Cao Minh Khải lau chùi sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô hôn hít vài cái dỗ dành. Hắn xoa xoa tóc, dịu dàng nói với Trần Ngọc Châu:”Em đi ăn với đoàn đi, tôi về công ty một chút. Ăn xong nhắn tin cho tôi qua đón nhé?”
“Anh không đi cùng sao?” Cô níu tay hắn, có chút quyến luyến không muốn rời.
“Tôi phải về, xử lý chút chuyện. Cả buổi chiều đều dành cho em, có được không?”
Nghe vậy Trần Ngọc Châu ngoan ngoãn gật đầu đồng ý…
Cao Minh Khải trở về tổng công ty Cao Thị, hắn liền triệu tập Lý Cảnh lên hỏi tội. Anh bị hỏi đến choáng váng đầu óc, cuối cùng cũng chen vào được một câu:”Không phải anh nói là đưa nhiều tài nguyên cho cô Trịnh hay sao?”
“Anh hết tài nguyên trong tay rồi hả? Tại sao phải hợp tác cùng Tạ Hữu?”
“Tôi… Cái đó là do Tạ Hữu giở trò, lúc biết chuyện tôi đã thông báo cho anh rồi… Anh trách thì trách cái tên đó đi.” Lý Cảnh tức đến đầu xì khói.
Cuộc tình tay ba của bọn họ, kéo anh vào làm gì. Hơn nữa khi biết chuyện anh cũng đã thật tâm báo cáo mà.
Lý Cảnh gào thét kêu oan!!!
*
Gặp lại Trần Ngọc Châu trong bữa cơm, Tạ Hữu cố ý chọn vị trí bên tay phải của cô ngồi xuống. Vì là chỗ đông người cô cũng không tiện lớn tiếng với anh, nếu anh ngồi đàng hoàng cô cũng sẽ không có để ý.
Sau khi nghe người sáng lập ra dòng nước hoa mà bọn cô vừa chụp quảng cáo phát biểu xong, bữa cơm thân mật cũng chính thức bắt đầu. Trần Ngọc Châu ngoan ngoãn ăn vài món đơn giản, một lúc sau đột nhiên cảm giác được có người dựa sát vào mình.
Cô mới trừng mắt nhìn qua Tạ Hữu, ý tứ cảnh cáo bày ra rõ ràng.
“Lúc nảy tôi nghe thấy em thét, sớm đã không nhịn được rồi!” Giọng anh thu thỉ bên tai, nghe qua rất mờ ám.
“Tạ Hữu anh mà dám làm bậy, tôi la lên đó.” Cô nghiến răng cảnh cáo.
“Em thét nghe rất êm tai mà, tôi… đặc biệt thích nghe.” Bàn tay anh sờ lên đùi cô, cố ý sợ soạng vuốt ve.
“Này! Tạ Hữu đừng làm tôi thất vọng về anh. Chúng ta có thể làm bạn, còn nếu anh cứ tiếp tục quá phận vậy thì không cần nữa.”
Cô nhìn thẳng vào mắt Tạ Hữu nói, ánh mắt cô kiện định và thẳng thắn muốn nói cho anh biết là cô không nói đùa.
Chỉ cần anh dám lấn tới, sau này cô sẽ vô cùng ghét anh.
Khoé môi đang cười của Tạ Hữu bỗng chốc xụ xuống, hình như anh đang suy nghĩ. Mãi một lúc sau, anh mới buông tay. Cô biết anh là người biết tiến biết lùi!
“Em giỏi đoán tâm tư người khác thật đấy.” Anh nhàn nhạt uống rượu.
“Nếu có thể, chúng ta làm bạn. Tôi yêu anh ấy, trong trái tim tôi chỉ có thể chứa một mình Cao Minh Khải mà thôi. Rất xin lỗi!”
“Em đâu có lỗi, uống rượu đi, bạn hiền.”
Tạ Hữu chỉ ngồi một lúc, uống vài ly rồi rời đi. Cảm giác thất bại lan truyền trong cơ thể anh, nhưng anh sớm đã quen…
Anh không dám quá phận, anh sợ cái cảm giác mỗi lần gặp anh cô sẽ đều nhìn anh bằng cặp mắt chán ghét.
*
Cao Minh Khải lái xe đến đón cô sau bữa tiệc, hắn chở Trần Ngọc Châu tới một khu nghĩa trang tư nhân.
“Sao chúng ta lại đến đây?” Cô khó hiểu hỏi hắn.
Còn hắn thì nắm tay cô, hắn nói:”Dẫn em đi gặp vài người.”
