“Thầy Hạ, cô Liêu ——”
Buổi chiều vừa tạnh mưa, bên ngoài trường tiểu học Hy Vọng ở thị trấn Ngô Đồng, tiếng còi xe “bíp” thật dài vang lên, Lục Khê chờ ở cổng trường, thấy xe Đoạn Minh Thành đã dừng ở dưới chân núi, chạy trở lại tòa nhà giảng dạy hét lên.
“Tới liền!” Liêu Trác đáp lại, cùng Hạ Nguyệt Nam thúc giục bốn học sinh ra khỏi cổng trường.
Mọi người nhanh chóng xuống núi, lên xe Đoạn Minh Thành, chạy tới Hàng Châu.
“Bận lắm à?” Đoạn Minh Thành liếc nhìn kính chiếu hậu, Liêu Trác và Hạ Nguyệt Nam đổ mồ hôi đầy đầu.
“Không có, vừa thi xong, bài vở còn chưa sửa.
Sáng nay có một đám trẻ của thị trấn bên cạnh qua mượn sách, tôi và cô Liêu phải đăng ký từng em một.”
Đoạn Minh Thành cười: “Thi cuối kỳ phải không?”
Anh nhìn cô bé gầy gò ở ghế sau, “Khê Khê thi được không?”
Lục Khê không đáp, mấy đứa trẻ ở ghế sau tranh nhau nói: “Nhất định tốt lắm!”
“Đúng vậy, gần đây bạn ấy toàn đứng đầu lớp!”
Đoạn Minh Thành gật đầu cười: “Rất tốt, nếu thầy Trình biết chuyện này, nhất định sẽ vui.
Chút nữa tới Thập Lí Đình, em tự nói với thầy ấy nhé.”
Thập Lí Đình là một nghĩa trang ở ngoại ô Hàng Châu, cái tên rất thơ mộng, tiễn bạn mười dặm, tựa như người không mất đi, chỉ đi xa mà thôi.
Тra????g gì ⅿà hay hay thế ~ tr????ⅿtr????y e????.???????? ~
Hai tháng trước, Trình Sưởng đột nhiên mất tích ở phòng bệnh, Đoạn Minh Thành và những người khác điên cuồng tìm kiếm hắn.
Sau đó bệnh viện sửa được hệ thống giám sát, mới phát hiện Trình Sưởng tự mình tháo mặt nạ dưỡng khí, rút ống thông trên người.
Nhưng dữ liệu của hệ thống giám sát trong phòng bệnh chỉ khôi phục đến lúc Trình Sưởng rút ống thông, về phần hắn đi đâu, không ai biết.
Bác sĩ điều trị của Trình Sưởng nói rằng, lúc ấy Trình Sưởng đang ở trong thời kỳ nguy hiểm sau ca phẫu thuật, tự ý rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, xác suất sống sót rất thấp, sau đó kiểm tra bản ghi của máy theo dõi, cũng phát hiện một nhóm dữ liệu cho thấy nhịp tim trở về 0.
Trước đó Trình Sưởng có khuynh hướng trầm cảm từ trung bình đến nặng, vào đêm trước khi phẫu thuật, hắn đột nhiên lập di chúc, trước khi phẫu thuật còn gửi tin nhắn như lời trăn trối, bệnh viện kết luận Trình Sưởng đã qua đời.
Đoạn Minh Thành, Hà Hiện và Liêu Trác vẫn không bỏ cuộc, báo mất tích, kiên trì tìm một tháng nữa, nhưng dường như Trình Sưởng bốc hơi, không hề thấy dấu vết.
Sau đó lão hòa thượng và Hạ Nguyệt Nam lại tới Hàng Châu và nói: “Đừng tìm, hắn đã lâu không trở lại, chắc sẽ không về đâu, xây mộ cho hắn đi.”
Xây mộ, lỡ như hắn thật sự không còn, cũng có đường về.
