Sở Thiên cảm thấy da đầu tê rần, Sắt Mông Đức vừa trở về sao lại biết tên hắn?
Chiến Thần và Bác Đức vội bước tới, bảo vệ bên cạnh Sở Thiên, Sở Thiên thị ý bọn họ yên tâm đừng vội hành động, sau đó nheo mắt lại, kéo tay Chiến Thần bước lên vài bước, “Sắt Mông Đức miện hạ, ta chính là Long Thần Phất Lạp Địch Nặc!”
“Hạ Vị Thần!? Hừ!?” Sắt Mông Đức cười nhạt một tiếng khinh thường, chậm rãi nói: “Một Hạ Vị Thần mà dám xưng là Long Thần, còn dám giả mạo Thần Hoàng Tư Đặc Ân, gan của ngươi cũng không nhỏ a!”
Sở Thiên chạm vào Kinh Cức Long Hoàn trên trán, trả lời đúng mực: “Vị trí của Long Thần ta đây là được thống lĩnh Thú Thần tộc ban phong, danh chính ngôn thuận! Còn về việc ngươi nói ta giả mạo Thần Hoàng… Khảm Phổ cũng ở đây, ngươi hỏi hắn xem ta có giả mạo không! Nếu như ngươi có hứng thú, có thể đi hỏi cả Bì Bồng và Kiệt Khắc Tốn!”
Khảm Phổ bước lên một bước, giận dữ nói: “Sắt Mông Đức, ngươi dám nhục mạ Thần Hoàng? Có phải muốn thử độ sắc bén của Chiến Thần Kích này không?”
“Chiến Thần Kích của ngươi ta đã thử qua rồi, chẳng qua cũng thường thôi!” Sắt Lâm Đức cười lạnh nói.
“Nếu như có thêm ta thì sao?” Bác Đức tiến lên trước một bước, lúc này nàng mặc trọng giáp, giọng nói hùng hậu.
Sắt Mông Đức liếc nhìn Bác Đức, “Ta vừa từ Tiếp Nguyệt Tháp của nhân gian tới đây, Đại Địa Phụ Thần đã nói hết tất cả cho ta nghe rồi, tiểu bối như người còn dám tiếp tục giả mạo sao!? Hừ, tổ phụ ngươi và ta cũng ngang nhau, ngươi, chẳng qua cũng chỉ như vậy thôi!”
Nghĩ tới đây, Sở Thiên đưa mắt ra hiệu cho Bác Đức đang giận tím mặt lát nữa hãy động thủ, sau đó cười nói: “Nếu như Sắt Mông Đức đã gặp qua Đại Địa Phụ Thần rồi, vậy thì có lẽ đã biết chuyện của Bố Lai Ân Đặc, còn nửa tháng nữa Bố Lai Ân Đặc sẽ trở về! Đến lúc đó an nguy của tam giới phải nhờ miện hạ rồi.”
“Bị một người kiếm chế, thực lực Bố Lai Ân Đặc sẽ bị tổn hao rất lớn, dĩ nhiên ta sẽ đi đối phó hắn! Nhưng Phất Lạp Địch Nặc ngươi phải cho ta một lời giải thích trước!”
Khuôn mặt của Sắt Mông Đức hiện ra vẻ tức giận, nghiến răng ken két nói: “Ta vừa nghe nói một số chuyện xảy ra sau khi Sáng Thế Thần quy ẩn, hừ! Không ngờ a! Thần tộc Hải Thần của ta đã bị diệt tộc một vạn năm trước rồi! Ả Mỹ Nhân Ngư đó thủ đoạn tàn độc! Phất Lạp Địch Nặc, Đặng Khẳng nói ả Mỹ Nhân Ngư đó hiện đang ở trong tay ngươi, giao ả ra cho ta!”
La Đức Mạn chợt rống lên ở đằng sau, “Phất Lạp Địch Nặc, thời khắc thử thách sự chân thành của ngươi đến rồi!”
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn trời, mưa đã dứt, bầu trời lại trở về bộ dạng u ám ảm đạm, “Vẫn mong miện hạ lấy tam giới làm trọng!” Ý tứ trong câu nói này, Mỹ Nhân Ngư chắc chắn sẽ không giao cho ngươi, nếu như ngươi không thức thời, mọi người sẽ khai chiến, đến lúc đó ngươi nếu như bị thương, xem ai có thể ngăn cản Bố Lai Ân Đặc sau nửa tháng nữa trở lại sẽ hủy diệt tam giới!