Không hiểu vì sao lúc này tâm trạng của cô có chút rối bời, đến khu nghĩa trang chỉ có thể gặp người đã khuất. Hắn không phải đưa cô đi gặp chính cô đó chứ?
Trần Ngọc Châu che giấu kích động trong đáy mắt của mình, đi theo hắn vào trong. Điểm dừng của bọn cô là một khu sạch sẽ, thoáng mát, trước mặt có ba phần mộ. Nhìn những tấm ảnh được lồng vào khung kính, hốc mắt của cô đỏ hoe không giấu nổi xúc động mà rơi nước mắt.
Ba phần mộ đó có cha, mẹ, và Tony của cô, hắn đã lập bia mộ cho bọn họ.
“Đây là cha mẹ của cô ấy và con trai của tôi.” Hắn nói.
“Sao lại đưa em tới đây?” Chỗ này không có mộ của cô, phải chăng hắn đã phát hiện ra rồi?
Cô lén quan sát, chú ý từ nhất cử nhất động của hắn.
Cao Minh Khải thắp hương cho ba phần mộ, rồi mới ôm đầu vai cô đáp:”Tôi muốn em ra mắt họ, còn một người nữa đợi thời gian sau tôi đưa em đi gặp cô ấy.”
Nghe tới đây nút thắt trong lòng cô từ từ được gở bỏ, thì ra hắn chưa biết gì. Cô thở phào trong lòng, nhưng mà cũng có chút hụt hẫng nho nhỏ. Nếu như hắn vẫn còn thương nhớ cô ở quá khứ như vậy, tại sao ở hiện tại vẫn cùng cô gái tên Annie Trịnh động tình?
Cô biết suy nghĩ của mình ích kỷ, nhưng trong tình yêu mấy ai không có sự ích kỷ của riêng mình chứ trừ khi là không yêu đối phương.
Cao Minh Khải cố tình làm như không biết, hắn hiểu rõ mục đích cô quay lại với một thân phận khác là gì. Đợi hắn điều tra rõ ràng manh mối, lúc đó mới nói cho cô nghe. Nếu cô có thể ở trong thân phận Annie Trịnh mà ở bên hắn, Cao Minh Khải cũng nguyện ý chấp nhận. Miễn sao đó chính là cô là được, thay đổi một cái tên hắn cũng không quá để ý.
Trần Ngọc Châu đi tới bia mộ, sờ lên phần mộ của từng người. Cảm giác hận thù trong cô lại bùng cháy lên dữ dội, cô thề là phải khiến người gây ra tang tóc cho gia đình cô phải trả giá.
Trả một cái giá thật đắt!
Khi chạm vào di ảnh của đứa con trai xấu số chỉ mới có vài tuổi của mình, cô không nén được xúc động mà khóc lớn. Trần Ngọc Châu khụy xuống bên bia mộ, cũng may là có hắn đỡ cô.
“Em đừng buồn…” Cao Minh Khải trấn an.
“Xin lỗi, là do em thấy đứa nhỏ quá đáng thương!” Cô cố biện bạch cho hành động vượt quá mức của mình, nhưng cô thật sự không nén nổi xúc động.
Mới ngày nào Tony còn quấn quít đòi cô dẫn đi mua đồ chơi, đi ăn kem, vậy mà chỉ sau một đêm biến cố ấp đến, con của cô nó lại nằm dưới đất sâu lạnh lẽo.
“Tôi từng nghe người ta nói, mỗi đứa trẻ đến với thế giới này đều mang trên mình một sứ mệnh. Khi hoàn thành sứ mệnh rồi nó sẽ tự khắc lui về thiên đường sống vui vẻ, hạnh phúc. Tony nó sẽ hạnh phúc trên thiên đường, tôi luôn tin là như vậy.”
Trần Ngọc Châu gật đầu lau đi hai hàng nước mắt.
Cô cũng sẽ tin con trai cô đang trên thiên đường sống một cuộc sống vui vẻ…
Cao Minh Khải lái xe, trên đường về nhà Trần Ngọc Châu ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Xe đã tới cổng nhưng hắn không vội đánh thức cô, hắn nhìn người phụ nữ ngủ say vì mệt, đưa tay lên sờ sờ gò má của cô. Hắn hứa, nhất định sẽ đòi cho gia đình cô và đứa con trai của hai người sự công bằng…
*
Cuối tuần Trần Ngọc Châu và Cao Minh Khải cùng nhau tới bệnh viện để kiểm tra tình trạng phục hồi của hắn. Triệu Tâm sau khi làm một số kiếm tra rồi đưa ra kết luận hắn đang có tiến triển tốt trong việc điều trị.
