Điều Bí Mật

Chương 4



Cô không tài nào kiên nhẫn để thoát khỏi anh. Judith biết suy nghĩ của mình lúc này không được sáng suốt. Cuộc hành trình dài vô tận đã rút kiệt sức lực và khiến đầu óc cô đặc quánh lại. Phải thừa nhận là cô đã phản ứng thái quá trước những lời tàn nhẫn của Iain. Dường như cô không thể xem xét thấu đáo vì cứ bị cảm xúc chen ngang. Cô cho rằng mình vẫn còn nhức nhối trước lời cự tuyệt của anh.

“Judith, đến gặp Cameron nào”, Alex gọi với ra.

Mọi người đều quay lại nhìn cô. Cô vội bước tới trước mặt chủ nhà, khẽ nhún gối và cố nặn một nụ cười. Đó là một nhiệm vụ khó khăn, vì Cameron đang nhìn cô chằm chằm như thể cô vừa biến thành quỷ dữ… hoặc tệ hơn nữa. Vẻ mặt ông ta cho biết chính xác những suy nghĩ trong đầu. Rõ ràng ông ta hoảng hốt trước sự xuất hiện của cô.

Chúa ơi, cô thực sự không đủ sức để chịu đựng sự vô lý này. Cô khẽ thở dài, rồi nói, “Buổi tối tốt lành, thưa ông”.

“Cô ta là người Anh.”

Cameron gầm lên với vẻ khó khăn, mạnh máu hằn trên trán ông ta. Judith đã nói bằng thứ tiếng Gaelic hoàn hảo, nhưng cô không thể che giấu chất giọng Anh của mình. Dĩ nhiên, váy áo cô đang mặc cũng là một đầu mối khác tiết lộ xuất thân của cô. Tuy cô hiểu rõ sự ngờ vực đáng hổ thẹn tồn tại giữa người Scot và người Anh, nhưng thái độ thù địch của Cameron quá vô lý và chứa đầy sự kinh tởm, khiến cô hoảng sợ. Cô bất giác rụt lùi một bước nhằm tự vệ trước sự phẫn nộ của ông ta.

Cô va vào Iain và cố tránh sang bên, nhưng anh nhìn ra ý định đó liền đặt hai tay lên vai cô, bàn tay siết chặt và kéo cô lại cho đến khi cô áp vào người anh.

Iain không nói gì một lúc lâu. Alex bước tới đứng cạnh vị Lãnh chúa. Rồi Gowrie cũng bước lên đứng phía bên kia. Brodick là người di chuyển cuối cùng. Anh ta nhìn Iain chằm chằm, chờ lệnh, và cuối cùng khi vị Lãnh chúa rời mắt khỏi Cameron và quay sang gật đầu với anh ta, Brodick liền bước tới và đứng ngay trước mặt Judith.

Judith bị chèn giữa hai gã chiến binh đúng theo nghĩa đen. Cô cố nhìn qua lưng Brodick, nhưng bàn tay siết chặt của Iain khiến cô không thể động đậy.

“Chúng tôi biết cô ấy là người Anh, Cameron ạ”, Brodick tuyên bố bằng chất giọng trầm nhưng mạnh mẽ. “Giờ tôi muốn ông biết tiểu thư Judith đây thuộc sự bảo vệ của chúng tôi. Chúng tôi đang đưa cô ấy về nhà.”

Ông già nọ dường như đang phải tự lắc mình khỏi trạng thái ngơ ngẩn. “Phải, dĩ nhiên”, ông ta lắp bắp. “Chỉ là quá ngạc nhiên, cậu biết đấy, khi nghe cô ta … giọng cô ta và những thứ khác.”

Cameron không thích ánh mắt của Lãnh chúa Maitland. Ông ta quyết định tốt hơn hết nên giải quyết vấn đề bất đồng quan điểm này càng nhanh càng tốt. Ông ta bước sang trái để có thể nhìn trực tiếp vào cô gái người Anh trong khi lên tiếng xin lỗi.

Brodick bước sang cùng ông ta, ngăn chặn ý định đó một cách hiệu quả. “Tất cả chúng tôi đều được chào đón ở đây chứ?”

“Dĩ nhiên rồi”, Cameron trả lời. Những ngón tay thọc vào mái tóc hoa râm đầy bối rối, và ông ta vô cùng hy vọng Lãnh chúa không nhận thấy tay ông ta run rẩy đến thế nào. Thực sự ông ta đã biến cuộc đón tiếp này trở nên thật tồi tệ. Điều cuối cùng ông ta muốn làm là xúc phạm một người quyền lực và nhẫn tâm thế này… và nếu xúc phạm Iain thì ông ta biết đó rất có thể là điều cuối cùng mình thực hiện trong cuộc đời ngọt ngào này.

Cameron kiềm chế thôi thúc làm dấu thánh như muốn dâng trào. Không chịu được ánh mắt của Iain lâu hơn, ông ta liền hướng toàn bộ sự chú ý vào Brodick. Ông ta hắng giọng, rồi nói, “Kể từ ngày anh trai cậu cưới đứa con gái duy nhất của tôi, cậu và mọi thành viên khác của thị tộc Maitland đều được hoan nghênh ở đây. Dĩ nhiên cả người phụ nữ của Lãnh chúa Maitland nữa”, ông ta vội thêm vào, nửa quay người, rồi rống lên gọi vợ, “Margaret, chuẩn bị bữa tối cho các vị khách của chúng ta đi nào”.

Judith đã thắc mắc không hiểu vì sao Iain lại không lên tiếng, nhưng ngay khi Cameron nhắc đến chuyện anh trai của Brodick đã cưới con gái của mình, cô liền hiểu vì sao Iain lại giao cho Brodick nhiệm vụ giải quyết tình huống trớ trêu này.

