Ung thư! Hay nói chính xác hơn là ung thư vòm họng. Đây chính là phán đoán sơ bộ của Sở Thiên đối với bệnh tình của Long Hoàng.
Cũng chỉ có ung thu mới có thể giải thích được các triệu chứng của Long Hoàng. Hắc ám ma pháp không giải quyết được, vì nó không phải là do bệnh độc gây ra! Còn thuật Tế Tự e rằng không những không chữa khỏi cho Long Hoàng, có khi còn khiến bệnh tình càng nghiêm trọng! Tiềm lực sống của Long Hoàng vô cùng to lớn, tiếm lực sống như vậy mà được điều động ra, vậy sẽ khiến sinh sôi bao nhiêu tế bào ung thư? Như vậy không phải thêm dầu vào lửa sao?
Tuy Sở Thiên đã có kết luận sơ bộ, nhưng hắn vẫn im lặng nhìn mọi người, cũng không nói cách nghĩ của mình ra. Dù gì người bệnh lần này là Long Hoàng, Sở Thiên không dám dùng cái mạng nhỏ của mình để đánh cược! Ung thư rất thường gặp trên cơ thể động vật của trái đất, nhưng lại không hề có cách chữa trị nào! Sở Thiên cho dù thật sự chẩn đoán đúng Long Hoàng bị mắc ung thư vòm họng, vậy hắn có thể dùng cách gì để chữa trị? Nên biết rằng, trên trái đất, cho dù ung thư vòm họng của con người cũng là một tuyệt chứng khiến y học phải bó tay, huống hồ là Long Hoàng của đại lục Huyễn Thú!
Á Lợi Tư Thác Đức sau khi miêu tả xong bệnh trạng của mình, Sở Thiên ngồi trên ghế thủy tinh vắt óc suy nghĩ, nhưng những người khác đã bắt đầu biểu diễn tài nghệ của mình.
“Bệ hạ! Có nơi nào lớn hơn một chút không?” Người đầu tiên đứng dậy là Cáp Bột của Thiên Hải quốc, lão hòa thượng cung kính ngẩng mặt nhìn trời, nói: “Ta muốn mời thiên thần vĩ đại đển chữa trị cho cơ thể của ngài!”
Chức nghiệp của Cáp Bột rất đặc biệt, là một tăng lữ khổ tu, chức nghiệp này bản thân không hề có công kích lực, nhưng lại có một năng lực nối liền không gian thông đạo, trong truyền thuyết, tu vi của tăng lữ khi đạt tới một cảnh giới nhất định, không những có thể nói chuyện được với thiên thần mà họ tín ngưỡng, hơn nữa còn có thể lợi dụng không gian thông đạo để tạm thời triệu hoán ma thú cao cấp không phải của mình, cho nên đại lục Huyễn Thú không có người nào dám khinh thường chức nghiệp tăng lữ này!
“Một nơi lớn hơn ư?” Long Hoàng nhìn lại mật thất đang bị phong bế, xem ra lần này đúng là thiếu sót rồi, thuật chữa trị cao cấp của cường giả vốn đều kinh thiên động địa, một mật thất nhỏ bé thế này đích thực không đủ để mọi người thi triển. “Vậy các người theo ta ra đây đi!”
Đổi sang nơi khác rồi, Sở Thiên vẫn đang suy nghĩ, khi nghe thấy Long Hoàng nói, yên lặng đứng dậy, theo mọi người đi ra khỏi mật thất, được mấy con Cự Long vận chuyển, họ nhanh chóng bay ra ngoài A Cổ Lạp sơn, rồi hạ cánh trên một đỉnh núi bên ngoài.
“Nơi này đủ lớn chưa?” Đỉnh núi bên ngoài A Cổ Lạp sơn là một bình đài tròn khổng lồ, một lỗ hổng lớn giữa vòng tròn là đường đám người Sở Thiên vừa bay lên. Mây mù vây quanh trên đỉnh núi cách mực nước biển hơn nghìn lý, là một nơi thích hợp để tâm thông với thần linh!
“Long Hoàng bệ hạ, đã đủ lớn rồi! Xin ngài đứng vững!” Cáp Bột sửa sang lại tăng bào rộng thùng thình của mình, sau đó kính cẩn quỳ xuống đất, dang rộng hai tay, ngẩng mặt nhìn trời xanh, lớn tiếng nói: “Xì xầm xì xào….”
Đây là thứ gì vậy? Liền một chuỗi chú ngữ khó hiểu khiến Sở Thiên không thể suy nghĩ tiếp! Hắn có cảm giác đang nghe một thứ ngôn ngữ nào đó, chú ngữ cổ quái như vậy mà có thể thuộc được, xem ra chức nghiệp tăng lữ quả rất lợi hại !
Một phút đã trôi qua…Long Hoàng vẫn không có phản ứng !
Mười phút…bầu trời vẫn thật trong xanh!
Một giờ sau, Á Lợi Tư Thác Đức cuối cùng đã mất kiên nhẫn, “Cáp Bột tiên sinh, chuyện gì đây, thiên thần tín ngưỡng của ngươi sao không có phản ứng gì!”
“Điều… điều này,” khuôn mặt già nua của Cáp Đức càng thêm héo hon, hắn đứng dậy, xoa đôi chân đang tê rần và nói: “Có lẽ…có lẽ là thiên thần chỉ có phản ứng với những tín đồ của ngài!”
“Hừ! Vậy ta cũng phải tín ngưỡng thiên thần của ngươi sao?” Ánh mắt Long Hoàng chợt lóe lên, mục quang không rời khỏi Cáp Bột.
