Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton thư thái ngả người trên lớp đệm ghế bọc da sang trọng khi chiếc xe Lincoln rất dài nhẹ nhàng lướt đi giữa dòng xe cộ buổi sáng ở Washington, đưa ông đến văn phòng. Cùng ngồi trong xe là Gabrriel Ashe, cô thư ký riêng mới 24 tuổi, đang đọc cho ông nghe lịch làm việc trong ngày. Sexton nghe một cách lơ đễnh.
Wasshington thật đáng yêu. Ông thầm nghĩ, mắt ngắm nhìn thân hình hoàn hảo của cô thư ký sau làn áo lụa cashmire. Chính trị là loại thuốc tình yêu công hiệu nhất… và nó đã kéo biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp nhường này đến thủ đô.
Là thành viên của Hội Những người trồng thường xuân New York, Gabrielle ôm mộng trở thành Thượng nghị sĩ. Cô bé sẽ đạt được điều đó, ông nghĩ. Gabrielle có vẻ đẹp hiếm có và trí óc sắc sảo của một nghị sĩ. Quan trọng hơn cả là cô rất biết luật chơi.
Gabrielle mang dòng máu lai da đen, nhưng nước da nâu sáng cho thấy sự vượt trội của dòng máu da trắng trong huyết quản cô gái lai này. Thượng nghị sĩ Sexton biết những người đàn ông da trắng có thể thoả thuê yêu đương làn da màu gỗ quế kia mà không sợ mang tội phản bội giống nòi. Ông đã kể với một người bạn của mình rằng Gabrielle có vẻ đẹp của Halle Berry, cùng với bộ óc và tham vọng của Hillary Clinton. Nhưng đôi khi Thượng nghị sĩ cho rằng nói như vậy vẫn là quá khiêm tốn.
Kể từ khi được giao vị trí thư ký riêng của ông cách đây ba tháng. Gabrielle đã tỏ ra là món quà trời cho của Thượng nghị sĩ. Một chi tiết cũng không kém phần quan trọng là cô làm không lấy công.
Đổi lại mười sáu giờ làm việc cật lực một ngày, cô được học hỏi kinh nghiệm về luật chơi của một nghị sĩ dày dạn.
Dĩ nhiên, ông thầm nghĩ, mình đã thuyết phục để cô bé không chỉ giúp mình trong công việc đơn thuần. Sau khi bổ nhiệm Gabrielle làm thư ký, ông đã báo cô đến dự một cuộc họp định hướng rất khuya trong văn phòng. Y như phỏng đoán của ông, cô bé hăm hở đến, sốt sắng muốn làm hài lòng ngài Thượng nghị sĩ. Với sự kiên trì rèn luyện được sau nhiều thập niên, Sexton thể hiện vai diễn một cách điêu luyện…, chậm rãi gây dựng lòng tin đối với cô bé, gỡ bỏ từng chút một sự dè dặt trong lòng cô gái trẻ, dần dần chế ngự, rồi cuối cùng chiếm đoạt Gabrielle ngay trong văn phòng của ông.
Sexton tin chắc rằng đó là đêm ân ái tràn trề hoan lạc nhất trong đời cô bé, ấy thế mà ngay sáng hôm sau, Gabrielle đã tỏ ra rất hối hận về sự thiếu chín chắn của mình. Quá bối rối, cô bé thậm chí còn định xin bỏ việc. Sexton không đồng ý. Thế là Gabrielle vẫn giữ nguyên vị trí của mình, nhưng từ đó đến nay cô luôn thể hiện rõ quan điểm: mối quan hệ của họ thuần tuý chỉ là công việc.
Đôi môi gợi cảm của Gabrielle vẫn đang nói.
– Thượng nghị sĩ không nên tỏ ra đa cảm trong buổi phỏng vấn trên đài CNN chiều nay. Đến giờ, chúng ta vẫn chưa biết Nhà Trắng cử ai tới để tranh luận với ngài. Ngài hãy xem qua những điểm quan trọng tôi đã chuẩn bị sẵn ra đây. – Cô bé đưa cho ông một tập tài liệu.
Sexton với lấy tập tài liệu, nhân thể tận hưởng mùi nước hoa toả ra từ cô bé quyền lẫn với mùi da bọc của những chiếc ghế sang trọng.
– Hình như ngài không đế ý nghe thì phải? – Cô gái nói.