Cameron gật đầu ra hiệu cho mọi người vào trong. Judith giơ tay nắm lấy lưng áo choàng của Brodick làm anh ta ngay lập tức quay lại. “Cảm ơn anh đã bảo vệ tôi”, cô khẽ nói

“Cô không cần phải cảm ơn tôi, Judith”, giọng anh ta cộc cằn vì ngượng ngập.

“Không, tôi phải cảm ơn anh chứ”, cô cãi lại. “Brodick này, anh có thể làm ơn giải thích với họ hàng của anh rằng tôi không phải người phụ nữ của Iain được không? Dường như ông ấy đã hiểu lầm.”

Brodick lẳng lặng nhìn cô chằm chằm suốt một phút dài, rồi liếc lên nhìn Iain. Sao anh ta lại lưỡng lự thế nhỉ? “Tôi chỉ yêu cầu anh làm cho ông ấy hiểu đúng thôi mà”, cô nói.

“Không.”

“Không ư?” Cô hỏi. “Vì lý do gì cơ chứ?”

Brodick không thực sự cười, nhưng khóe mắt anh ta nheo lại theo kiểu mà cô kết luận hẳn đó là thích thú. “Vì cô là người phụ nữ của Iain”, anh ta dài giọng.

Cô lắc đầu. “Anh lấy cái ý tưởng kỳ quặc đó ở đâu đấy? Tôi chỉ là khách…”

Cô thôi không cố giải thích nữa khi thấy Brodick quay người bước vào nhà. Cô nhìn theo gã đàn ông ngoan cố đó. Alex và Gowrie theo sau, ngang nhiên cười toe toét.

Judith đứng im tại chỗ. Cuối cùng Iain cũng thả vai cô ra và đẩy nhẹ.

Cô không động đậy. anh bước lên cạnh cô, đầu cúi xuống. “Giờ cô có thể vào trong rồi.”

“Sao anh không nói gì khi Cameron bảo tôi là người phụ nữ của anh.”

Anh nhún vai. “Tôi thấy không thích.”

Dĩ nhiên anh không nói thật với cô. Cameron đã sai; Judith không phải là người phụ nữ của anh, nhưng anh thích nghe điều đó đến mức không muốn phản đối. Chúa ơi, anh phát mệt khi cứ nghĩ ngớ ngẩn như thế. “Vào trong thôi”, Iain ra lệnh lần nữa, giọng có chút cục cằn so với dự định.

Cô lắc đầu và nhìn xuống đất.

“Gì thế?” Anh gặng hỏi, dùng lưng bàn tay nâng cằm cô lên.

“Tôi không muốn vào trong.”

Giọng cô nghe cực kỳ đáng thương. Anh cố không cười. “Tại sao không?”

Cô nhún vai. Anh siết nhẹ quai hàm cô. Cô biết anh sẽ không buông tay nếu không cho anh một câu trả lời thỏa đáng. “Tôi chỉ không muốn đến nơi mà mình không được chào đón”, cô khẽ nói. Nụ cười của anh chan chứa dịu dàng. Đột nhiên cô muốn khóc òa, hai mắt lúc này đã mờ đi, liền vội bào chữa, “Tối nay tôi đã quá kiệt sức rồi”.

“Nhưng đó không phải lý do mà cô muốn ở ngoài này, đúng không?”

“Tôi vừa giải thích đấy thôi… Tôi thấy nhục nhã”, cô kêu lên. “Tôi biết không nên cho sự thù ghét của ông ấy là nhằm vào cá nhân tôi. Toàn bộ người Cao nguyên đều ghét người Anh, và hầu hết người Anh ghét người Scot, kể cả những người Scot ở biên giới… Còn tôi ghét tất cả mớ hận thù này. Chuyện đó thật… ngu ngốc, Iain ạ.”

Anh gật đầu đồng ý. Đã có đôi chút bực tức thoát ra từ cô. Thật là khó mà tiếp tục nổi giận khi anh không chịu tranh cãi với cô. “Ông ta làm cô hoảng sợ ư?”

“Là cơn giận của ông ta”, cô thừa nhận. “Chuyện đó thật quá sức vô lý. Hay tôi lại đang phản ứng thái quá rồi? Tôi quá kiệt sức, chẳng muốn biết nữa.”

Cô mệt lử. Đều do anh không để tâm đầy đủ, nếu không chắc chắn anh phải nhận thấy quầng thâm dưới mắt cô từ trước. Cô đã nắm lấy tay anh khi thừa nhận mình cảm thấy nhục nhã, và giờ cô vẫn chưa thả ra.

Phải, trông Judith thật mệt mỏi, rầu rĩ, và cực kỳ xinh đẹp đối với anh.

Đột nhiên cô thẳng vai lên. “Anh phải vào trong đi. Tôi sẽ vui lòng chờ ngoài này.”

Anh mỉm cười và gỡ tay khỏi tay cô, rồi nói: “Nhưng tôi sẽ vui hơn nếu cô vào trong cùng tôi.”

Nói rồi anh vòng tay quanh vai cô, hơi siết nhẹ, và kéo cô đi cùng mình về phía cửa.

“Cô vừa nói có lẽ cô lại phản ứng thái quá”, anh vừa nói vừa lôi cô theo, cố ý phớt lờ hành động như một khúc gỗ cứng nhắc của cô. Bản tính của cô gái này thật bướng bỉnh, và khuyết điểm đó khiến anh thích thú. Chưa có người phụ nữ nào từng tỏ vẻ cáu kỉnh với anh, nhưng Judith rất khác so với những phụ nữ anh đã biết trước đây. Cô cứ trừng mắt nhìn anh từng phút một, hoặc có vẻ như thế. Anh thấy những phản ứng ấy chân thực đến thú vị. Cô không phải cố tạo ấn tượng với anh, và chắc như đinh đóng cột là cô cũng không hề co rúm lại trước anh. Thật kỳ cục, nhưng thái độ thoải mái của cô khiến anh thư thái. Với Judith, anh không cần phải hành động như một Lãnh chúa trước một kẻ ngoan ngoãn phục tùng. Chuyện cô là người ngoài dường như đã phá bỏ sự trói buộc truyền thống đè nặng lên vai anh trong vai trò là Lãnh chúa của thị tộc Maitland.