“Nói như vậy ngươi không giao người rồi?” Sắt Lâm Đức trong mắt hiện ra một tia sát ý, “Nếu đã như vậy, các ngươi từng người một lên, hay tất cả cùng lên?”
Sở Thiên kinh ngạc, có chút không thể hiểu được Sắt Mông Đức, theo những gì Phán Quyết Thần Thú nói, Sắt Mông Đức không mạnh như Đại Địa Phụ Thần, người nắm giữ Thần Giới Kiếm trong tay, nhưng bà ta lại dám đứng tại chỗ trở mặt khai chiến, lẽ nào bà ta không sợ sau khi bị thương không có cách nào ngăn cản được Bố Lai Ân Đặc sao? Hoặc nói là, bà ta có bản lĩnh toàn thắng dưới sự tấn công của Chiến Thần và Bác Đức.
“Thế nào, không dám động thủ?” Sắt Mông Đức mỉa mai nói.
Sở Thiên nheo mắt lại, nhanh chóng tính toán thiệt hại. Sau đó quát: “Khảm Phổ, thử xem thực lực của Sắt Mông Đức miện hạ! Đừng làm mình bị thương!”
Chiến Thần khẽ gật đầu, sau đó lập tức biến mất, sắc mặt của Sắt Mông Đức vẫn lạnh lùng cao ngạo như vậy. Nhưng lại nhắm mắt lại.
“Thiên phạt!” Chiến Thần Kích đâm ra từ sau lưng của Sắt Mông Đức, Chiến Thần cũng theo đó xuất hiện, tiếp đó, trường kích của hắn rung mạnh một cái, lực chấn động thật lớn đánh vỡ nửa người của Sắt Mông Đức, sau đó Chiển Thần nhớ đến mệnh lệnh của Sở Thiên, nhanh chóng rút lui.
Ngay lúc Chiến Thần rút Chiến Thần Kích ra, trên cán kích bắn ra một bọt nước, phóng thẳng tới đầu vai của Chiến Thần.
Hai người vừa chạm nhau lập tức tách ra. Chiến Thần trở về bên cạnh Sở Thiên, trên vai trái có thêm một vết thương như đạn bắn, nhưng không nghiêm trọng, vết thương thủy hệ này Sở Thiên chớp mắt có thể trị khỏi.
Nhìn lại Sắt Mông Đức, cơ thể bị đâm nát của bà ta đã tụ hợp lại, không ngoài dự đoán, cơ thể vẫn không hề hấn gì, có điều trên trường bào có thêm một lỗ thủng.
“Hừ!” Sắt Mông Đức lập tức biến hóa thần lực, phủ lên lỗ thủng ấy.
“Ha! Ha! Nữ thần tại thượng!” Sở Thiên cười lớn, nhưng trong lòng lại nửa mừng nửa lo, mừng là vì thực lực của Sắt Mông Đức xem ra chỉ mạnh hơn Chiến Thần đôi chút, còn chưa tới mức không thể thắng, Khảm Phổ và Bác Đức liên thủ, cộng thêm An Cát Lệ na, nói không chừng còn có thể tiêu diệt bà ta.
Còn điều Sở Thiên lo lắng là, lão già Sáng Thần có phải hồ đồ rồi không? Sao lại phái một thủ hạ “kém như vậy” trở về, không có Vĩnh Hằng Thần Vương, Sắt Mông Đức đích thực có thể vô địch trong tam giới, nhưng người bà ta phải đối phó chính là Bố Lai Ân Đặc!
Nhạc phụ đại nhân, ngươi thật sự là hồ đồ rồi! Sở Thiên thầm tự mình lắc đầu, sau đó cười nói: “Sắt Mông Đức miện hạ, hi vọng ngươi xem tam giới làm trọng, vẫn nên về Tiếp Nguyệt Tháp đi, chuyên tâm chuẩn bị quyết chiến cùng Bố Lai Ân Đặc.”
Sắt Mông Đức ngay lập tức thẹn quá hóa giận, hai vai lắc một cái, cơ thể đã lao lên trước.
