Tin tức nóng hổi đến tận cửa, sáng sớm mẹ Trần đã cầm tờ báo vào phòng rồi tới kéo cô ra khỏi chăn mà chất vấn, bà hỏi:”Con giải thích đi, từ bao giờ mà qua lại với người đàn ông này?”
“Gì vậy mẹ, hôm qua hai giờ sáng con mới về đó, buồn ngủ lắm.” Cô mắt nhắm mắt mở cầm tờ báo lên xem.
Xem xong hai mắt Trần Ngọc Châu trừng to, cái tin tức quỷ quái gì vậy?
“Còn đi khách sạn rồi bị báo chí chụp được, trời ơi Châu ơi là Châu. Mày lỡ một lần đò rồi còn chưa biết sợ đàn ông hả con?”
Bà Trần thật sự sợ hãi khi đọc được tin tức này của con gái, bà sợ con gái bà lại bị đàn ông lừa, hủy hoại cả cuộc đời của nó.
Cô mới không có đi khách sạn với Tạ Hữu, nhưng cái bóng lưng người phụ nữ đi cùng anh vào khách sạn lại đặc biệt giống cô. Người giống cô, chỉ có Trác Ny hai người bọn họ…
“Mẹ, không phải con đâu mà.” Cô giải thích.
Mẹ cô lại đánh vào vai cô, bà mắng:”Mẹ đẻ mày ra, chẳng lẽ nhìn không ra có phải là mày hay không? Gạt ai chứ đừng có gạt mẹ nghe con.”
“Không phải con thật mà, thôi con đi lên công ty làm rõ vụ này. Mẹ canh giờ đón Tony giúp con nha.”
Trần Ngọc Châu không ngủ nữa mà thay đồ đi tới công ty chủ quản, lúc cô đến Tạ Hữu đã có mặt ở đó, ngay cả Cao Minh Khải và Lý Cảnh cũng đã đến.
Không khí trong phòng cực kì căng thẳng, chị Apple thấy cô thì mừng như điên, nhanh chóng đi lại kéo cô ngồi vào bàn. Chị ấy đẩy bản hợp đồng tới trước mặt cô, chỉ vào cái mục cuối cùng của hợp đồng rồi hỏi:”Châu à, công ty hợp tác có quy định em không được yêu đương khi chưa thông qua công ty. Em không nhớ, hay là không biết?”
Cô dĩ nhiên là không biết rồi, lúc đọc hợp đồng cô đọc rất kỹ trong ký ức không có cái điều khoản này. Chắc chắn là Cao Minh Khải cố ý giờ trò, vì hắn không muốn cô cọ nhiệt với ảnh đế để được nổi tiếng đây mà.
Trần Ngọc Châu là cây ngay không sợ chết đứng, cô thẳng thắn nói:”Em chưa từng nhìn thấy điều khoản này trong hợp đồng ạ.”
Bàn tay của Cao Minh Khải đang đặt ở trên bàn gõ gõ, sau khi nghe câu trả lời của cô thì động tác ngừng hẳn. Hắn nhìn vào đôi mắt của cô, môi mím chặt.
Trần Ngọc Châu không hiểu cảm giác hiện tại của mình là gì, giống như là cô đang ở trước mặt Cao Minh Khải đấu tranh cho tình yêu vậy, là chột dạ sao?
Không đợi hắn nói, cô đã nói tiếp:”Nhưng mà có điều khoản này cũng tốt, em cũng không muốn yêu đương với bất kỳ ai.”
“Không yêu, vậy tại sao lại vào khách sạn?” Hắn hỏi ngay.
Trần Ngọc Châu nhìn Tạ Hữu, và nói:”Tạ ảnh đế, anh đi khách sạn với ai cũng đừng kéo tôi vào chứ. Anh thấy đó hợp đồng công ty cấm tôi yêu đương.”
“Đêm qua còn kêu tôi đừng dừng, phụ nữ đúng là khó hiểu, xuống giường liền trở mặt vô tình.”
Tạ Hữu này rốt cuộc muốn cái gì thế, nói trắng thành đen một cách không chớp mắt.
…Rầm…
Cao Minh Khải đập bàn đứng lên, hắn không do dự đi thẳng qua ghế rồi kéo Trần Ngọc Châu đi với sự chứng kiến của rất nhiều người trong công ty. Hắn đẩy cửa một căn phòng họp bước vào, sau đó bế xốc cô đặt ngồi lên bàn rồi khoá cô trong vòng tay của hắn.