Vạn vật đều có linh hồn, nếu chúng ta có gì muốn nói, hãy đến mộ nói với hắn.
Đoạn Minh Thành và Hà Hiện bận rộn với di chúc của Trình Sưởng, mộ của Trình Sưởng do Hạ Nguyệt Nam tìm giúp.
Hà Hiện xử lý xong tài sản của Trình Sưởng, chuyển một số tiền lớn cho lão hòa thượng trước để ông sửa chữa ngôi miếu, số còn lại cúng dường cho chùa.
Ai ngờ lão hòa thượng biết được tâm nguyện cuối cùng của Trình Sưởng, quả nhiên không muốn, chỉ lấy 3000 tệ để lắp máy điều hòa cho ngôi miếu đổ nát của mình, trả phần còn lại.
Ông nói bùa bình an của ông bán chạy lắm, không thiếu tiền, hãy cầm số tiền này đi giúp thêm vài đứa trẻ.
“Đồ đệ và đồ tôn của tôi đâu?” Hạ Nguyệt Nam hỏi.
Đoạn Minh Thành nói: “Xe tôi chỉ có bảy chỗ, không chở được, Hà Hiện đã đi đón họ.”
Nghĩ tới đồ đệ và đồ tôn của Hạ Nguyệt Nam là lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng tên là Đậu Tử, Đoạn Minh Thành không khỏi mỉm cười: “Vai vế trong sư môn của anh rất loạn.”
Hạ Nguyệt Nam chỉnh mắt kính, vô cùng nghiêm túc: “Sư môn của chúng tôi dựa theo tư chất và ngộ tính để xếp vai vế.”
Đoạn Minh Thành cười nói: “Ừm, cao nhân giống anh đều trốn trong thành phố.”
Xe chạy đến nghĩa trang Thập Lí Đình ở ngoại ô Hàng Châu, Hà Hiện và nhóm của lão hòa thượng cũng vừa đến.
Vào giữa tháng tám, thời tiết không còn nóng, không khí tràn ngập mùi hoa quế.
Người đến nghĩa trang cúng thường tới sớm, đến chạng vạng, cơ bản đã không còn ai nữa, nhưng lời nói của lão hòa thượng trước đây không tính là hết hạn, nhất định phải tới thăm Trình Sưởng vào lúc hoàng hôn.
Đoạn Minh Thành và Hà Hiện đậu xe, bọn trẻ đều là học sinh nghèo được Trình Sưởng giúp đỡ, chưa từng tới nơi như vậy, kìm nén sự lạ lẫm, yên lặng đi theo cô Liêu vào trong vườn.
Bầu trời xa xa hơi ửng hồng, Hạ Nguyệt Nam cùng đồ đệ và đồ tôn ở sau cuối, nhìn màu đồng dần dần bám vào mây, đột nhiên nói: “Con nghĩ, hiện giờ anh ấy đang làm gì?”
“Ai biết được.” Lão hòa thượng nói, “Chắc bán mạng cho công việc.
Ở hiện đại cắm đầu làm việc, qua bên kia, chắc vẫn vậy.”
Đậu Tử nghe vậy thì nói: “Anh Trình có ngoại hình đẹp, tới chỗ nào cũng xài được.”
“Nó trông mặt mà bắt hình dong như vậy là do con ảnh hưởng phải không?” Hạ Nguyệt Nam không vui, chỉ vào tiểu đồ đệ hỏi lão hòa thượng.
Lão hòa thượng mắng tiểu đồ đệ: “Con biết cái gì, con mới gặp cậu ta vài lần đã biết cậu ta đẹp trai?”
“Người có ngoại hình anh tuấn, cho dù chỉ gặp một lần cũng sẽ khắc sâu trong ký ức.” Tiểu đồ đệ nói, dừng một chút, “Ngược lại, có người gặp qua cả trăm lần, cũng chỉ là một khuôn mặt giữa muôn vàn chúng sinh.”