“Tổ tiên, xin chờ đã, ta có một số chuyện cần nói với người!” Liên Thành vội vàng ngăn Sắt Mông Đức lại, nhưng hắn sao có thể ngăn được đệ nhất cường giả tam giới tại thời điểm này?
Chiến Thần đã sẵn sáng chuẩn bị chiến đấu, Bác Đức cũng đã tập trung giới bị.
Leng keng…
Trong địa ngục thanh tĩnh chợt vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Sát khí!
Sát khí phủ kín đất trời, cho dù là Chiến thần cũng phải nhíu mày, “Sát khí mạnh quá, bệ hạ cẩn thận, ta sát thần vô số, cũng chưa gặp phải sát ý mạnh như vậy.”
Thân ảnh của Sắt Mông Đức đang lao lên trước cũng phải dừng khựng lại, thấp giọng quát: “Ai!”
Một thân ảnh trắng muốt từ trên U Minh sơn chậm rãi đi xuống, tóc trắng áo trắng, đôi vai còn quấn một sợi xích sắt dài, tiếng xích quét đất, đã phát ra âm thanh nhức nhối như vậy. Cả người lộ ra luồng sát ý, khiến đội quân thần ngập núi không ai dám ngăn lại, dồn dập tránh đường.
Cúi thấp đầu xuống, mái tóc trắng che kín khuôn mặt, nhưng vóc người anh tuấn ấy Sở Thiên không hề thấy xa lạ, đó chính là Sát Kiếp Giả (Kẻ giết chóc) Mặc Phỉ Đặc, người đã kế thừa hai thần cách của Ba Nhĩ và Địch Á Lạc.
“Ngươi điếc sao!? Bổn miện hạ đã hỏi tên ngươi!” Sắt Mông Đức phẫn nộ nói.
Mặc Phỉ Đặc không ngước đầu lên, thậm chí còn không để ý đến Sở Thiên, mà vẫn chầm rãi bước đi.
“Vô danh tiểu bối, ngay cả tên cũng không dám nói sao!?”
Mặc Phỉ Đặc càng đi càng đến gần, sắc mặt lạnh lẽo, nhàn nhạt nói ra ba chữ, “Kẻ sát nhân.”
Dứt lời, cánh tay bị dây xích quấn lấy của Mặc Phỉ Đặc giơ lên, một vật đen ngòm được hắn ném ra, rơi xuống ngay trước mặt Liên Thành.
Ngay cả Hải Thần lòng dạ thâm sâu lúc này cũng phải thất sắc, thứ dưới chân hắn, chính là chiếc đầu của Hắc Ám Thần, Ba Khắc Lợi.
Ba Khắc Lợi vốn dĩ nên ở trên U Minh sơn thống lĩnh quân, sao lại chết rồi? lẽ nào Mặc Phỉ Đặc giết lên U Minh sơn, giết chết Ba Khắc Lợi ngay trong tầm mắt của mấy vị Chủ Thần, hơn nữa lại không ai phát hiện! Liên Thành chuyển bước, đến bên cạnh Sắt Mông Đức.
“Đến lượt ngươi rồi!”
Giọng nói của Mặc Phỉ Đặc lạnh buốt tim can, truyền đến tai Liên Thành… Hắn đến để báo thù.
Giọng nói vừa nghe thì người đã đến, trong lúc Mặc Phỉ Đặc nói đã lao vụt đến trước mặt Liên Thành. Hai tay tóm lấy Hải Thần.
“Hừ! Dám đả thương hậu duệ của ta!” Sắt Mông Đức một tay đẩy Liên Thành ra, một tay ngưng tụ thủy khí, lấy quyền đấu trảo, mạnh mẽ đánh một chiêu với Mặc Phỉ Đặc.
Quyền trảo giao nhau, hai người cùng lui về phía sau, Mặc Phỉ Đặc ngước đầu lên, lúc này mọi người mới phát hiện, đôi mắt của hắn đang nhắm chặt.
Lửa giận vì nhục nhã ập lên đầu Sắt Mông Đức, “Tên vô danh tiểu bối nhà ngươi, ta chính là Thủy Mẫu Sắt Mông Đức trong Sáng Thế Cửu Thần! Năm xưa hai đại Thần Vương cũng không dám nhắm mắt chiến đấu với ta!”
“Cũng tính thêm ngươi một phần!”