Trần Ngọc Châu ở trước mặt hắn mãi mãi chỉ thể là cô bé mít ướt mà thôi, không hiểu sao cô luôn có cảm giác bị hắn áp bức.
Cô mở to mắt nhìn hắn, hai tay chống lên ngực hắn nhằm giữ khoảng cách.
“Trần Ngọc Châu, em cho hắn ngủ với em?”
“Làm… Làm gì có…” Cô lấp bấp, vì thấy ánh mắt ghen tuông chiếm hữu của hắn.
“Vậy tại sao hắn lại nói em kêu hắn đừng dừng?”
Trần Ngọc Châu:”…” Làm sao mà cô biết được, hay Tạ Hữu muốn cọ nhiệt để lên hot search. Nhưng mà cô đâu có hot, anh cọ ai không cọ lại cọ vào cô làm gì?
Cao Minh Khải thấy cô không tiếp tục biện minh nữa, tâm trạng lại rơi xuống đáy, trái tim ẩn nhẫn đau đớn. Hắn rít một hơi, nhắm tịt mắt như muốn trấn an cảm xúc của chính mình.
“Cao tổng… Ưm… Ưm…”
Hắn hôn cô, điên cuồng ngậm lấy bờ môi mềm mại. Trần Ngọc Châu đẩy hắn ra, nhưng không có cách nào làm lại sức lực của người đàn ông. Kỹ thuật hôn của Cao Minh Khải rất giỏi, nghĩ lại hồi đó cô hay bị hắn dụ dỗ kéo lên giường bằng kiểu này…
Mặt cô đỏ lự, tim đập mạnh. Tay cô nắm chặt cổ áo của hắn, vừa căng thẳng lại vừa cảm thụ sự ngọt ngào mà hắn mang lại.
Cao Minh Khải không chỉ muốn hôn, hắn càng hôn càng táo bạo. Bàn tay mò vào trong áo phông của cô, ngay lập tức đã bị Trần Ngọc Châu ngăn lại. Cô đẩy hắn ra, thở hổn hển:”Anh bị điên hả, chỗ này là công ty.”
“Vậy về nhà anh, bây giờ đi luôn.”
Đôi mắt hắn mờ đục, giọng trầm khàn không thèm che giấu dục vọng của mình trước mặt cô. Trần Ngọc Châu biết hắn mặt dày mày dạn, nhưng cô không thể tiếp tục sai được, một lần là quá đủ rồi.
Phía sau của Cao Minh Khải không phải chỉ có một mình hắn, mà là cả Cao gia. Họ sẽ chấp nhận cô hay sao? Nếu họ chấp nhận thì Cao phu nhân đã không ép cô tới bước đường cùng như vậy.
Trần Ngọc Châu mày nên tỉnh táo lại đi, mày lại muốn vùi dập bản thân hay sao?
“Cao tổng, anh nói gì vậy tôi nghe không hiểu.”
“Trần Ngọc Châu chúng ta quay lại đi.”
Người yêu cũ đòi quay lại là cảm giác gì?
Trần Ngọc Châu cố tình không muốn hiểu, cô đẩy hắn ra nhảy xuống bàn làm việc cố ý lạnh nhạt nói:”Cao tổng đoạn tình cảm đó tôi sớm đã quên từ lâu rồi. Sau khi chia tay anh tôi đã yêu một người khác, con trai cũng là của người đó. Mong anh có thể hiểu, nếu anh còn yêu tôi thì buông tha cho tôi đi. Tôi thật sự không muốn ở cùng anh đâu.”
“Em nói dối, vừa rồi lúc tôi hôn em, em có cảm giác.” Hắn cố níu kéo.
Cô mỉm cười, nhìn thẳng vào mặt hắn lạnh nhạt:”Vì anh và người đó rất giống nhau, tôi xin lỗi vì đã ngộ nhận rồi để anh hiểu lầm.”
Thế giới của Cao Minh Khải như bị ai đó đạp đổ ngay tức khắc, cô nói hắn và người đàn ông cô yêu giống nhau? Cha của đứa con trai cô là người đàn ông cô yêu?
Nói vậy người đó là Cao Tuấn, không phải hắn, tại sao luôn luôn không phải hắn kia chứ?
Lúc Trần Ngọc Châu rời khỏi căn phòng, cô đã nghe được tiếng đổ vỡ. Hắn đang phát điên, thế thì sao chứ cô cũng đã từng phát điên như hắn thế đấy. Nhưng đâu có một ai quan tâm tới cô!
