Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 36



gười yêu cũ của Bella Jones.”

Tô Hồi càng khó hiểu hơn.

Người yêu cũ?

“Vậy anh bây giờ không phải cùng với Bella đã……”

“Bọn anh không có ở bên nhau.” Giọng điệu của Ninh Nhất Tiêu rất bình tĩnh, “Nói một cách chính xác thì, cuộc đính hôn giữa anh và cô ấy chỉ là một cuộc giao dịch lợi ích mà thôi. Anh cần tài lực của gia tộc Jones để làm bàn đạp cho vòng vốn C và để nhập thị trường, trước mắt thì cơ bản đã hoàn thành. Cô ấy thì cần đính hôn với anh để có được tài sản bao gồm bất động sản và quỹ tín thác của cô ấy.”

Ninh Nhất Tiêu dừng lại, lại nói: “Đương nhiên, cô ấy cũng muốn thông qua lần đính hôn này để thử xem bạn gái cũ của cô ấy có thật sự đã buông xuống được không, rất hiển nhiên là không, còn không cẩn thận để em phát hiện thấy, xem ra bọn họ đã tái hợp rồi.”

Lượng tin tức này thật sự quá lớn, Tô Hồi nghĩ cả nửa ngày vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Đều là giả sao?” Cậu nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, cảm thấy như gánh nặng được trút xuống, cho dù lời thản nhận này có hơi chút li kì.

“Cô ấy yêu cầu anh phải bảo mật, nhưng cuối cùng là do tự cô ấy để lộ sơ hở.”

Tô Hồi rũ mắt xuống, cậu muốn hỏi sau đó thì sao, sau khi lễ đính hôn của bọn họ kết thúc thì chuyện sẽ có tiến triển như thế nào.

Phải tiếp tục giả vờ như này nữa sao?

Nhưng cậu nói không ra lời.

“Em thật sự đã làm xong phương án cho cô ấy rồi sao?”

Ninh Nhất Tiêu đột nhiên hỏi.

Tô Hồi có hơi hoảng hốt, cậu gật gật đầu, “Ừm.”

“Vậy thì làm sao đây ta?” Ninh Nhất Tiêu cong môi lên, “Anh định hủy bỏ lễ đính hôn.”

Tô Hồi cau mày, “Nhưng mà…..” Cậu cảm thấy cứ sai sai chỗ nào, nhớ tới lời Ninh Nhất Tiêu vừa nãy nói, “Không phải là đính hôn rồi Bella mới lấy được tài sản của cô ấy sao, anh như vậy không phải là qua cầu rút ván à?”

“Là do cô ấy tìm bạn gái cũ tái hợp trước.” Ninh Nhất Tiêu không thèm che giấu, “Anh từ sớm đã không diễn nổi nữa rồi.

Tô Hồi tự dưng thấy giận, cậu cứ luôn bị xoay mòng mòng, ngốc nghếch đi làm nghệ thuật trang trí cho bọn họ, còn đơn phương sốt sắng thay cho hắn, còn tưởng là Bella phản bội hắn, còn nghĩ đi nghĩ lại vì con đường tương lai của hắn đến ngủ cũng ngủ không ngon.

Ninh Nhất Tiêu nhìn vào khuôn mặt của Tô Hồi, không chút cảm xúc nào mà nói: “Em bây giờ nhất định đang nghĩ, sao con người này có thể làm như vậy được chứ.”

Tô Hồi không có trả lời, cũng không có thừa nhận.

“Lúc em chúc anh tân hôn vui vẻ, anh đã muốn nói với em tất cả đều là giả, nhưng mà em cúp quá nhanh giống như em không thèm để ý đến vậy.” Ninh Nhất Tiêu nói.

Giọng của hắn mang theo một sự ấm áp khiến cho Tô Hồi cảm thấy nhiệt độ đang dần dần lan ra, dần dần tăng cao, trong l0ng ngực dâng lên một cơn xao động và bất an không hiểu nguyên do.

Ninh Nhất Tiêu lại hỏi thêm, “Em có để ý đến không?”

Tô Hồi không thể nào cho hắn một đáp án nào được, cậu cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy rất dày vò.

Nhưng mà Ninh Nhất Tiêu dường như không định bỏ qua cho cậu.

“Sau khi nhìn thấy bọn họ hôn nhau sao lại muốn nói cho anh?”

Lòng bàn tay của Tô Hồi đỏ một lớp mồ hôi mỏng, cậu đặt tay lên đầu gối của mình nắm chặt.

“Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi rất cảm kích anh, không muốn thấy anh bị lừa.” Cậu cho ra một đáp án trái lòng mình, rồi lại cảm thấy quá miễn cưỡng nên nhịn không được giải thích tiếp, “Cho dù chúng ta bây giờ chẳng là gì cả, nhưng ít nhất có thể cũng quan tâm lẫn nhau như bạn bè vậy nhỉ.”

Nghe thấy câu này, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên bật cười, “Bạn bè?”

“Tô Hồi, chúng ta chưa từng làm bạn bè.”

Tô Hồi hiểu rất rõ điều này.

Bọn họ từ ngày đầu tiên gặp được nhau đã bị duc v0ng kẹp lấy, ai cũng không nghĩ đến chỉ làm một người bạn.

“Nhưng mà tình bạn hình như dài lâu hơn bất cứ thứ gì.” Ninh Nhất Tiêu nhìn có vẻ vô cùng thong thả, giọng của hắn cũng rất dịu dàng, “Nếu như em muốn, chúng ta đương nhiên có thể làm bạn bè được.”

Tô Hồi không có trả lời muốn hay không muốn, Ninh Nhất Tiêu trước mắt cậu như thay đổi thành một con người khác rồi vậy. Cậu muốn quay trở lại năm phút trước, thu lại lời mà bản thân từng nói, bởi vì cậu chưa từng thay đổi, dù cho sáu năm sau cũng vẫn không muốn làm bạn với Ninh Nhất Tiêu như trước đó.

Nhưng mà cái danh phận này còn tốt hơn là không có gì cả.

Vậy nên cậu gật gật đầu, không nói cái gì cả.

Ninh Nhất Tiêu hình như không hề để ý, giọng nói rất bình thường, “Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi, em có còn không muốn gặp anh không?”

Tô Hồi hoàn toàn bị hắn dắt mũi đi, cậu cứ như vậy nhìn hắn.

“Không sao cả, nếu như em vẫn không muốn nhìn thấy anh thì anh có thể tiếp tục ở khách sạn.” Ninh Nhất Tiêu cười một cái, ung dung thong thả mà nói, “Nhưng mà anh có thể phải lấy đi một vài đồ khử khuẩn ở trong nhà đi, nếu như em không để ý.”

“Anh đừng ra ngoài ở nữa.”

Tô Hồi cuối cùng cũng mở miệng, nhưng cậu cũng nhìn đi chỗ khác, “Đây là nhà của anh, anh muốn ở thì ở, không cần quan tâm tới tôi.”

Ninh Nhất Tiêu tay chống lên má, “Vậy em ngày nào cũng phải gặp anh đấy.”

Tô Hồi hơi rũ mắt xuống, cậu nói nhỏ: “Không sao cả.”

“Vậy thì tốt rồi, cũng đúng lúc anh cũng chịu không nổi khách sạn nữa rồi, ngày nào cũng không cởi nổi găng tay ra được, về nhà được thì tốt hơn nhiều rồi.”

“Tô Hồi, em có kem dưỡng da tay không?” Ninh Nhất Tiêu có ý kéo tay áo len lên, hơi đưa tay ra chỉ giả vờ như là một hành động trong vô thức.

“Tay của anh đau quá đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.