Lời của tiểu đồ đệ vốn dĩ không có ý gì, Hạ Nguyệt Nam nghe vậy, vẫn cảm thấy bị thương, che ngực, không nói tiếng nào, lão hòa thượng vội vàng trấn an anh: “Đẹp trai thì có ích gì? Quá đẹp trai sẽ không có bạn bè, sư phụ có muốn kết bạn với một người đẹp trai hay không?”
“Không muốn, sư phụ từ chối, nhất định không được.”
“Đúng rồi đó, hiện giờ hắn nhất định không có bạn bè nào cả!”
Ánh hoàng hôn càng lúc càng chói lọi, trải rộng khắp trời đất.
Hoàng hôn rực rỡ, điều kỳ diệu đã đến, đột nhiên kết nối với thế giới khác ngay tại thời điểm này.
Lâm An thành, Lưu Biệt Viên.
“Tiểu vương gia, hai ngày nữa Vệ đại nhân sẽ đi ngang qua Lâm An, định tìm ngài uống rượu.” Tôn Hải Bình đưa một phong thư riêng.
“Được.” Trình Sưởng cười, “Hắn từ quan rồi, thật rảnh rỗi.”
“Tiểu vương gia, hai vị chưởng quầy của cửa hàng tơ lụa Phùng thị ở Dương Châu nghe nói vài ngày nữa ngài sẽ đi ngang qua Dương Châu để về Kim Lăng, muốn ra ngoài thành tiễn ngài, mời ngài ăn trưa.” Trương Đại Hổ đưa một phong thư riêng khác.
Trình Sưởng không xem, trực tiếp nói: “Giúp ta trả lời đồng ý.”
“Điện hạ, nhà buôn bán dược liệu Doãn phủ nghe nói ít ngày nữa ngài sẽ đến Tái Bắc với thế tử phi, đưa chút thảo dược tới, muốn tặng cho các tướng sĩ Tái Bắc.”
“Thay ta đa tạ họ.”
“Hơn nữa, hắn có thể làm gì ở bên kia?” Hạ Nguyệt Nam nói đầy tức giận, “Hắn là người hiện đại, tay không thể xách, vai không thể gánh, tới bên kia, ngoại trừ khuôn mặt là nhìn được, nhất định không còn gì nữa.”
“Đúng vậy, chỉ có khuôn mặt là nhìn được!” Lão hòa thượng phụ họa.
“Tam công tử, đây là sổ sách năm nay của những chỗ mà chúng ta đầu tư ở Giang Nam giao nộp, ngài xem đi.”
“Tam công tử, đây là sổ sách năm nay của những nơi ở Hoài Bắc.”
“Tam công tử, năm nay thương nhân trà ở Giang Nam được mùa, chúng ta có cần đầu tư thêm ít bạc không? Sang năm họ có lời, chúng ta có thể lấy thêm 10% lợi nhuận.”
“Tam công tử, cửa hàng tơ lụa Phùng thị đã đến Giang Bắc khảo sát, mấy năm nay dân sinh giàu có và đông đúc, nghề dệt lụa vừa mới bắt đầu ở đó, họ rất lạc quan, muốn mở một chuỗi thôn trang tơ lụa, hỏi ngài có muốn đầu tư bạc không, đây là báo cáo của họ.”
Trình Sưởng nhanh chóng lật xem, sau đó khép lại: “Được, chuyển năm ngàn lượng, sau này lợi nhuận của họ sẽ chia đôi với chúng ta.”
“Điện hạ, các thương nhân Ba Tư phàn nàn ngài lấy quá nhiều, họ căn bản kiếm không được bao nhiêu trong một chuyến đi, hy vọng ngài có thể nhường bảy điểm.” Túc Đài trình một quyển sổ tiếng nước ngoài viết bằng chữ số Ả Rập.
“Nói với họ,” Trình Sưởng xem qua, nhàn nhạt nói, “Hai điểm, không thể nhiều hơn, nếu không sẽ rút vốn.”