– Tôi đang nghe đây mà. – ông ta cười nhăn nhở. – Không cần phải lo lắng về cuộc tranh luận trên đài CNN. Trường hợp xấu nhất là Nhà Trắng chơi tôi bằng cách phái một nhân vật tầm thấp đến. Tình huống đẹp nhất là họ cử một nhân vật quan trọng đến, và dĩ nhiên tôi sẽ xẻ thịt ông ta để nấu bữa trưa.
Gabrielle nhíu mày:
– Thế thì tốt. Tôi đã liệt kê ra đây những đề tài gai góc nhất rồi.
– Vẫn như mọi khi chứ gì?
– Thêm một đề tài mới ạ. Tôi cho là ngài có thể bị soi mói vì câu nói sơ hở về cộng đồng người đồng tính trong lần phỏng vấn của Larry King.
Sexton nhún vai lơ đễnh. – Đúng rồi, vẫn đề tài hôn nhân đồng tính.
Gabrielle nhìn ông vẻ không đồng tình.
– Thượng nghị sĩ đã công kích họ khá gay gắt đấy ạ.
Hôn nhân đồng tính, Sexton chợt cảm thấy kinh tởm. Nếu mình mà có quyền quyết định thì lũ quỷ đồng dâm đó còn không được quyền đi bầu cử ấy chứ.
– Được rồi, tôi sẽ cố mềm mỏng hơn.
– Thế thì tốt. Dạo này ngài đã thành công trong việc thu hút sự chú ý vào một số vấn đề nóng. Nhưng không được tỏ ra tự phụ. Công chúng có thể thay đổi ý kiến bất kỳ lúc nào. Ngài đang thắng thế, và đang trên đà thuận lợi. Nên cố gắng duy trì. Hôm nay nên cố gắng tập trung vào điểm đó. Phải sứ dụng triệt để những vấn đề này.
– Có tin gì từ Nhà Trắng không?
Gabrielle có vẻ hơi bối rối.
– Vẫn im hơi lặng tlếng. Tình hình đã rõ. Đối thủ của ngài đã trở thành Người Vô Hình rồi.
Sexton không thể tưởng tượng là mình lại may mắn đến thế.
Suốt nhiều tháng ròng, Tổng thống đã đầu tư công sức cho chiến dịch tranh cử. Thế rồi cách đây một tuần, ông ta bắt đầu tự giam mình trong phòng bầu dục, và suốt từ đó không ai nghe tin hay nhìn thấy ông ta đâu cả. Như thế Tổng thống không thể chịu đựng được khi thấy số phiếu dành cho Sexton tăng lên từng ngày.
Gabrielle đưa tay vuốt mái tóc đen mượt mà:
– Nghe nói uỷ ban tranh cử của Nhà Trắng cũng sững sờ chẳng khác gì chúng ta. Tổng thống không chịu giải thích vì sao ông ta lại xử sự như vậy, và tất cả đều đang rất tức tối.
– Cô có giả thuyết gì không?
Gabrielle ngước cặp kính rất trí thức lên nhìn ông.
– Sáng nay tôi được một người quen trong Nhà Trắng thông báo một tin rất thú vị, thưa Thượng nghị sĩ.
Sexton hiểu ánh mắt ấy. Gabrielle Ashe lại moi được tin từ một nguồn trong Nhà Trắng. Không hiểu cô gái này có quan hệ kiểu trăng gió với một gã nào đó trong đội quân vận động tranh cử của Tổng thống không. Ông không cần biết, miễn là có được thông tin.
– Có tin đồn rằng – trợ lý của ông hạ giọng – Tổng thống bắt đầu xử sự kỳ quặc kiểu đó sau một cuộc nói chuyện riêng chớp nhoáng với một quan chức cao cấp của NASA. Sau cuộc gặp đó trông ông ấy có vẻ hơi choáng váng. Ngay sau đó ông ta huỷ bỏ mọi cuộc gặp khác và từ hôm ấy chỉ tiếp xúc với mỗi NASA thôi.
Sexton dĩ nhiên là rất thích điều này.
– Liệu có phải NASA lại có thêm tin xấu gì không nhỉ?
– Đó là cách giải thích hợp lí nhất. – Gabrielle nói đầy hi vọng.
– Tin tức đó phải quan trọng lắm thì Tổng thống mới vứt bỏ mọi thứ khác như thế.
