“Con người kia tên là Bố Lan Ny, Ốc Nhĩ Ðốn không những đã yêu bà, cỏn lấy bà làm
thê tử.”
Thực Thần tiếp tục nói: “Sau đó họ Sinh được hai người con gái, một người tên là Ái Lệ
Ti, một người tên là Cáp Ðịch Tư, một nhà bốn người vốn dĩ rất hạnh phúc yên vui, hai
người con gái tuy rằng có nghịch ngợm đôi chút, nhưng rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng lúc này
Ốc Nhĩ Đốn vì sự cố chấp của mình khiến Bố Lan Ny tức giận, không, không phải cố chấp,
mà là sai lầm!”
“Sáng Thần cũng có lúc sai lầm sao?” Sở Thiên nói.
“Ta nói lại lần nữa, là Ốc Nhĩ Ðốn,không phải Sáng Thần!” Sử Đế Phân hiện ra sự phẫn
nộ, nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể lắc đầu tỏ ý kháng nghị, “Sáng Thế Thần, đó là những đứa
con mà Ốc Nhĩ Đốn tạo ra kêu bừa thôi, Ốc Nhĩ Ðôn chưa từng nhận mình là Sáng Thần!”
Nói rồi, Sử Ðế Phân gắng gượng đưa nắm tay lên, rôi lại hạ mạnh suống, “Ốc Nhĩ Đốn
không phài là Sáng Thần, thật sự không phải!”
Sở Thiên không hiểu, Sáng Thế Lục Thần, Ðại Ðịa, Hỏa… Tất cả mọi thứ đều là Ốc Nhĩ
Ðốn tạo ra, nhưng tại sao hắn lại không thừa nhận mình là Sáng Thẩn. Có điều bộ dạng của
Sử Đế Phân khiến Sở Thiên không nhẫn tâm! ngắt lời hắn.
“Ốc Nhĩ Ðốn chế định ra quy tắc tam giới, trong đó có một pháp tắc chí cao, đó chính là
bất cứ chủng tộc nào, bắt cứ thứ nào đều sẽ không sống mãi, ngoài một mình hắn ra!” Sử Đế
Phân cười khổ, “Chính là pháp tắc chí cao này khiến Bố Lan Ny nổi giận, bởi vì có một
ngày, cha mẹ của Bố Lan Ny cũng đối mặt với cái chết, nhưng Ốc Nhĩ Ðốn không muốn thay
đổi pháp tắc mình đã tạo ra, càng không muốn ban tặng cho cha mẹ Bố Lan Ny một Sinh
mệnh vĩnh hằng, kết quả Bố Lan Ny nghĩ ra một cách, một cách rất độc ác.”
“Bà ấy mượn toại đạo của cúa Sáng Thần Chi Tâm, giết Phong Phụ và Hồn Mẫu, đoạt
lấy Thần Cách và Thần Hồn của họ để cứu cha mẹ của mình!”
Sở Thiên thầm kinh hãi, thì ra chuyện thảm Sát Phong Phụ và Hồn Mẫu năm Xưa, là vì
Mẫu Thần muốn cứu cha mẹ của mình mà làm ra.
“Đáng tiếc Phong Chi Hồn và Hồn Mẫu Thần Cách khi có trong tay, cha me Bố Lan Ny
đã chết rồi.”
Thở dốc vài hơi nặng nề, Sử Đế Phân nghiêng đầu tựa vào tai Sở Thiên, Sở Thiên vội
vận chuyên thần lực, tỉ mỉ lắng nghe. “Xem ra ta thật sự phải nói ngắn gọn rồi, nguyên nhân
của đại chiến chúng thần lần thứ nhất, Ái Lệ Ti đã nói cho ngươi rồi Sau trận chiến, trong
mắt người ngoài phu phụ Ốc Nhĩ Ðốn ân ái vô cùng, nhưng chỉ có người nhà mới biết, hai
phu thê họ như nước với lửa. Lúc này, Ốc Nhĩ Đốn đã phạm phải một sai lầm thứ hai…. Hắn
đã có một người con riêng!”
Sở Thiên không còn kiềm chế được nữa, kinh ngạc nói: “Tư Ðặc Ân là con riêng của Ốc
Nhĩ Đốn?”Lẽ nào lời nói từ miệng Bác Đức lại là sự thật sao?