“Anh Trình làm nghề gì?” Tiểu hòa thượng hỏi.
“Kiểm soát rủi ro? Hay là đầu tư mạo hiểm?” Hạ Nguyệt Nam, “Không nhớ rõ, chỉ nhớ anh ấy học chuyên ngành tài chính.”
“Chuyên ngành này thì có ích gì ở bên kia.” Lão hòa thượng, “Chỉ có thể nhàn rỗi ở nhà, ăn no chờ chết!”
“Tam công tử, Hồ Quảng bị lũ lụt, triều đình kêu gọi các thương nhân quyên góp.”
“Hiện tại huy động được bao nhiêu rồi?”
“Hộ Bộ phân ra hai vạn lượng, các thương nhân Giang Nam quyên góp tổng cộng 8000 lượng.
Chúng ta muốn quyên góp không? Quyên góp bao nhiêu?”
“Ba vạn lượng, gom góp may mắn.”
“Tiểu vương gia, Lĩnh Nam bị dịch bệnh, Doãn đại phu và Lăng đại phu đã chạy tới đó, gởi thư nói bên kia không đủ dược liệu, hỏi ngài có thể nghĩ biện pháp giúp đỡ hay không.
Thuộc hạ đã điều tra, bên U Châu có không ít lái buôn thuốc, nhưng giá bị nâng rất cao, đây chẳng phải là lợi dụng khủng hoảng để làm giàu hay sao!”
Trình Sưởng cân nhắc: “Trước mắt lấy ra hai mươi vạn lượng……”
Tất cả người hầu và gã sai vặt đồng thời hít hà một hơi.
“Tiểu vương gia thật anh minh!”
“Tiểu vương gia giàu bằng cả nước!”
“Tiểu vương gia sẽ tồn tại mãi mãi!”
“Bạc trong quốc khố đâu đủ nhìn? Không bằng tiểu vương gia của chúng ta tùy ý động ngón tay út!”
“Lên giá ào ào mà tính cái gì, bọn họ căn bản không tưởng tượng được tiểu vương gia của chúng ta nhiều tiền cỡ nào!”
Trình Sưởng: “……”
Hắn dừng một chút, nói tiếp câu vừa bị gián đoạn, “Trước mắt lấy ra hai mươi vạn lượng, chiếm thị trường thảo dược ở U Châu.
Chờ đến lúc thảo dược của họ không có chỗ bán, mua dược liệu của họ với giá thấp, nhân tiện thu hồi tiền mà ta bỏ vào, lấy vốn về, còn dư mua chút vật dụng gửi đến Lĩnh Nam.”
Trình Sưởng nói xong, không để ý tới ánh mắt phục sát đất của mọi người trong phòng, đi ra khỏi phòng thu chi, hỏi Túc Đài bên ngoài: “A Đinh đâu?”
“Thế tử phi đến chuồng ngựa xem ngựa.” Túc Đài nói xong lại cười, “Thế tử phi rất thích hãn huyết bảo mã mà điện hạ nhờ người mua từ Tây Vực hôm trước, mỗi ngày đều đến xem vài lần, còn nói hai ngày nữa muốn cưỡi nó tới thảo nguyên.”
Trình Sưởng cũng cười, đưa một bản vẽ cho Túc Đài: “Ngươi tìm giúp ta chút tài liệu dựa theo bản vẽ này.”
Túc Đài nhìn bản vẽ, ngoài hai ống trúc, còn có bốn miếng gương đồng, hai lõm, hai lồi, không biết điện hạ muốn làm gì.
Đoạn Minh Thành và Hà Hiện đậu xe xong rồi đi tới.
Lão hòa thượng, Hạ Nguyệt Nam, tiểu đồ đệ, Liêu Trác và mấy đứa trẻ đã chờ sẵn trước mộ Trình Sưởng.