Iain buộc bản thân quay lại với câu hỏi đang phiền nhiễu anh. “Thế lần đầu tiên cô phản ứng quá lên là lúc nào?” Anh hỏi.

“Khi anh hôn tôi.”

Họ vừa đặt chân lên ngưỡng cửa thì cô thì thầm thú nhận điều đó. Anh đứng khựng lại và nắm chặt lấy cô. “Tôi không hiểu”, anh nói. “Cô phản ứng thái quá như thế nào?”

Cô có thể cảm thấy mặt nóng bừng, liền gỡ tay anh khỏi vai. “Rõ ràng anh đã nổi giận với tôi… sau đó, và điều ấy cũng khiến tôi nổi giận. Lẽ ra tôi không nên quan tâm mới phải”, vừa nói cô vừa gật đầu kiên quyết.

Cô không chờ xem phản ứng của anh trước những lời thật lòng bộc phát của mình mà vội bước vào trong. Người phụ nữ có tuổi thấy cô đứng trong bóng tối trước đó giờ bước tới chào cô. Judith thấy bà cười có vẻ chân thành, sự căng thẳng trong cô phần nào được giải tỏa khi cô mỉm cười chào lại.

Margaret là một người phụ nữ đẹp. Những nếp nhăn hằn sâu trên trán và quanh khóe miệng không làm bà mất đi vẻ hấp dẫn. Bà có đôi mắt xanh lục đáng yêu lấp lánh ánh vàng, mái tóc nâu dày được những lọn tóc bạc tô điểm. Bà bện tóc thành bím phía sau gáy. Mặc dù bà cao hơn cô đến gần ba mươi phân nhưng cô không cảm thấy sợ hãi. Từ bà toát ra vẻ tốt bụng.

“Cảm ơn bà đã cho tôi vào nhà”, Judith nói sau khi đã nhún gối chào.

Margaret chùi tay lên chiếc tạp dề trắng đang đeo ngang người trước khi nhún gối chào lại. “Mời cô ngồi vào bàn, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối xong ngay đây.”

Judith không muốn ngồi cùng đám đàn ông. Iain đã nhập hội cùng bọn họ, còn Cameron đang nhoài người qua bàn để rót đầy rượu vào ly cho anh. Ruột Judith đột nhiên quặn thắt. Cô hít vào thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Một ly rượu sẽ không khiến Iain trở nên tàn nhẫn… đúng không? Phản ứng này tuyệt đối là lố lăng, cô tự nhủ. Và không thể kiểm soát. Bụng cô rát buốt như thể đang nuốt phải lửa. Iain không giống bác Tekel chút nào. Anh sẽ không trở nên xấu xa. Anh sẽ không như thế.

Iain tình cờ liếc lên. Anh vừa nhìn Judith đã biết ngay có chuyện gì đó cực kỳ không ổn. Mặt cô tái nhợt. Trông như thể đang có điều gì đó khiến cô hoảng sợ. Anh định đứng dậy để tìm hiểu thì nhận ra cô đang nhìn chằm chằm vào bình rượu.

Có chuyện quái quỷ gì với cô thế?

“Judith? Cô có muốn uống một chút …”

Cô lắc đầu dữ dội. “Không phải nước sẽ… sẽ làm ta tỉnh táo hơn sau một ngày dài đi đường sao?”

Anh ngả người ra sau. Thứ họ uống có vẻ cực kỳ quan trọng đối với cô. Anh không biết tí gì về lý do, và anh nghĩ đấy cũng không thực sự thành vấn đề. Rõ ràng cô vô cùng bất an. Nếu cô gái này muốn họ uống nước, vậy thì họ sẽ uống nước.

“Phải”, anh đồng ý. “Nước sẽ làm ta tỉnh táo hơn.”

Vai cô sụm xuống đầy nhẹ nhõm.

Brodick cũng nhận thấy phản ứng của cô. “Chúng tôi sẽ phải dậy sớm, Cameron ạ.” Anh ta nói, mặc dù ánh mắt vẫn khóa chặt vào Judith. “Chúng tôi sẽ không uống rượu cho đến khi về đến nhà.”

Margaret cũng nghe được cuộc hội thoại. Bà vội bước về phía bàn ăn với một bình nước suối sạch đầy ắp. Judith giúp đem đến thêm vài cái ly.

“Cô ngồi xuống và nghỉ ngơi đi”, Margaret bảo cô.

“Tôi thích được giúp bà hơn.” Judith trả lời.

Margaret gật đầu. “Vậy hãy đem chiếc ghế đẩu kia lại đây và ngồi cạnh lò sưởi. Cô có thể khuấy nồi thịt hầm trong lúc tôi cắt bánh mỳ.”

Judith nhẹ cả người. Đám đàn ông đang thảo luận với nhau, và từ những gương mặt cau có, cô cho rằng họ đang nói đến một chủ đề quan trọng. Cô không muốn xen ngang. Quan trọng hơn, cô không muốn ngồi cạnh Cameron, mà chiếc ghế trống duy nhất lại đặt ở cuối bàn, ngay bên trái ông ta.

Judith bê chiếc ghế đang tựa vào tường đến chỗ lò sưởi theo chỉ dẫn của Margaret. Cô nhận thấy người phụ nữ ấy cứ liếc trộm mình. Rõ ràng bà muốn nói chuyện với cô, nhưng lại phải để ý đến phản ứng của chồng. Bà cứ ngó về phía bàn ăn xem Cameron có chú ý đến họ không.

“Hiếm khi chúng tôi có khách”, Margaret thì thào.

Judith gật đầu. Cô nhìn bà lại nhìn trộm về phía chồng lần nữa, rồi quay sang cô.