Nghe vậy hắn cong môi cười đắc ý bàn tay hai người đan xen vào nhau bỗng siết chặt. Cô nhìn hắn, thấy hắn cười giương giương tự đắt. Cô cũng mỉm cười, cái con người này thật sự đáng yêu!
Trông hắn lúc này không khác gì đứa trẻ ở trường được cô giáo khen rồi chạy về khoe với cả nhà.
“Chỉ cần duy trì tình trạng này thêm vài tháng, có thể sẽ không cần dùng thuốc nữa. Tín hiệu này vô cùng tốt đấy Cao tiên sinh.”
“Biết rồi.” Hắn đáp.
“Cám ơn bác sĩ Triệu, vất vả cho cô rồi.” Trần Ngọc Châu khách sáo.
“Không có gì, bổn phận thôi.”
Sau khi khám xong cả hai ra khỏi bệnh viện, theo như lời cô hứa địa điểm tiếp theo của bọn họ là suối nước nóng.
Cao Minh Khải rất thích buổi đi chơi này, đêm qua là hắn nhắc nhở cho cô nếu không cô cũng không nhớ đã hứa gì với hắn. Suối nước nóng tư nhân, hắn đặt một cái hồ riêng chỉ có hai người.
Sau khi thay áo tắm xong, cô đi ra đã thấy hắn ở trong hồ ngâm mình từ trước. Hơi nóng bốc khói chờn vờn quanh cơ thể cường trán của hắn, Cao Minh Khải để trần nửa thân trên, gác tay lên thành hồ, nhắm mắt hưởng thụ.
Cô đứng ở đó nhìn, thất thần hết một lúc…
“Còn không xuống đây? Hay em muốn tôi bế em xuống?”
“Đâu… Đâu có!”
Cô đi theo lối mòn xuống hồ, vừa mon men theo vách đá đi gần tới hắn đã vươn tay kéo cô ôm vào lòng. Khoảng cách phút chốc được rút ngắn, cô nằm ở trong lòng hắn, da thịt tiếp xúc ở cự ly gần nhất.
Không biết là do nhiệt độ nước nóng hay là do nguyên nhân gì khác mà hai má của Trần Ngọc Châu phím hồng, trông giống như người say…
“Em đỏ mặt?” Hắn trêu chọc.
“Tại nước nóng…” Cô chống chế.
“Rõ ràng là em đỏ mặt, có phải nghĩ “muốn” ăn tôi không?”
Cô né tránh ánh mắt hắn, nhưng không tránh được bàn tay nóng rực đang dán trên tấm lưng trần mịn màng của cô. Cơ thể Trần Ngọc Châu phút chốc có chút căng thẳng, mặc dù cả hai đã làm chuyện đó rất nhiều lần nhưng mà mỗi lần cô đều có cảm giác rất mới mẻ.
Hắn hình như càng lúc càng muốn thô bạo, lột cô trần trụi thì mới bỏ qua.
“Không muốn, chúng ta tới tắm nước nóng mà. Em cọ lưng cho anh nhé.” Cô chuyển đề tài rất nhanh.
Nhưng không nhanh bằng hắn, Cao Minh Khải chỉ cần một, hai động tác đã kéo cô quay lưng lại với hắn. Dây áo tắm cột trên cổ bị bàn tay người đàn ông kéo nút thắt xuống, áo mỏng lập tức bị tụt xuống trôi trên mặt hồ.
Hai phần bánh bao no đủ bật ra, run rẩy trong không khí. Trần Ngọc Châu “a” một tiếng rồi nhanh chóng dùng tay che chắn hai điểm hồng trước ngực. Cô nhắn mặt quay lại nhìn hắn, còn hắn thì cười rất lưu manh.
“Anh làm gì vậy?”
“Rủ đàn ông đi suối nước nóng, em có biết hậu quả sẽ là gì không?” Hắn tiến sát lại mặt cô, hai tay như mai trảo chiếm đoạt hai cái bánh bao mềm mại.
Cơ thể Trần Ngọc Châu run rẩy, căng thẳng vô cùng, cô lấp bấp:”Em… Em chỉ muốn dẫn anh đi ngâm mình xả stress thôi… Không… Không phải ý đó đâu!”
“Chơi em, không phải càng xã stress hơn ngâm mình hay sao? Chúng ta có thể vừa ngâm mình, vừa “chơi”.”
Trần Ngọc Châu:”…” Cao Minh Khải, anh biến thái!!!