“Nếu như Long Hoàng bệ hạ nguyện ý, như vậy thì quá tốt rồi!” Tuy đã chọc giận Long Hoàng, nhưng kẻ sùng giáo Cáp Bột vẫn không quên tuyên truyền giáo nghĩa, “Thiên thần đều rất nhân từ với tín đồ của ngài, bệ hạ cũng sẽ không ngoại lệ!”
“Cút!” Long Hoàng đã phát nộ, vung tay một cái, cơ thể của Cáp Bột như chiếc lá mùa thu rơi xuống A Cổ Lạp sơn! Ma thú cấp mười là gì, là kẻ sở hữu thần kỹ — lãnh vực của cường giả vô địch! Nếu đã có thần kỹ, vậy họ cần phải tín ngưỡng thần linh làm gì? Thiên thần trong lời nói của Cáp Bột, đối với Á Lợi Tư Thác Đức, chẳng qua chỉ là cao thủ có sức mạnh cường đại mà thôi, trên đại lục Huyễn Thú chủng thần sớm đã trở thành truyền thuyết, Long Hoàng, chính là thần!
Sở Thiên nhìn theo một con Cự Long vội vã bay xuống đỡ lấy Cáp Bột đang bị rơi trong không trung, lòng cười thầm: Cái bộ dạng thần côn của ngươi cũng quá ngu ngốc, lại dám bảo một vị thần sống là Long Hoàng đi tín ngưỡng cái thiên thần chó má gì đó của ngươi? Đây còn không phải là tìm cái chết sao?
“Long Hoàng bệ hạ! Xin lỗi, e rằng ta cũng không có cách nào chữa trị cho bệnh của ngài!” Khắc Lâm Tư nhìn thấy kết cục của Cáp Bột, bèn lựa chọn cách rút lui khỏi hội nghị y học A Cổ Lạp sơn. Thực lực của Khắc Lâm Tư đích thực rất mạnh, hơn nữa việc chữa trị cho Cự Long cũng có nhiều thành tựu tâm đắc, nhưng kinh nghiệm của hắn đa số là có được nhờ tọa kỵ của mình, còn về Long Hoàng cấp mười? Hắn vẫn chưa có lòng tin đó! Không chữa được thì bỏ, nếu mà có kết cục giống như Cáp Bột thì đúng là được không bằng mất.
“Uhm, ta biết rồi, nhưng vẫn cảm tạ ngươi đã đến A Cổ Lạp sơn!” Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức đã thể hiện tấm lòng vương giả của hắn, không có thực lực thì có thể nói, đó không phải là trách nhiệm của Khắc Lâm Tư ngươi, nhưng nếu giống Cáp Bột, vậy thì đáng chết rồi!
“Bệ hạ! Xin ngài thử dùng cái này.” Nói rồi, trưởng lão Tinh Linh — Hách Nhĩ Hi đem ra một bình thủy tinh màu xanh biếc, đưa cho Long Hoàng, “Đây là Sinh Mệnh Tinh Hoa thiên nhiên do mấy trăm cao thủ Tinh Linh tộc chúng ta chế ra từ hơn vạn thụ mộc, có thể kích phát mức cao nhất tiềm lực sống của ngài, tác dụng không hề thua kém với cấm chú của Thánh Tế Tự!”
Tinh Linh tộc vì muốn chữa khỏi cho Long Hoàng đã rút hết tâm huyết của mình, e rằng chỉ một bình Sinh Mệnh Tinh Hoa nho nhỏ này đã khiến Tinh Linh tộc huy động lực lượng của toàn tộc! Từ khi vương quốc Tinh Linh bị diệt vong, tuy những vương tộc trước đây còn có những ảnh hưởng nhất định với người Tinh Linh, nhưng muốn góp đủ một bình Sinh Mệnh Tinh Hoa, quả thật là một chuyện khó hơn lên trời!
Long Hoàng đón nhận lấy chiếc bình, uống liền một hơi. “Nếu bình Sinh Mệnh Tinh Hoa này chữa khỏi bệnh của ta, vậy ta sẽ ủng hộ việc Tinh Linh phục quốc!” Long Hoàng không phải kẻ ngốc, Tinh Linh tộc đã phải trả cái giá lớn vậy, tuyệt đối không phải chỉ đơn thuần là muốn cung kính mình, ngoài điều này ra chắc chắn còn có yêu cầu khác, mà đối với Tinh Linh vong quốc, hi vọng lớn nhất không khác gì ngoài việc xây dựng lại vương quốc Tinh Linh.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, một kẻ thần côn gian trá như Sở Thiên chợt thấy mình là một người tốt hiếm có, đương nhiên, đây là so sánh với Long Hoàng và Hách Nhĩ Hĩ, hiện tại trên đại lục mỗi một thốn đất thích hợp để cư trú đều đã có chủ nhân của mình, trong tình huống này, muốn xây dựng một vương quốc Tinh Linh có mấy trăm vạn người, vậy chắc chắn sẽ có một hồi tinh phong huyết vũ rồi!
Tuy hai người không để ý đến sự sống chết của người dân trên đại lục, nhưng Sở Thiên vẫn quan sát kỹ càng phản ứng của Long Hoàng, vì tác dụng của bình Sinh Mệnh Tinh Hoa nếu không khác biệt với thuật Tế Tự, đều là kích phát tiềm lực sống, vậy giả như Long Hoàng thật sự mắc ung thư vòm họng, khi hắn uống vào, bệnh tình nhất định sẽ thêm trầm trọng!
Nếu như vậy thì sẽ chứng minh được phán đoán của Sở Thiên, đến lúc đó, cũng có thể bắt đầu đặt cược rồi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!