Sexton cân nhắc. Hiển nhiên là mọi thứ liên quan đến NASA đều là tin xấu. Nếu không thì Tổng thống đã ném thẳng tin tốt đầu tiên ông ấy nhận được vào giữa mặt mình. Gần đây ông đã công kích Tổng thống một cách gay gắt vì vấn đề ngân sách cho NASA. Rất có khả năng những thất bại liên tiếp cùng với những khoản bội chi của cơ quan này sẽ trở thành điểm then chốt trong chiến dịch tuyên truyền của ông về hiệu quả làm việc thấp và quản lý ngân sách yếu kém của Chính phủ. Phải thừa nhận rằng không ai dám tin là việc chĩa mũi dùi vào NASA, niềm tự hào của người Mỹ, lại có thể giúp bất kỳ chính trị gia nào ghi điểm. Nhưng Sexton có một thứ vũ khí mà không một chính trị gia nào khác có được, đó chính là Gabrielle Ashe với những linh cảm tuyệt vời. Cô gái hiểu biết này đã thu hút sự chú ý của Sexton khi đang làm cộng tác viên cho văn phòng vận động tranh cử của Sexton ở Washington. Đúng vào lúc Sexton đang ì ạch nhích từng điểm một trong các kỳ thăm dò tín nhiệm, khi chẳng ai buồn để ý đến luận điểm của ông về thâm hụt ngân sách, Gabrielle đã gửi thư cho ông và đề xuất một ý tưởng rất mới cho chiến dịch tranh cử của ông. Cô thuyết phục Thượng nghị sĩ rằng ông nên công kích vào những khoản bội chi khổng lồ của NASA và coi những duyệt chi bổ sung của Chính phủ như một bằng chứng cho cung cách chi tiêu luộm thuộm của Tổng thống Herney.
“NASA ngốn một khoản tiền khổng lồ” – Gabrielle đã viết như vậy và cô gửi kèm trong thư một danh sách, những khoản chi, những thất bại và những khoản duyệt chi bổ sung. – “Các cử tri không hề biết. Và họ sẽ cảm thấy kinh hãi. Tôi cho rằng Thượng nghị sĩ nên biến NASA thành một vấn đề chính trị”.
Thượng nghị sĩ Sexton rên lên khi đọc ý tưởng đó. “Làm thế thì có khác gì công kích người ta chỉ vì họ hát Quốc ca trước khi chơi bóng chày cơ chứ”.
Trong những tuần tiếp theo, Gabrielle tiếp tục gửi cho ông những tài liệu liên quan đến NASA. Càng đọc nhiều tài liệu, ông càng nhận thấy Gabrielle có lí. Dù có dựa trên tiêu chuẩn của một cơ quan chính phủ đi nữa thì NASA vẫn là một cỗ máy ngốn tiền khổng lồ: tốn kém, không hiệu quả, và trong những năm gần đây thì lãng phí tràn lan.
Một hôm, trong buổi phỏng vấn truyền hình, ông bị phóng viên gạn hỏi về việc sẽ lấy tiền đâu ra để để trang trải cho việc sửa chữa các trường học theo như lời ông hứa. Ông quyết định dùng lý lẽ của Gabrielle về NASA để đáp lại nửa đùa nửa thật.
– Tiền cho giáo dục à? – ông nói. – Có thể tôi sẽ cắt giảm một nửa số chương trình vũ trụ của NASA. Tôi tính rằng nếu NASA có thể chi mười lăm tỉ đô la một năm trong vũ trụ thì tôi cũng có thể chi bảy tỉ rưỡi vào những khoản phục vụ lũ trẻ ngay trên mặt đất này.
Trong trường quay, người phụ trách chiến dịch tranh cử của Sexton thở dốc khi nghe thấy lời nhận xét bất cẩn đó. Toàn bộ chiến dịch có thể thành xôi hỏng bỏng không chỉ vì một phát đạn bắn bừa vào NASA. Ngay lập tức, các đường dây nóng của chương trình bắt đầu đổ chuông. Các trợ lí tranh cử của ông co rúm lại, tưởng những kẻ say mê vũ trụ bắt đầu bủa vây.
Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra.
– Mười lăm tỉ một năm cơ à? – Người đầu tiên gọi đến có vẻ rất ngạc nhiên.
– Đúng là tiền tỉ chứ? Có phải Thượng nghị sĩ vừa nói rằng lớp học toán của con trai tôi bị lèn chặt cứng vì nhà trường không đủ tiền thuê giáo viên giỏi, trong khi NASA chi mười lăm tỉ một năm chỉ để chụp ảnh mấy đám bụi trong vũ trụ không?