Trước đây đã có người tới, có hai bó hoa cúc vàng và trắng trước mộ, một tấm thiệp được treo dưới một bó —— “Cảm ơn anh đã quyên góp cho thư viện, vĩnh viễn khắc ghi lòng tốt của anh”.
Đoạn Minh Thành và những người khác đều là người trẻ tuổi, chưa từng cúng ai, mỗi người nói vài câu với Trình Sưởng, thế là xong.
Đoạn Minh Thành nói rằng sang năm định đổi công việc, đổi thành công sẽ tới uống rượu với hắn.
Liêu Trác nói rằng cô rất vui được làm giáo viên ở trường tiểu học Hy Vọng ở Hoàng Sơn, định ở lại trường vài năm.
Hà Hiện nói anh đã xử lý một nửa số tài sản mà Trình Sưởng để lại, anh sẽ giữ lại một nửa cho hắn, họ vẫn đang đợi hắn trở về.
Hạ Nguyệt Nam nhìn bức ảnh của người đàn ông vô cùng anh tuấn trên tấm bia, trầm mặc thật lâu mới nói: “Thiện ác đều có báo ứng, đôi khi, chỉ ở nơi người ta không nhìn thấy mà thôi.”
“Tôi biết anh sẽ bình an.
Anh qua bên kia, nhất định có thể yên vui cả đời, không phải lo lắng cho đến già.”
Đúng vậy, mọi thứ trên đời đều có nhân quả.
Cái gọi là thiện ác có báo ứng, đôi khi, chỉ ở nơi người ta không nhìn thấy mà thôi.
Lục Khê và bọn trẻ lấy hoa đăng đã làm ra, thắp sáng từng chiếc một ở trước mộ Trình Sưởng.
Các em chắp tay, nhắm mắt lại, thành kính nói: “Thầy Trình, cảm ơn thầy đã giúp đỡ, cảm ơn lòng tốt của thầy, tụi em nhất định sẽ không phụ lòng thầy.
Sau này lớn lên, sẽ tự lực cánh sinh, trở thành người giống thầy.”
Ánh đèn từ từ dâng lên trong nghĩa trang, tựa như điểm một ngọn hoa đăng ở đuôi lông mày của người đàn ông đang mỉm cười dịu dàng trên bia đá.
Xung quanh tràn ngập trong bóng tối, một chút ánh chiều tà cuối cùng còn sót lại của hoàng hôn bám vào hoa đăng, tựa như có thêm một tia sáng kỳ lạ.
Hoa đăng chở tia sáng kỳ lạ bay lên cao, cho đến khi leo lên mây, nối liền trời đất, hòa cùng sự huy hoàng của bầu trời, nở rộ rực rỡ trong nháy mắt.
Lúc chạng vạng trên thảo nguyên, bầu trời đầy mây.
Khi Vân Hy cùng A Cửu và Vân Lạc thả ngựa trở về, thấy Trình Sưởng đang ngồi trước lều, nhìn lên trời bằng kính viễn vọng mà hắn dùng ống trúc làm.
Nhìn và mỉm cười.
Vân Hy nhìn bầu trời đầy nghi ngờ, ở đó không có gì ngoài bầu trời đầy màu sắc.
“Tam ca đang nhìn cái gì?” Vân Hy đi tới hỏi.
Trình Sưởng tháo kính viễn vọng tự chế xuống, mỉm cười, sau đó đưa kính viễn vọng cho nàng: “Nàng cũng nhìn đi.”
Mây trên trời chìm nổi, giữa những ráng màu có các chấm vàng vụn tỏa sáng, vỡ ra hoặc bồng bềnh trong mây, hoặc vút lên trời, hoặc lăn tăn, hoặc nở rộ, tựa như ai đó thắp đèn trời cầu nguyện cho họ trong những đám mây.
“Thấy chưa?” Trình Sưởng hỏi.
“Dạ,” Vân Hy cười, “Thấy rồi.”Hãn huyết bảo mã: ngựa ra mồ hôi đỏ như máu.