Lý Cảnh không biết thế nào lại bị vẹo cột sống, vì nắn lại cột sống anh ta phải nằm viện một tuần lễ. Cao Minh Khải vì chuyện đó mà phải về nước lo liệu công ty, chuyện này có hơi đường đột…
Lý Cảnh nằm trên giường bệnh, khoé môi không tự chủ được giương lên một nụ cười mãn nguyện.
“Cười cái gì?” Hắn nhăn nhó mặt mài khó coi hỏi anh.
“Được nghỉ ngơi rồi, cho nên vui vẻ không được sao Cao tổng.” Lý Cảnh đã làm việc miệt mài không nghỉ, bị bốc lột sức lao động một cách nặng nề không thương tiếc.
Hắn nghe vậy không nóng giận, thong thả ngồi xuống ghế sofa đối diện, rồi nói:”Sau này để Lý Thư Kỳ đi theo anh đi.”
“Tại sao, con bé làm gì sai với anh sao?”
“Cô ta nói với con trai tôi là sau này tôi và cô ta có sinh con sẽ không để con trai tôi ra rìa.” Hắn thuật lại nguyên văn, không có tức giận với anh nhưng rõ ràng là đã ghim trong lòng.
Lý Cảnh:”…” Sao em gái anh lại dại dột nhìn trúng Cao Minh Khải chứ?
“Tại vì gương mặt hại nước hại dân này của anh chứ sao? Chuyện tình cảm phát triển tới đâu rồi anh bạn, bạn học Châu gửi thiệp cưới cho anh chưa?” Trần Huy đi vào đã chọc ghẹo.
Từ ngày Cao Minh Khải khỏi bệnh, bọn anh cũng không còn sợ hắn nổi điên bất chợt nữa, nên nghĩ gì nói đó thôi.
Cao Minh Khải pát đầu Trần Huy, lạnh giọng:”Bớt nói xui đi.”
“Chà, anh còn tin hên xui nữa. Khải ca anh thay đổi rồi đó!”
Hắn cũng không tin “hên, xui” gì đó đâu, tại vì trong lòng hắn mơ hồ cho nên càng sợ bị “xui” thôi.
*
Trần Ngọc Châu nghe nói hắn về nước có việc gấp, trong lòng cô sẽ không có suy nghĩ gì nếu như một ngày nọ Tony không kéo tay cô hỏi:”Mẹ, mẹ sẽ không để cha tái hôn đúng không mẹ? Tony không muốn ra rìa đâu mẹ.”
“Tái hôn? Ai nói với con vậy?” Trần Ngọc Châu sửng sốt hỏi lại.
Trong từ điển của đứa bé bảy tuổi như Tony, cô biết cậu sẽ không hiểu tái hôn là gì đâu. Phải có ai đó nói thì cậu bé mới biết được, Cao Minh Khải?
“Cô thư ký của cha nói, sau này nếu như cha và cô ấy có em bé, vẫn sẽ thương Tony. Nhưng Tony biết kiểu gì có em, cha cũng sẽ thương em hơn con cho coi.”
Cậu bé ngây thơ nói, cũng không biết mẹ mình đang giận tới mức muốn bay về nước tìm Cao Minh Khải tính sổ.
Cao Minh Khải tên khốn đó dám tái hôn? Cái gì mà một lòng một dạ, muốn làm người cha tốt?
Ngụy biện!!!
“Mẹ ơi, mẹ đừng để cha tái hôn được không mẹ?” Tony giật giật tay cô chu môi nài nỉ.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, nở nụ cười hiền, nhưng giọng nói đay nghiến đến nghe thấy tiếng ken kén phát ra từ kẻ răng:”Cha con không tái hôn đâu!”
“A, hoan hô mẹ.”
…
Cao Minh Khải bay sang nước M vào một tuần sau đó, lúc hắn kéo vali vào nhà đã thấy Trần Ngọc Châu ngồi xem tivi ở phòng khách. Trong nhà không có ai, hắn mới hỏi:”Anh về rồi, cha mẹ và con đâu em?”
“Ông bà dẫn nó đi chơi công viên rồi.” Cô đáp, hai mắt vẫn không rời khỏi tivi.
Cao Minh Khải kéo vali vào phòng, không biết sao từ lúc hắn vào nhà tới giờ cảm thấy không khí có chút quỷ dị. Mặc dù cô không nhìn hắn nhưng hắn luôn cảm nhận được là cô đang quan sát hắn, Cao Minh Khải nghĩ mình đi đường xa nên bị mệt sinh hoang tưởng.