“Tôi tò mò muốn biết lý do cô muốn đến vùng đất của người Maitland”, bà tiếp tục thì thào.

Judith mỉm cười. “Bạn tôi cưới một anh chàng Maitland và yêu cầu tôi đến khi cô ấy sinh con đầu lòng”, cô trả lời, giữ giọng mình thấp như giọng của Margaret khi bà nêu ra câu hỏi.

“Các cô gặp nhau thế nào?” Margaret tò mò.

“Tại lễ hội ở vùng biên giới.”

Margaret gật đầu. “Ở cao nguyên chúng tôi cũng có những lễ hội tương tự, nhưng được tổ chức vào mùa thu chứ không phải mùa xuân.”

“Bà có bao giờ tham gia không?”

“Hồi Isabelle vẫn còn sống cùng chúng tôi thì có”, Margaret trả lời, rồi nhún vai nói thêm, “Sau đó Cameron quá bận rộn nên chẳng đi được, còn tôi lúc nào cũng có thời gian rảnh rỗi.”

“Tôi đoán Isabelle được gả cho anh trai của Brodick”, Judith nói. “Đám cưới mới diễn ra thôi phải không?”

“Không, đã hơn bốn năm rồi.” Margaret trả lời.

Giọng Margaret thể hiện rất rõ nỗi buồn. Judith dừng khuấy thịt hầm và ngả người ra để có thể chú ý hoàn toàn đến bà. Thật kỳ cục, nhưng mặc dù là những người hoàn toàn xa lạ, cô vẫn cảm thấy rất muốn an ủi người phụ nữ có tuổi này. Bà có vẻ vô cùng cô độc, và Judith hiểu rất rõ cảm giác đó.

“Bà không có thời gian đến thăm con gái ư?”

“Từ lúc Isabelle lấy chồng đến giờ tôi chưa gặp lại nó”, Margaret trả lời. “Người Maitland sống tách biệt. Họ không muốn tiếp người ngoài.”

Judith không thể tin được những gì mình vừa nghe. “Nhưng bà chắc chắn không phải người ngoài”, cô phản đối.

“Giờ Isabelle thuộc về Winslow. Yêu cầu nó về thăm chúng tôi sẽ không thích đáng chút nào, và yêu cầu được đến thăm nó cũng thế.”

Judith lắc đầu. Cô chưa từng nghe điều gì quá mức vô lý như thế. “Cô ấy có gửi tin tức gì cho ông bà không?”

“Ai sẽ chuyển những tin tức đó đây?”

Một phút trôi qua trong im lặng. “Tôi sẽ chuyển”, Judith khẽ nói.

Margaret nhìn về phía chồng, rồi quay lại nhìn Judith. “Cô sẽ giúp tôi chuyện đó ư?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Tôi sợ chuyện đó không đúng mực”, Margaret nói.

“Dĩ nhiên là đúng mực chứ”, Judith tranh luận. “Nào có khó khăn đâu. Nếu bà có tin tức nào muốn tôi chuyển cho Isabelle, tôi hứa sẽ tìm cô ấy và báo cho cô ấy. Rồi sau đó, trên đường quay lại Anh, tôi sẽ chuyển tin tức của cô ấy cho bà. Có khi còn có cả lời mời đến thăm cũng nên.”

Judith tranh luận. “Nào có khó khăn đâu. Nếu bà có tin tức nào muốn tôi chuyển cho Isabelle, tôi hứa sẽ tìm cô ấy và báo cho cô ấy. Rồi sau đó, trên đường quay lại Anh, tôi sẽ chuyển tin tức của cô ấy cho bà. Có khi còn có cả lời mời đến thăm cũng nên.”

“Bà nó ơi, bọn tôi ra ngoài kiểm tra mấy con ngựa đây”, Cameron thông báo bằng giọng oang oang. “Sẽ không lâu đâu. Bữa tối sắp xong rồi chứ?”

“Được rồi, Cameron”, Margaret trả lời. “Bữa tối sẽ sẵn sàng trên bàn khi mọi người quay lại.”

Đám đàn ông rời khỏi nhà. Cameron đóng cửa lại sau lưng. “Chồng bà có vẻ tức giận”, Judith nhận xét.

“Ồ không đâu, ông ấy không giận gì đâu”, Margaret vội nói. “Nhưng ông ấy hơi căng thẳng. Thật vinh dự khi được tiếp Lãnh chúa Maitland tại nhà mình. Cameron sẽ khoe khoang chuyện này cả mấy tháng trời cho xem.”

Margaret sắp xếp các thứ trên bàn, rồi đặt thêm một bình nước nữa. Bánh mỳ được cắt lát. Judith giúp bà múc thịt hầm ra một bát gỗ lớn và đặt vào giữa chiếc bàn dài.

“Có lẽ trong lúc ăn tối, bà có thể hỏi Brodick xem Isabelle dạo này thế nào”, Judith gợi ý.

Margaret có vẻ hoảng hốt. “Tôi mà lên tiếng hỏi thì xúc phạm lắm”, bà giải thích. “Nếu tôi hỏi nó có hạnh phúc không, ngang có ý bảo Winslow không khiến nó hạnh phúc. Cô có thấy chuyện này phức tạp thế nào không?”

Có gì đâu mà phức tạp, Judith thấy kỳ quặc thì có. Cô có thể cảm nhận mình nổi giận thay cho Margaret. Người Maitland thật nhẫn tâm khi có thái độ như thế. Không ai trong số họ có lòng trắc ẩn với người thân làm cha làm mẹ hay sao?

Cô không biết mình sẽ làm gì nếu có người bảo cô sẽ không bao giờ gặp lại bác Millicent và bác Herbert nữa. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi mắt cô đã mờ đi rồi.

“Nhưng nếu cô hỏi…” Margaret mỉm cười với Judith trong lúc chờ cô hiểu ra.

Judith gật đầu. “Brodick có thể sẽ nghĩ tôi là người Anh nên tôi không hiểu chuyện.”