Cứ cho là cô hèn nhát cũng được, vì cô còn có một đứa con cần bảo bọc, cô không phải chỉ có một mình mà liều mạng lao thân vào tình yêu. Nếu như Cao phu nhân tiếp tục chèn ép, cô làm sao mà sống nổi để chăm sóc cho Tony đây?
Bọn họ ngay từ đầu đã không chung một đường rồi, chỉ là do cố chấp ở bên nhau mà thôi.
*
Phòng bao sang trọng, Cao Minh Khải siết chặt người phụ nữ ở trên giường. Hắn rúc đầu vào hõm cổ của Trác Ny, hít hà mùi hương, cái mùi hương hoa lài thơm ngát này bao năm nay giúp hắn ổn định tinh thần không ít. Hắn bảo dưỡng Trác Ny cũng vì cô ta có hương thơm đó, gương mặt đó, và cả dáng vẻ đó, tất cả đều là những thứ hắn cầu mà không có được.
“Anh yêu nhớ em rồi sao?” Trác Ny vòng tay lên cổ hắn, vuốt ve người đàn ông.
Hắn ngẩn mặt lên nhìn cô một lúc, gần như là bất động để ngắm nhìn. Mãi một lúc mới hôn lên gò má của Trác Ny, hắn vuốt ve khuôn môi của cô gái dịu dàng hiếm có mà hỏi:”Tôi xin lỗi, có phải làm em đau rồi không?”
“Không có, người ta nhớ anh lắm. Anh muốn làm gì cũng được, em đều nguyện ý hết mà.”
“Thật không?” Hắn mơ màng hỏi lại.
Trác Ny cười kiều mị, tự tay cởi bỏ quần áo của mình để một thân trần trụi của người phụ nữ phơi ra trước mặt hắn. Cao Minh Khải nghiêng đầu thì cô, ngắm nhìn cơ thể mỹ miều Trác Ny. Đột nhiên hắn lại thở dài, sau đó nằm sang bên cạnh gác tay lên trán che đi cả đôi mắt khổ sở.
“Anh yêu, sao vậy…”
Trác Ny bò vào lòng hắn, nũng nịu lôi kéo. Trong lòng cô luôn có một nghi vấn, Cao Minh Khải có phải là ở phương diện đó “không được” hay không?
Nói ra hơi khó tin chứ cô ở bên hắn ba năm trời, ngoài thơm má mấy cái rồi, ngửi ngửi hắn không hề có bất cứ hành động gì quá mức. Ba năm rồi, cô luôn theo dõi hắn, ngay cả nhu cầu ở mức yếu cũng chưa từng có. Ngoài cô ra cũng không có bất cứ người phụ nữ nào làm cho hắn động dục được, hắn chỉ thích ngửi người ta thôi.
“Em về đi, tôi cần nghỉ ngơi.”
“Vâng ạ.”
Trác Ny biết hắn đang không vui, chỉ có lúc tâm tình hắn không vui hắn mới tìm cô thôi. Cô xuống giường mặc lại quần áo, rồi đẩy cửa phòng ra về…
*
Ảnh hậu nói là đi ra ngoài có việc gấp, lúc trở về thì trên cổ toàn là dấu hôn đỏ chói. Trần Ngọc Châu bị gọi tới để đóng thế cho Trác Ny vì tình trạng cơ thể như vậy cô ấy không thể lên hình được.
Người trang điểm cho cô bàn tán rù rì:”Trác Ny mới đi ra ngoài có một tiếng đồng hồ, khi trở về lại thành ra bộ dạng đó. Cao tổng hẳn là nhiệt tình lắm.”
“Đúng đúng, cả cần cổ toàn là vết đỏ mờ ám. Cổ còn không thèm giải thích với đạo diễn nữa kìa.”
“Giải thích cái gì, chuyện rõ như ban ngày rồi.”
“Ây tự nhiên cô nhăn mày vậy, làm vẽ lệch rồi nè.” Thợ trang điểm nhắc nhở cô.
Trần Ngọc Châu đang chửi rủa ba đời nhà Cao Minh Khải, hắn buổi sáng còn hôn cô bộ dạng như là người đàn ông nặng tình bị hất hủi ấy. Buổi trưa đã ôm người đẹp lăn giường nhiệt tình đến mức ai nhìn cũng nhận ra ngay, sao hắn bẩn như thế chứ?