năm 727. Sao các ngươi lại nói là cứu ta một mạng?!”
“Năm 727… hê hê! Thần Hoàng quy ẩn sắp một vạn ba nghìn năm tròn rồi. Còn ba tháng nữa, ông chủ ngươi sẽ gặp phải nạn lớn, rất lớn! Ta giữ ngươi lại là để ngươi không bị xui xẻo cùng, hiểu chưa hả?!”
các bạn sau mỗi bài xin hãy ấn thanks 1 cái cho tui nhé
cám ơn trước
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!