Hắn lấy quần áo đi tắm, chắc tắm xong là sảng khoái tinh thần ngay thôi.
Cao Minh Khải đứng ở dưới vòi sen, xoa xà phòng lên người sau đó ấn xả nước. Vòi sen lúc nảy còn chảy nước rất mạnh, bây giờ lại không còn giọt nước nào?
“Châu ơi, giúp anh với.” Hắn nhắm mắt lớn tiếng gọi.
“Sao đây?” Cô chạy vào phòng hỏi.
“Ngắt nước mất rồi, phòng em có nước không?”
“Chắc là có, anh đi theo em.”
Mắt của Cao Minh Khải nhắm tịt vì dính bọt xà phòng, hắn nắm tay cô đi theo từng bước chân của cô.
Đột nhiên hắn cảm thấy trước ngực mình có một bàn tay nóng rẩy đang cố ý sờ soạng, các tế bào cơ bắp đột ngột căng thẳng. Cô dẫn hắn đi, còn có ý dựa sát vào hắn đụng đụng chạm chạm.
“Châu, em xàm sỡ anh hả?”
Trần Ngọc Châu:”…” Hắn là tên không biết tức thời.
“Tới phòng tắm rồi, ai mà thèm sờ anh. Em sợ anh ngã nên mới kéo chặt anh thôi.”
“Vậy sao…”
Sắc mặt của hắn lộ rõ vẻ thất vọng, hắn còn tưởng hắn vắng mặt mấy ngày cô liền nhớ hắn.
Cao Minh Khải xả nước xong, lúc hắn có thể mở mắt đập vào đầu tiên trong tiêu cự của hắn là bộ đồ lót ren màu đen đang treo lủng lẳng trong phòng.
Máu nóng của hắn chạy dọc khắp người, “người anh em” đang ngủ say cũng bắt đầu có ý định rục rịch ngóc đầu dậy.
Trong đầu hắn nghĩ, nếu như cô nằm ở trên giường mà mặc bộ quần áo này câu dẫn hắn, Cao Minh Khải dám khẳng định là ải này mình vượt không nổi.
Cao Minh Khải cười khổ, hắn mở vòi sen tiếp tục xả nước lạnh, không biết hắn phải làm bạn với bàn tay phải này trong bao lâu nữa. Nó không chán hắn, nhưng hắn sớm đã phát ngấy nó rồi.
Tắm xong, Cao Minh Khải giúp cô đem đồ lót ra ban công phơi. Lúc hắn ra khỏi phòng tắm đã gặp Trần Ngọc Châu đang ở trong phòng, hắn bị doạ cho giật mình. Bàn tay cầm đồ lót của cô bất giác siết chặt, cô sẽ không phải nghĩ hắn quá đường đột hay là biến thái ấy chứ?
“Đồ lót phơi trong phòng tắm không tốt đâu, ẩm ướt dễ sinh vi khuẩn. Anh định đem ra ban công phơi nắng giúp em.” Hắn biện bạch.
“Cám ơn ý tốt của anh.”
Cô bỏ đi ra khỏi phòng, thái độ lạnh lùng không thèm đếm xỉa tới ý tốt của hắn. Cao Minh Khải thở dài, số hắn đúng là khổ, tính sai một bước liền phải trả một cái giá quá đắt.
Hắn đem đồ của cô phơi lên, sau đó ra khỏi phòng, Thấy Trần Ngọc Châu đang xem phim. Trong nhà lại không có ai, hắn mới nghĩ ra ý định này:”Châu, lát nữa em có bận gì không?”
“Ừ không có, sao vậy anh?” Cô ngơ ngác hỏi lại.
“Đi mua đàn với anh đi, gọi cái “người quen” hôm trước của em. Sẵn em nhìn giúp em nội thất trong nhà đã ổn chưa?”
Hắn nghĩ rồi, dẫn cô về nhà mới xem cô còn chưa vừa ý chỗ nào thì chỉnh theo ý cô luôn. Vừa có tình cảm, lại có dịp cho cả hai có cơ hội nói chuyện để nảy sinh tình cảm. Cao Minh Khải tự khen mình thông minh hết phần người khác, chuyện vậy mà hắn cũng nghĩ ra được đây này…
Cao Minh Khải dẫn cô đi vào một khu biệt thự tư nhân ở nước M, căn nhà hắn mua không hề nhỏ. Cô giúp hắn chọn một cây đàn xong, trong khi chờ người ta lắp ráp thì hắn dẫn cô đi tham quan vài vòng.