Mặc Phỉ Đặc bỏ qua Liên Thành, song trảo cử động liên tục, dùng cách chiến đấu liều mạng bổ vào Sắt Mông Đức.
Sở Thiên vội vàng lui lại, nhưng hành động này của hắn là dư thừa. Bởi vì giữa Mặc Phỉ Đặc và Sắt Mông Đức chỉ phát ra thần lực và khí tức nhàn nhạt, vốn không đủ chấn động đến những người đứng xem. Sự khống chế kỳ diệu với sức mạnh này, chỉ có thể khiến Sở Thiên cảm thán đứng nhìn.
Dựa vào Kinh Cức Long Hoàng, Sở Thiên nhìn chằm chằm vào chiến cục, Sắt Mông Đức là một trong Sáng Thế Cửu Thần, Mặt Phỉ Đặc lại liều mạng tấn công, nhưng vẫn rơi vào thế hạ phong.
“Tiểu bối thực lực không tồi, nhưng vẫn không đủ để khiêu chiến ta!” Sắt Mông Đức cuồng ngạo lên tiếng. Lập tức cơ thể tách lìa, ảnh tượng phân thân của thủy nguyên tố phân ra không ngớt.
Mặc Phỉ Đặc nhàn nhạt cười, chính là nụ cười của Sát Kiếp Giả năm nào trong đại chiến Chúng Thần đã khiến vô số chúng thần nghe tên mà sợ mất mật.
Ngay sau đó, đôi mắt hắn mở ra.
Đôi mắt trước đây của Mặc Phỉ Đặc có hai màu, sau khi tách ba chiếc đầu đã biến thành đơn sắc. Hiện tại nó đã biến thành ba màu! Mắt trái là màu u lam quỷ dị, mắt phải là màu xanh biếc rợn người, nhãn cầu lại là màu hồng huyết, Sắt Mông Đức nhìn mà trong lòng không khỏi rùng mình.
“Giết!”
Mặc Phỉ Đặc thấp giọng quát, bỏ hết tất cả phòng ngự trên người, một cánh tay tóm lấy đầu vai của Sắt Mông Đức, cùng lúc đó, đôi mắt ba màu hung bạo của hắn quang mang vụt hiện, chỉ có mấy cường giả tinh thông linh hồn mới nhìn thấy, cánh tay của Mặc Phỉ Đặc đã xuyên qua tấm chắn của linh hồn và xác thịt, bắt lấy linh hồn của Sắt Mông Đức.
Sắt Mông Đức không chịu chờ chết, linh hồn và cơ thể cùng động, song song ngưng kết thành thủy tiễn bắn vào cánh tay của Mặc Phỉ Đặc.
Hai tiếng xoẹt xoẹt nặng nề vang lên, đầu vai của Sắt Mông Đức bị xé rách một miếng thịt, không phải là hình thái của thủy nguyên tố, mà là máu thịt thật sự, và linh hồn của bà ta cũng bị khuyết một miếng.
Ngực của Mặc Phỉ Đặc và phần dưới khuỷu tay bị hai mũi thủy tiễn xuyên qua, bị thương nặng hơn Sắt Mông Đức, vết thương của hắn là vết thương chí mạng! Nhưng Mặc Phỉ Đặc lại nhắm mắt lại, cười lạnh, giơ tay nhấc lên một quang vụ màu xanh da trời – Một phần linh hồn của Sắt Mông Đức.
Đưa quang vụ đó vào miệng, Mặc Phỉ Đặc nuốt xuống! Sau đó lại tung người lao lên.
“Ngươi dám đả thương ta!? Ta là Sáng Thế Cửu Thần, nghĩa nữ của Sáng Thế Thần!” Sắt Mông Đức giận dữ rít lên, hai tay tóm chặt lấy gáy của mình, dùng lực xé, đem người mình xé làm hai, “Ảnh tượng phân thân không gian đa tầng! Thủy tụ linh!”
“Bệ hạ cẩn thận, bà ta muốn liều mạng!” Chiến Thần ôm ngang thắt lưng sở Thiên, để Chiến Thần Kích sau lưng, nhanh chóng bay khỏi chiến trường.
Sở Thiên lại đẩy mạnh Khảm Phổ ra, quát: “Bảo vệ Mặc Phỉ Đặc!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!