“Không phải Tư Ðặc Ân!” Thục Thẩn nhếch khóe miệng lên, giải thích: “Ốc Nhĩ Đốn
quả thực không thể nào chịu được sự ầm ĩ của Bố Lan Ny, và cả hai người con nhìn nhau như
tử địch, hắn mệt rồi, thế là dùng thần lực tầng thứ chín tạo ra một phân thân, đồng thời dùng
phân thân đó đi lừa người nhà, còn chân thân của Ốc Nhĩ Đốn thi mai danh ẩn tính, là một
thần tộc binh thường sống trong tam giới, đồng thời đã tìm được một thê tử tốt, tuy rằng nàng
là một Thú Thần, nhưng tính tình phẩm hạnh đều tốt hơn Bố Lan Ny rất nhiều.”
Không lâu sau đó, Bố Lan Ny phát hiện ra chuyện này, thừa lúc Sáng Thần không có
mặt, đã tìm nữ Thú Thần đó, kết quả… Ngươi có thể đoán ra không?”
Thực Thần lại dùng cách mà hắn yêu thích nhất, muốn người khác phối hợp với câu
chuyện của mình.
Sở Thiên vội nói: “Với tính khí của Mẫu Thần, chắc chắn sẽ đại sát khắp nơi. E rằng nữ
Thú Thần đó đã ch́êt rồi.”
“Ha, ngươi đoán sai rồi!” Thực Thần gượng cười nói: “Nữ Thú Thần đó không chết, mà
mang theo người con đang nằm trong bụng trốn thoát, nhưng…” Giọng nói của hắn ngày
càng yêu ớt, “Nhưng Ốc Nhĩ Đốn và Bố Lan Ny đã hoàn toàn rạn nứt. Ốc Nhĩ Đốn không
muốn gây ra tam giới hỗn loạn, đã nói dối đi giới ngoại hư không để du ngoạn, trên thực tế,
họ đi quyết đầu tử chiến!”
“Trước trận chiến, Ốc Nhĩ Ðốn nhặt được một đứa trẻ từ Sa mạc Tư Khoa Ðặc, và cả một
con gâu trúc! Ông nhận đúa trẻ đó là nghĩa tử. Ra Sức bồi dưỡng, đồng thời Sau đó để hắn
làm Thần Hoàng, đây mới là Tư Đặc Ân!”
Thực Thần gắng gượng ngẩng đầu, giống như ông có được sự đắc ý từ những câu chuyện
ngày Xưa, tủm tỉm cười, “Chân thân mà chủ hôn của Ốc Nhĩ Ðốn đã đi giới ngoại hư không,
không ai biết kết quả quyết đấu giữa hắn và Bố Lan Ny, nhưng đừng quên rẳng, hắn vẫn còn
một phân thân Ở tam giới. Cũng chính là người dùng để lừa bịp người nhà!”
Sở Thiên đã lờ mờ đoán ra, cái gọi là Thực Thẩn, chẳng qua là trò chơi giữa bản thể và
phân thân của sáng Thần mà thôi.
“Ốc Nhĩ Đốn đi rồi, nhưng trước khi đi hắn để lại thần niệm, căn dặn phân thận tìm về
đứa con riêng của mìnhl”
“Vậy hắn đã tìm được chưa?”
“Đâu có dễ dàng tìm thấy như vậy? Chuyện năm Xưa rất phức tạp, ta không kịp để nói rõ
rồi…Ài, đáng tiếc phân thận chỉ là phân thân, chỉ là một phần thần lực của Ốc Nhĩ Đốn,
không có bản lĩnh mãi mãi bất diệt như Ốc Nhĩ Đốn. Hắn vừa có chút tin tức về người con
riêng, thì lại gặp Mẫu Thần trở về, hắn vì muốn che giấu thân phận trước mặt Mẫu Thần, đã
hao cạn sức mạnh mà Ốc Nhĩ Ðốn ban cho hắn, hiện giờ lão gia ta sắp chết rồi!”
Thực Thần nắm lấy tay Sở Thiên, “Phất Lạp Địch Nặc, cầu Xin ngươi một chuyện, hãy
giúp phân thân đó tìm lại đứa con năm Xưa!”