Trần Ngọc Châu chỉ vô tình hỏi thôi, cô hỏi:”Sao anh mua nhà to thế, em tưởng anh thích ở trong nhà nhỏ ấm cúng chứ?”
“Anh không phải chỉ ở một mình, to một chút dễ sinh hoạt hơn mà.”
Trần Ngọc Châu nghe xong liền có cảm giác tim nhói lên một lúc, hắn thật sự có ý định tái hôn sao? Hắn đã thừa nhận rồi, không chỉ ở một mình?
“Sao vậy, căn nhà này không ổn hả em?” Hắn hỏi lại, vì thấy cô im lặng, sắc mặt còn khó coi.
“Anh có ý định tái hôn? Mà không phải, là kết hôn mới đúng. Anh chưa từng kết hôn mà nhỉ.” Câu nói nghe qua được chua chát, hắn thấy hốc mắt cô đỏ lên nhưng không nhìn thấy nước mắt.
Vốn hắn định giải thích, cũng đúng lúc này người lắp đặt cũng đi lên tầng báo là đã lắp xong rồi. Loay hoay chỉnh sửa, rồi thanh toán xong cả hai cũng đi về.
Trên xe, hắn muốn nói, nhưng cô đã nhanh cướp lời:”Em mệt rồi, ngủ một chút. Tới nơi anh gọi em.”
Vậy là hắn cũng không có cơ hội để nói, mà hắn cũng không biết mình nói sai cái gì mà để cô nghĩ hắn sắp tái hôn. Hắn có thể thề là chưa từng có ý định sẽ để ý một người phụ nữ nào khác ngoài cô cả, hắn bị oan.
Cả hai về tới nhà, đúng lúc Tony đi chơi công viên về. Cậu bé thấy hắn liền chạy tới nhào vào lòng hắn, vui vẻ gọi “Cha”.
“Con đi chơi có vui không?” Hắn xoa đầu cậu hỏi.
“Vui lắm cha, nhưng bạn San San không vui cha ạ.”
Cao Minh Khải lúc này mới chú ý phía xa xa có một cô bé trạc tuổi Tony cũng về chung một lượt với ba người. Mẹ Trần nới nắm tay con bé giải thích:”Bé con này đi chơi bị lạc cha mẹ, mãi mà không thấy người nhà nó tìm nên cha mẹ dẫn nó về luôn. Tony nói đây là bạn học chung lớp với nó, con thử gọi cô giáo chủ nhiệm xin số phụ huynh của con bé đi. Kẻo cha mẹ nó tìm không thấy lại lo.”
“Vâng, để con gọi ngay.” Trần Ngọc Châu vừa định đi, đứa nhỏ đó đã khóc ré lên.
Cái San vừa khóc vừa dụi mắt vô cùng đáng thương, đứa nhỏ mếu máo:”Cha bỏ rơi con huhu… Cha có vợ mới nên không thương San San nữa… Huhu…”
“San San cậu đừng có khóc, đừng có khóc nữa mà.” Tony rất ra dáng bạn trai, dỗ dành bạn nữ đang khóc kia. Cái tay nhỏ xíu của cậu vỗ vỗ lên tóc bạn nữ an ủi.
Trần Ngọc Châu thấy vậy cũng đi lại, cô dỗ dành cái San, chủ yếu là cho đứa nhỏ nín khóc trước.
“Mẹ ơi cha của San San tái hôn cho nên bỏ rơi cậu ấy luôn rồi.”
“Huhu cha bỏ rơi San San rồi, cha hết thương con rồi…” Đứa bé gái nghe Tony nói xong còn khóc lớn hơn nữa.
“San San cậu về nói với mẹ cậu đừng cho cha cậu tái hôn đi. Bữa mình cũng có nói với mẹ mình không muốn cha tái hôn, mẹ mình đã nói với cha sẽ không tái hôn nữa đó.”
Sắc mặt Trần Ngọc Châu sượn lại thấy rõ, cô lén nhìn Cao Minh Khải. Hắn đang nghiêm mặt tiêu hoá từng lời vừa nghe từ con trai, không biết biểu hiện trên mặt là cảm xúc gì. Không buồn, không vui, cũng không có bất cứ cảm xúc gì mà cứ nghệch ra.
“Tony con đừng có nói nữa…” Trần Ngọc Châu nói đỡ.
“Sao vậy mẹ, hay là cha của Tony cũng sẽ tái hôn… Huhuhu…”
Trần Ngọc Châu:”…”