“Phải.”

“Tôi rất vui lòng hỏi hộ bà, Margaret ạ”, cô hứa. “Có phải thị tộc nào ở vùng Cao nguyên cũng như người Maitland không? Bọn họ đều cô lập bản thân khỏi người ngoài ư?”

“Người Dunbar và Maclean thì như thế”, Margaret trả lời. “Khi nào không đánh nhau là họ lại tự cô lập”, bà giải thích. “Lãnh thổ của người Dunbar nằm giữa Maitland và Maclean, và Cameron bảo tôi là họ đánh nhau liên miên để chiếm đất. Bọn họ chẳng ai tham gia các lễ hội, nhưng những thị tộc khác thì có. Có phải người Anh nào cũng như cô không?”

Judith cố tập trung vào những gì Margaret vừa hỏi. Đó là một nhiệm vụ khó khăn, vì cô vẫn đang quay cuồng với lời bình luận người Maclean là kẻ thù của người Maitland mà bà vừa vô tình tiết lộ.

“Cô gái?” Margaret hỏi. “Cô thấy không khỏe ư?”

“Ồ, tôi rất khỏe”, Margaret trả lời. “Bà vừa hỏi tôi có giống những người Anh khác không, đúng chứ?”

“Đúng vậy”, Margaret trả lời, mày chau lại khi nhận thấy nước da của vị khách đã trở nên tái nhợt.

“Tôi không biết mình có giống những người khác không”, Judith trả lời. “Vì thực tế cuộc sống của tôi quá chở che. Margaret này, làm thế nào đám đàn ông có thể tìm được vợ nếu họ chẳng bao giờ tiếp xúc với các thị tộc khác?”

“Ồ, họ có cách của họ”, Margaret trả lời. “Winslow đến đây để đổi lấy một con ngựa cái đốm. Cậu ta gặp Isabelle và ngay lập tức ngỏ lời. Tôi đã phản đối vì biết mình sẽ chẳng bao giờ được gặp lại con gái nữa, nhưng Cameron không chịu nghe tôi. Hơn nữa, cô không từ chối người Maitland được, ít ra tôi chưa từng nghe nói có người cố làm điều đó, và Isabelle đã quyết tâm lấy Winslow.”

“Trông Winslow có giống Brodick không?”

“Ôi, giống lắm. Nhưng Winslow ít nói hơn.”

Judith bật cười. “Vậy thì anh ta hẳn là chết rồi”, cô nhận xét. “Brodick hiếm khi lên tiếng lắm.”

Margaret không ngăn được tiếng khúc khích. “Bọn họ là một giống nòi kỳ lạ, người Maitland ấy, nhưng dưới sự bảo vệ của họ thì tôi có thể khẳng định nếu có lúc Cameron bị tấn công hay cần bất kỳ sự giúp đỡ thật sự nào, ông ấy sẽ chỉ cần nói một tiếng với Lãnh chúa Iain.”

“Trước đám cưới, thỉnh thoảng vài con cừu của chúng tôi tự nhiên biến mất. Việc trộm cắp này chấm dứt ngay khi tin Isabelle sẽ cưới một thành viên của thị tộc Maitland lan ra. Cameron cũng được kính nể hơn. Đương nhiên, phản ứng ban đầu của ông ấy khi gặp cô có thể sẽ làm thay đổi tình trạng đó.”

“Bà đang đề cập đến vẻ ngạc nhiên của ông ấy lúc phát hiện tôi là người Anh?”

“Phải, ông ấy quá ngạc nhiên.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi đột nhiên phá lên cười đúng lúc đám đàn ông quay trở lại. Iain là người đầu tiên bước vào. Anh gật đầu với Margaret, rồi ngừng lại cau mày nhìn Judith. Cô đoán anh không cho rằng sự hứng khởi của cô là đúng mực. Khả năng đó làm cô cười to hơn.

“Đến ngồi vào bàn đi”, Margaret giục.

“Bà không ăn cùng chúng tôi ư?”

“Tôi sẽ phục vụ trước, rồi vào cùng mọi người sau.”

Dù nhận ra hay không, Margaret cũng vừa cho Judith lý do không phải ngồi cạnh Cameron. Đám đàn ông đã ngồi vào chỗ cũ. Judith bê chiếc ghế cạnh lò sưởi đến bên kia bàn ăn, rồi len vào giữa Iain và Brodick.

Nếu mấy chiến binh cảm thấy ngạc nhiên trước sự táo bạo của cô thì họ cũng không biểu hiện. Brodick thậm chí còn ngồi dịch ra để cô không quá chật chội.

Họ im lặng dùng bữa. Judith chờ cho đến khi đám đàn ông ăn xong rồi mới nêu chủ đề về sức khỏe của Isabelle.

Cô khéo léo bắt đầu thảo luận. “Margaret này, món thịt hầm rất ngon.”

“Cám ơn cô”, Margaret đỏ mặt trả lời.

Judith quay sang Brodick. “Anh có hay gặp anh trai anh không?”

Gã chiến binh liếc mắt nhìn cô, rồi nhún vai.

“Thế anh có gặp vợ anh ấy không, Isabelle ấy?” Cô gợi chuyện.

Anh ta lại nhún vai. Cô lấy chân đá anh ta ở dưới gầm bàn. Brodick nhướn một bên mày trước hành động liều lĩnh đó. “Cô vừa đá tôi đấy à?”

Đã cố nhẹ nhàng lắm rồi đấy, Judith nghĩ. “Phải, tôi đá anh đấy.”

“Vì sao?” Iain buột miệng hỏi. cô quay sang mỉm cười với anh. “Tôi không muốn Brodick nhún vai với tôi lần nữa. Tôi muốn anh ấy nói về Isabelle.”

“Nhưng cô thậm chí còn không biết cô ấy”, Iain nhắc cô.

“Tôi muốn tìm hiểu về cô ấy”, Judith tranh luận.