– Sự thật, đúng là như vậy! – Sexton thận trọng đáp.
– Thật ngớ ngẩn! Thế Tổng thống có quyền can thiệp vào chuyện đó không?
– Dĩ nhiên là có. – Ông đáp, lấy lại vẻ tự tin. – Tổng thống có quyền không thông qua dự toán ngân sách cho những cơ quan chính phủ mà ông ấy cho là chi tiêu quá mức cần thiết.
– Thưa Thượng nghị sĩ Sexton, tôi sẽ bỏ phiếu cho ngài. Mười lăm tỉ để nghiên cứu vũ trụ, trong khi con cái chúng ta không có đủ giáo viên. Thật phi lí. Xin chúc Thượng nghị sĩ may mắn. Hi vọng ngài sẽ là người chiến thắng.
Người thứ hai gọi đến.
– Thưa Thượng nghị sĩ, tôi nghe nói sân bay Vũ trụ quốc tế NASA đang chi nhiều hơn ngân sách được cấp, và Tổng thống đang xem xét duyệt chi bổ sung khẩn cấp để duy trì dự án đó. Có đúng thế không ạ?
Sexton chớp ngay lấy cơ hội.
– Hoàn toàn đúng! – Ông giải thích rằng dự án này lúc đầu là một liên doanh trong đó 12 chính phủ sẽ cùng nhau chi tiền. Nhưng khi bắt đầu triển khai xây dựng, các khoản chi tăng vọt không kiểm soát được, và nhiều quốc gia đã phải bỏ cuộc. Thay vì huỷ bỏ dự án, Tổng thống quyết định chi nốt phần của những quốc gia khác ông tuyên bố: “Từ mức dự tính ban đầu là tám tỉ đô la, chi phí cho dự án ISS đã lên đến một trăm tỉ!”
Người đang đối thoại với ông có vẻ tức giận.
– Thế tại sao Tổng thống không huỷ bỏ dự án đó?
Sexton ao ước được ôm hôn anh ta.
– Câu hỏi cực hay. Chẳng may là một phần ba lượng vật liệu cần thiết đã được chở lên vũ trụ rồi, và Tổng thống đã dùng tiền thuế của quý vị để chuyên chở chúng lên đó, nên việc huỷ bỏ dự án cũng có nghĩa là ông ấy đã sai lầm một cách ngớ ngẩn và lãng phí tiền thuế của quý vị.
Thêm nhiều người nữa gọi đến. Lần đầu tiên người Mỹ nhận ra rằng NASA không phải là cái nghiễm nhiên buộc phải tồn tại, rằng chính họ có quyền lựa chọn.
Ngoại trừ một số cuộc gọi cá biệt muốn bảo vệ NASA nêu lên những ý tưởng lãng mạn về nhu cầu hiểu biết vô hạn của loài người, còn đa số mọi người đều thống nhất quan điểm. Đến cuối chương trình thì chiến dịch tranh cử của Sexton đã bước vào một giai đoạn mới đầy thuận lợi với một điểm nhấn mới nóng hổi – một vấn đề chưa có ai nhắc đến bao giờ, một vấn đề gây ấn tượng mạnh với cử tri.
Trong những tuần tiếp theo, Sexton thắng đậm các đối thủ của mình trong cả năm hội nghị tuyển lựa ứng cử viên của đảng. Ông tuyên bố Gabrielle Ashe là trợ lý riêng của mình trong chiến dịch tranh cử, và ngợi khen cô vì đã có công đưa vấn để NASA đến với cử tri. Chỉ một cử chỉ đơn giản đó của ngài Thượng nghị sĩ đã biến cô gái gốc Phi trẻ trung thành một ngôi sao mới trên chính trường, và quá khứ phân biệt chủng tộc cũng như kỳ thị giới tính của ông biến mất trong chốc lát.
Giờ đây, đi cùng cô gái trên một chiếc xe, Sexton biết rằng Gabrielle lại một lần nữa chứng tỏ giá trị của mình. Thông tin mà cô thu thập được về cuộc gặp bí mật giữa Giám đốc NASA và Tổng thống dĩ nhiên cho thấy NASA lại đang có vấn đề – biết đâu một quốc gia nữa lại vừa tỏ ý muốn rút khỏi dự án sân bay vũ trụ.
Chiếc xe lướt qua tượng đài Washington, và Thượng nghị sĩ Sexton cảm thấy chiếc ghế Tổng thống chắc chắn không thể vuột khỏi tay ông.