Sở Thiên vội nói: “Ngài yên tậm, ta nhất định tìm được hắn, ngài có manh mối gì
không?”
“Lĩnh vưc Phán Quyết của Tư Đặc Ân là phán định tất cả nguyên tố có phù hợp pháp tắc
cúa Sáng Thần hay không,
Nếu như không phù hợp, hắn có quyền tiêu diệt nguyên tố phạm quy! Cúng tức là nói,
lĩnhvực củaTư Đặc Ân, chính là lĩnh vực cấm, cấm chế tất cả lĩnhvực! Chỉ cần ngươi… Ha
ha!”
Thực Thần cười thảm thiết, miệng há ra nhưng lại không phát ra tiếng nói. Hai mắt chỉ
nhìn Sở Thiên.
“Ta hiểu rồi, ngươi đã nói, Sáng Thần đã để lại một sức mạnh có thể khắc chế được Thần
Hoàng, Sức mạnh này có lẽ là Ở trên người con riêng ấy? Vì vậy chỉ cần tìm thấy người mà
Tư Đặc Ân không cách nào cầm chế được lĩnh vực của hắn, thì sẽ tìm được người con trai
của Sáng Thần Ốc Nhĩ Ðốn!”
Sử Đế Phân miệng ngậm cười, dùng nốt sức bình sinh, lớn tiếng nói: “Ngươi nói đúng
rồi, nhưng lão nhân gia ta nói lại lần nữa, là Ốc Nhĩ Ðốn, không phải Sáng Thân Ốc Nhĩ
Ðốn! Ài, đợi ngươi mở được Sáng Thần Chi Tâm thì sẽ hiểu thôi…”
Dứt lời, cơ thể của Thực Thần đột nhiên bay lên, dần dần biến thành trong suốt, cuối
cùng biến mất trong không khí trên vai Sở Thiên.
SỞ Thiên nhìn vào đôi tay trống trải, lòng cảm thấy mênh mang, tuy biết rõ Thực Thần
trước mặt chẳng qua chỉ là một phân thân, một phần thần lực. Nhưng khi đến lúc thật sự sinh
ly tử biệt, hắn vẫn có chút không đành lòng.
Im lặng trong chốc lát, Sở Thiên lòng lại ngây ra, vừa rồi Thực Thần luôn nhấn mạnh Ốc
Nhĩ Ðôn không phải Sáng Thần, đậy là có ý gì? Còn nữa, phân thân đã chết, vậy Sáng Thần
thật sự đang ở đâu?
A Mạt Kỳ lặng lẽ bước tới bên cạnh Sở Thiên, “ông chủ, Sử Đế Phân là Sáng Thẩn?”
Sở Thiên gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Không, hắn không phải là Sáng Thần, hẳn là phân thân
của Ốc Nhĩ Ðốn!”
Quay đầu nhìn mọi người, Sờ Thiên phát hiện khóe mắt của bọn trẻ đang đỏ quạnh bèn
dặn dò: “Khóc gì chứ? Nhớ đây, các con vừa rôi không nghe thấy gì cả, Thực Thần Sử Đế
Phân tiên sinh là đi du ngoạn, hiểu chưa?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy trên trời bỗng nổi trận cuồng phong, bầu trời Xanh biếc Ở bờ Nam
Hải chợt trở nên trắng nhợt.
“Ốc Nhĩ Đốn, ngươi cút ra đây cho ta!” Mẫu Thẩn từ trên trời hạ Xuống, Khố Khoa Kỳ
theo sát đằng sau.
Sở Thiên nghiến răng, nhanh chóng bày ra vẻ mặt mỉm cười vui Sướng, “Ô, thật trùng
hợp, nhạc mẫu đại nhân, sao người lại cũng đến vương quốc Tinh Linh Ở Nam Hải này vậy?”
“Phất Lạp Ðịch Nặc, Sao ngượi lại ở đây?” Mẫu Thần ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, nữ vương vương quốc Tinh Linh đã từng làm hộ vệ của ta, cũng là a di của đám
trẻ, đây.” Sở Thiên chỉ vào bọn trẻ “Ta muốn đưa chúng đến thăm An Na a di, hiện giờ tam
giới bình yên, ta thuận tiện đi ngắm một trong mười cảnh đẹp của đại lục, Nguyệt Quang Hồ
của Tinh Linh quốc.”