Trông Iain như thể đang nghĩ cô mất trí rồi. Cô thở dài, rồi bắt đầu gõ các ngón tay lên mặt bàn.

“Làm ơn kể tôi nghe về Isabelle đi”, cô giục Brodick lần nữa.

Anh ta phớt lờ cô.

Cô thở hắt ra. “Brodick, anh có thể ra ngoài với tôi một lát được không? Tôi có chuyện này cực kỳ quan trọng muốn nói riêng với anh.”

“Không.”

Cô không kiềm chế được nữa, liền đá anh ta thêm một cú. Rồi cô quay sang Iain và bỏ lỡ mất nụ cười thoáng qua của Brodick. “Iain, làm ơn ra lệnh cho Brodick ra ngoài với tôi đi.”

“Không.”

Cô lại gõ ngón tay xuống bàn trong khi cân nhắc mánh tiếp theo. Rồi cô nhìn lên, bắt gặp vẻ mặt đáng thương của Margaret, và ngay lập tức quyết tâm dù có giống một con ngố đi chăng nữa thì cô cũng phải thực hiện ý định của mình bằng được.

“Thôi được rồi”, cô tuyên bố. “Thế thì tôi chỉ cần nói chuyện với Brodick trong chuyến khởi hành ngày mai. Tôi sẽ đi với anh”, cô thêm vào với một nụ cười vô tội. “Chắc tôi sẽ nói chuyện từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mất thôi, Brodick ạ, vì vậy tốt hơn hết tối nay anh nên nghỉ ngơi đi.”

Lời đe dọa lập tức có tác dụng. Brodick đẩy mình ra khỏi bàn ăn và đứng dậy. Mắt anh ta quắc lên như thiêu đốt. Anh ta tỏ rõ cho mọi người trong bàn biết rằng mình đang rất giận dữ.

Judith không hề giận. Mà cô cảm thấy điên tiết. Thề có Chúa, cô không thể chờ đến khi lôi được cục đất vô cảm này ra ngoài. Cô nặn một nụ cười và thậm chí còn nhún gối chào chủ nhà trước khi quay người bước ra cửa. Cô vẫn giữ khuôn mặt tươi cười lúc quay người và đóng cửa lại sau lưng.

Trong tâm trạng nóng lòng muốn thuyết giảng cho Brodick một bài, cô quên mất hai ô cửa sổ ở hai bên cửa ra vào.

Margaret và Gowrie ngồi quay lưng về phía cửa, nhưng Iain và Alex có thể nhìn thấy rõ khu vực đầy cỏ bên ngoài cửa sổ.

Không cần phải nói, trí tò mò của tất cả mọi người đều bị kích thích. Gowrie hơi quay người trên ghế để xem chuyện gì đang diễn ra.

Iain tập trung chú ý vào Brodick. Anh ta đứng quay mặt về phía anh, chân dạng ra và hai tay chắp sau lưng. Anh ta cũng không cố che giấu nỗi tức giận dành cho Judith. Tính khí Brodick rất dữ dội, Iain biết anh ta sẽ không chạm vào Judith, dù cô có làm anh ta tức giận đến nhường nào, nhưng vài lời nhận xét cay độc của anh ta có thể sẽ làm cô tổn thương.

Iain chờ xem liệu mình có phải can thiệp hay không. Điều cuối cùng anh cần tối nay là một cô nàng khóc sướt mướt trong vòng tay anh, và xét về thủ đoạn dọa dẫm thì Brodick cũng giỏi gần như anh.

Đột nhiên Iain mỉm cười đầy ngạc nhiên. Anh không thể tin được những gì mình đang thấy. Cả Alex cũng vậy.

“Các anh có nhìn thấy không?” Anh ta thì thào.

“Tôi đang nhìn đây”, Gowrie nói. “Không thể nào tin được. Có phải Brodick của chúng ta đã lùi lại không?” Anh ta khịt mũi khoái chí. “Tôi chưa thấy vẻ mặt kỳ lạ đó ở anh ấy bao giờ. Mấy người đoán cô ấy đang nói gì với Brodick?”

Iain nghĩ cô đang cho Brodick một trận ra trò. Tay Judith chống lên hông, và khi đã tấn công đối thủ, cô không hề dừng lại. Theo đúng nghĩa đen, Brodick đang lùi bước trước cô. Trông anh ta cũng có vẻ… kinh ngạc.

Giọng cô nghẹt đi vì gió và khoảng cách, nhưng Iain biết cô không hề thì thầm. Không, đúng là cô đang hét lên, và đôi lúc Brodick thực sự co người lại.

Iain quay sang nhìn Margaret. Tay bà che miệng, và khi nhận ra anh đang nhìn mình, bà lập tức nhìn xuống mặt bàn. Nhưng bà không đủ nhanh. Anh đã thấy ánh mắt lo lắng của bà và biết bà có liên quan gì đó đến chuyện này.

Cửa mở ra. Judith nặn một nụ cười và nhanh chóng quay lại bàn ăn. Cô ngồi xuống, xếp hai tay trong lòng và thở hắt một hơi. Brodick chậm chạp theo sau cô. Khi anh ta đã yên vị trên ghế, tất cả mọi sự chú ý lại dồn sang đó. Judith cảm thấy đủ an toàn để gật đầu với Margaret. Cô còn nháy mắt nữa.

Iain bắt gặp hành động đó. Sự tò mò trong anh tăng lên.

Brodick hắng giọng, rồi lẩm bẩm, “Isabelle và Winslow có một ngôi nhà to gần bằng ngôi nhà này”.

“Tốt quá, thật tốt khi biết tin đó”, Cameron đáp lời.

Brodick gật đầu. Anh ta xử sự cực kỳ không thoải mái. “Giờ cô ấy có thể sinh con bất kỳ lúc nào.”

Margaret thở hắt ra sung sướng. “Mắt bà ngân ngấn nước. Bà với tay nắm lấy tay chồng, miệng thì thầm, “Chúng ta sắp có cháu ngoại”.

Cameron gật đầu. Judith thấy mắt ông cũng nhòe hẳn đi. Ông ta quay sang tập trung vào chiếc ly trên tay.

Cuối cùng Iain cũng hiểu trò của Judith là gì. Cô đã nổi cơn tam bành, rồi tự làm xấu mặt bản thân nữa, và tất cả là vì cô muốn giúp Margaret biết được con gái bà hiện nay như thế nào. Judith thực sự là một người tốt bụng. Ý nghĩ cha mẹ của Isabelle có thể sẽ muốn biết tin tức về con gái mình chưa bao giờ đến với anh, nhưng một người ngoài như cô đã phát hiện ra điều hiển nhiên đó và ra tay giúp đỡ.

“Ông bà muốn hỏi về con gái mình không?” Brodick hỏi.

Margaret không chỉ có một mà là cả trăm câu hỏi. Thậm chí cả Alex và Gowrie cũng trả lời hộ một số câu.

Judith không thể hài lòng hơn nữa. Cũng thật bực mình khi biết lý do duy nhất khiến Brodick chịu hợp tác là do cô đã dọa sẽ đi cùng anh ta. Ý tưởng động chạm đến cô khiến anh ta ghê tởm hơn là nói về các vấn đề riêng của gia đình. Thế nhưng, cảm giác của cô thì có vấn đề gì chứ? Vẻ mặt sung sướng của Margaret đã là sự bồi thường xứng đáng cho thái độ thù địch của Brodick rồi.

Ngôi nhà ấm cúng một cách kỳ diệu, gần như nóng rực lên. Judith cố để tâm vào câu chuyện, nhưng cảm giác kiệt sức đã biến điều đó trở thành một nhiệm vụ khó khăn. Cô nhận thấy Cameron đã cố rót thêm một ly nước nữa cho Brodick, nhưng bình nước đã cạn sạch.

Judith đẩy chiếc ghế mình đang ngồi vào phần tường cạnh lò sưởi và lấy thêm một bình nước nữa đem đến bên bàn. Cameron gật đầu cảm ơn cô.

Judith đẩy chiếc ghế mình đang ngồi vào phần tường cạnh lò sưởi và lấy thêm một bình nước nữa đem đến bên bàn. Cameron gật đầu cảm ơn cô.

Chúa ơi, cô mệt quá. Đám đàn ông đã lấn hết sang chỗ của cô, và dù sao lưng cô cũng đang nhức nhối đến mức không thể tiếp tục ngồi ở chỗ đó được. Cô bước về phía chiếc ghế đặt cạnh lò sưởi, ngồi xuống và tựa vai vào bức tường đá lạnh ngắt. Cô nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi chỉ trong chưa đầy một phút.

Iain không thể dời mắt khỏi cô. Cô thật quá đáng yêu. Gương mặt cô trông như thiên thần vậy. Anh ngắm nhìn cô một lúc rất, rất lâu, cho đến khi nhận ra cô đang sụm người trên ghế.

Anh gật đầu bảo Brodick cứ tiếp tục câu chuyện, rồi bước đến đứng cạnh Judith. Anh tựa người vào tường, thư thái khoanh tay trước ngực và lắng nghe câu chuyện mà Brodick đang kể về Winslow và Isabelle. Margaret và Cameron như nuốt từng lời của anh ta. Cả hai cùng mỉm cười khi Brodick nhắc đến chuyện Isabelle vô cùng rộng lượng.

Judith mất thăng bằng. Cô hẳn sẽ ngã chúi về trước nếu Iain không giữ cô lại. Anh đẩy cô dựa vào tường trở lại, rồi kéo đầu cô về phía mình. Một bên má cô tựa vào đùi dưới của anh.

Một giờ đồng hồ trôi qua rồi Iain mới kêu gọi dừng cuộc trò chuyện. “Chúng tôi sẽ lên đường lúc bình minh, Cameron ạ. Chúng tôi vẫn còn hai ngày dài trước mắt trước khi về đến nhà.”

“Người phụ nữ của anh có thể dùng giường của chúng tôi”, Cameron gợi ý. Mới đầu giọng ông ta sang sảng, nhưng rồi khi quay lại và nhận ra Judith đang ngủ, ông ta ngay lập tức hạ giọng xuống thành tiếng thì thào.

“Cô ấy sẽ ngủ bên ngoài cùng chúng tôi”, Iain trả lời, nhẹ nhàng từ chối. “Judith sẽ không muốn ông bà phải nhường giường cho cô ấy đâu.”

Cả Margaret và Cameron đều không tranh cãi với quyết định của Lãnh chúa. Iain cúi xuống, bế Judith lên tay rồi đứng dậy.

“Cô nàng ngủ say như chết vậy”, Alex cười toe nhận xét.

“Các anh có cần thêm chăn bông không? Tối nay gió buốt lắm”, Margaret cảnh báo.

Gowrie mở cửa cho Iain. “Chúng tôi đã có mọi thứ cần thiết rồi.”

Iain bế Judith qua ngưỡng cửa, rồi đột ngột dừng lại. Anh quay người. “Cảm ơn vì bữa tối, Margaret. Đồ ăn tuyệt lắm.”

Lời khen nghe có vẻ kỳ cục với anh, nhưng Margaret trông rất hài lòng. Mặt bà đỏ lên như ngọn lửa trong lò. Cameron phản ứng như thể chính mình cũng vừa được khen ngợi. Ngực ông ta cứ ưỡn ra cho đến khi rất có nguy cơ bị vỡ tung.

Iain tiếp tục bước về phía rừng cây cạnh nhà kho. Tán lá sẽ bảo vệ họ khỏi những cơn gió và đem đến cả sự riêng tư nữa. Anh ôm Judith trong lúc Alex dựng lều cho cô, rồi quỳ xuống và đặt cô lên tấm áo choàng len mà Gowrie đã trải ra bên trong chiếc lều sọc bằng da thú.