“Ngươi nhìn thấy Ốc Nhĩ Ðốn không?” Mẫu Thần lại hỏi
“Ốc Nhĩ Đốn? Lẽ nào nhạc phụ đại nhân cũng đang ở đậy?” Sở Thiên sắc mặt mừng rỡ,
“Tốt quá rồi, nhạc phụ đại nhân lão nhân gia người hiện đang ở đâu?”
Mẫu Thần nhíu mày, không còn hỏi nữa, mà kiểm tra Xung quanh, nhưng Khố Khoa Kỳ
lại nghi hoặc nhìn Sở Thiên, cười nói: “Tỷ phu, vừa rồi nghĩa mẫu cảm ứng được khi tức của
nghĩa phụ ở đây, vì vậy mới qua đây kiểm tra, thật sự người không biết, hay là thần niệm của
nghĩa mẫu sai rồi?”
Sở Thiên trong lòng thầm nói, chắc chắn là trước khi chết Thực Thần không còn đủ Sức
che giấu, đã phát ra một chút khí tức.
“Nhạc mẫu, thật sự ta không nhìn thấy nhạc phụ đại nhân, hơn nữa, ngày cả người ngoài
ta cũng không thấy!”
“Thần niệm của ta không sai!” Mẫu Thần vẫy tay với Bác Ðức đang bế đứa trẻ, thị ý
nàng qua, sau đó nở nụ cười với Phan Ða Lạp, “Phan Ða Lạp, nói cho bà biết, con có nhìn
thấy người nào đặc biệt không?”
“Không có a, người ta Ở đây nửa ngày rồi, ngoài đám người của cha, không thấy người
ngoài.”
Khố Khoa Kỳ nói: “Cô bé, con thật sự không nhìn thấy sao?”
Phan Ða Lạp bĩu môi, giơ bàn tay nhỏ lên, “Con dùng danh nghĩa của Phụ Thần để thề,
thật sự không thấy ai!” Bộ dạng của cô bé, giống hệt với lúc Sở Thiên dùng danh nghĩa của
nữ thần để thề.
“Bỏ đi, trẻ con không biết nói dối! Cỏ thể là hắn lại thoát rồil” Bố Lan Ny trút giận
vào máy gốc cây, “Ốc Nhĩ Đốn, ngưoi giỏi lắm, ta không tìm được ngươi, vậy được, ta sẽ để
ngươi đến đôi phó với ta!”
Dứt lời, bà gọi Khố Khoa Kỳ phi thân đi, Chi để lại cho Sở Thiên một câu nói, “Còn
muôn tách Ai Lệ Ti và Cáp Địch Tư ra, thì đuổi VưuNhân và Lạp Lý đi, ngày Sau ta sẽ đến
tìm ngươil”
“Ngươi còn đến tìm ta? Mẹ nó!” Sở Thiên giận dữ chửi một câu, hắn không có một chút
hảo cảm nào với vị nhạc mẫu này.
Trở về Bố Lôi Trạch, Sở Thiên đem chuyện của Thực Thần kể cho Tiểu Bạch nghe, Tiểu
Bạch đã buồn trong một thời gian dài, có điều còn may, Sử Đế Phân chi là một phân thân,
người thật sự vân chưa chết.
An Cát Lệ Na được sự bào đàm bằng lời thề của Sở Thiên, cũng đã bình tĩnh lại, đợi Sở
Thiên hợp nhất phân thân cho nàng.
Còn Sở Thiên thì đang suy nghĩ cậu chuyện cuối cùng của Thực Thần, thứ nhất, Ốc Nhĩ
Đốn có một người con riêng, người con này là nhân vật duy nhất có thể đánh bại Tư Ðặc Ân.
Thứ hai, Sáng Thần không đồng nghĩa với Ốc Nhĩ Đốn, nguyên nhân được ẩn giấu trong
Sáng Thần Chi Tâm!
Vừa suy nghĩ hai vấn đề này, Sở Thiên theo lời chỉ dẫn cúa Thực Thần, được sự giúp đỡ
của A Tư Nặc đã thảm vấn Hồn Mẫu Bối Lạp Mễ, mong muốn tìm ra được bí mật tạo ra linh
hồn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!