“Tôi đã hứa tối nay cô ấy sẽ có một chiếc giường ấm áp trong nhà”, Alex nói.

Iain lắc đầu tuyên bố, “Cô ấy sẽ ở với chúng ta”.

Không ai tranh cãi với anh. Đám đàn ông quay lưng bỏ đi ngay khi Iain đắp lên người Judith chiếc áo choàng thứ hai. Cô không hề mở mắt. Lưng bàn tay anh cố ý cọ vào má cô.

“Anh sẽ phải làm gì với em đây?” Anh thì thầm.

Anh không kỳ vọng sẽ nhận được câu trả lời, và đúng là không có. Judith rúc vào dưới đống chăn và khẽ thốt lên một tiếng rên rỉ.

Anh miễn cưỡng tách khỏi cô rồi ép mình đứng dậy và cầm một trong số đám áo choàng Alex đưa để đến gốc cây gần nhất. Anh cọ vai lên lớp vỏ cây, ngả người ngồi xuống và nhắm mắt lại.

Một âm thanh lạ lẫm đã đánh thức anh vào lúc nửa đêm. Những người còn lại cũng nghe thấy.

“Tiếng quái gì thế?” Brodick lẩm bẩm.

Judith đứng sau tất cả những huyên náo đó. Cô đã hoàn toàn tỉnh táo và vô cùng đáng thương nữa. Cô nghĩ mình đang có nguy cơ bị đông cứng cho đến chết. Cô không thể ngừng run, hai hàm răng va vào nhau lập cập, và đó là âm thanh mà đám đàn ông đã nghe thấy.

“Tôi không định đánh thức anh, Brodick”, cô gọi với ra, giọng run rẩy theo từng lời nói. “Tôi rên lên vì quá lạnh mà thôi.”

“Cô thực sự thấy lạnh ư, cô gái?” Alex hỏi, giọng rõ ràng ngạc nhiên,

“Tôi vừa nói đấy thôi”, cô trả lời.

“Lại đây nào”, Iain ra lệnh, giọng có vẻ hơi cục cằn.

Judith trả lời nhã nhặn. “Không.”

Anh mỉm cười trong bóng đêm. “Vậy thì tôi sẽ phải đến chỗ cô.”

“Anh tránh xa tôi ra, Iain Maitland”, cô ra lệnh. “Và nếu anh nghĩ đến chuyện ra lệnh cho tôi không được lạnh nữa, thì tôi báo cho anh biết luôn – chuyện đó chẳng có tác dụng đâu.”

Anh bước sang đứng trước chiếc lều. cô chỉ có thể nhìn thấy mũi ủng của anh cho đến khi anh xé bỏ tấm phủ bằng da thú. Trong chốc lát anh đã phá tan chiếc kén.

“Chuyện đó hữu ích đấy”, cô lẩm bẩm, rồi ngồi dậy để có thể trừng mắt nhìn anh.

Iain đẩy cô nằm xuống còn anh nằm duỗi người trên đất bên cạnh cô. Anh nằm nghiêng lại, để cô hưởng hơi ấm từ lưng anh.

Brodick đột nhiên xuất hiện bên kia cô. Anh ta cũng nằm duỗi ra và nghiêng về một bên, lưng quay về phía cô. Theo bản năng Judith dịch sát về phía Iain hơn, Brodick dịch theo cô cho đến khi lưng anh ta chạm vào lưng cô.

Chắc chắn lúc này cô đã đủ hơi ấm. hơi ấm tỏa ra từ hai gã chiến binh khổng lồ thật đáng sửng sốt.

Cảm giác thật kỳ diệu.

“Cô ấy như một tảng băng vậy”, Brodick nhận xét.

Judith cười vang. Tiếng cười đó khiến cả Iain và Brodick cùng mỉm cười.

“Brodick?”

“Gì thế?”

Anh ta nghe chừng lại có vẻ xấu tính. Cô không để chuyện đó làm mình bận tâm. Cuối cùng cô cũng bắt bài được anh ta, và biết lối hăm dọa om sòm đó chỉ là ra vẻ thế thôi. Phía trong cái mặt nạ cục cằn đó là một trái tim nhân hậu. “Cảm ơn anh.”

“Vì chuyện gì?”

“Vì đã dành thời gian nói chuyện về Isabelle.”

Gã chiến binh lầu bầu. Judith lại cười vang.

“Judith?”

Cô nép sát hơn vào lưng Iain trước khi trả lời anh. “Gì thế, Iain?”

“Thôi cựa quậy và ngủ đi.”

Cô cảm giác muốn nghe lời anh, và ngay lập tức ngủ thiếp đi.

Một lúc lâu sau Brodick lên tiếng trở lại. Anh ta muốn chắc chắn Judith đã ngủ rồi và sẽ không nghe thấy những gì anh ta đang nói. “Mỗi khi có cơ hội, cô ấy lại quay về phía anh.”

“Thế là sao, Brodick?”

“Giờ cô ấy đang dính sát vào lưng anh, chứ không phải tôi. Cô ấy cũng thích đi cùng anh hơn. Anh không nhận thấy vẻ mặt đáng thương của cô ấy hôm nay khi bị anh bắt đi cùng Alex sao? Trông cô ấy cực kỳ đau khổ.”

Iain mỉm cười thừa nhận, “Tôi có nhận thấy. Nhưng nếu cô ấy thích tôi hơn thật thì chỉ vì tôi là anh trai của Patrick thôi.”

“Còn cả đống lý do nhiều hơn thế.”

Iain không đáp lại câu nói đó.

Vài phút trôi qua trước khi Brodick lại lên tiếng. “Cho tôi biết đi, Iain.”

“Cho cậu biết chuyện gì?”

“Anh có định giữ cô ấy lại hay không?”

“Và nếu không thì sao?”

“Thì tôi sẽ làm điều đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.