Điều Lệnh Thứ 11

Chương 22



Nguồn: vnthuquan

Người tử tù không ăn sáng.

Thường nhân viên nhà bếp bao giờ cũng cố lấy một mẩu bánh mì từ bữa ăn cuối cùng của một người tù, nhưng lần này không được.Gã chỉ nhìn vào những thứ người ta đưa đến một lần rồi nhét cái đĩa thiếc xuống dưới giường.

Mấy phút sau, một cha cố đạo chính thống Nga bước vào xà lim.ông nói rằng mặc dù không cùng giáo phái với tù nhân nhưng ông rất vui lòng nếu được tiến hành những nghi lễ cuối cùng cho gã.

Miếng bánh thánh là thứ thực phẩm duy nhất gã ăn trong ngày hôm đó.Sau khi vị cha cố thực hiện mấy nghi thức nhỏ, họ bèn cùng nhau quỳ trên nền đá lạnh lẽo.

Cuối buổi cầu nguyện ngắn, vị linh mục ban phép cho gã rồi để gã lại cô đơn một mình.

Gã nằm trên giường, mắt nhìn thẳng lên trần nhà và không hề hối hận quyết định của mình lấy một giây.Sau khi nghe gã giải thích các lý do của mình Bolchenkov đã chấp nhận mà không hề nói câu nào, thậm chí lại còn gật đầu vẻ thông hiểu trước khi rời -xà lim- ÐÓ là cử chỉ duy nhất của Chỉ huy trưởng Cảnh sát để thừa nhận rằng ông ta ngưỡng mộ ý chí dũng cảm của một con người.

Trước đây người tù đã từng đối mặt với cái chết một lần.Hồi đó gã cũng không hề bị kinh hoàng lấy một giây.Nhưng hồi đó gã nghĩ đến vợ và đứa con mà gã chưa hề được nhìn thấy mặt.Nhưng lần này gã chỉ nghĩ đến cha mẹ gã đã chết cách nhau vài ngày.Gã thấy mừng vì cả hai người đã đi xuống mộ với những ký ức đẹp đẽ về gã.

Ðối với họ, việc gã từ Việt Nam trở về là một chiến thắng, và họ vui mừng khi gã nói rằng có ý định tiếp tục phục vụ tổ quốc.Thậm chí gã cũng có thể trở thành Giám đốc nếu như Tổng thống không vì một sự phiền hà mà quyết định bổ nhiệm một người đàn bà với hy vọng điều đó sẽ giúp cho ông ta phất cao lá cờ vận động bầu cử Nhưng nó đã chẳng giúp gì cho ông ta.

Mặc dầu chính Gutenburg là người đã thọc lưỡi dao vào giữa hai bả vai gã, nhưng chẳng nghi ngờ gì về việc ai là kẻ đưa con dao cho hắn.Mụ ta hẳn thích chơi trò Phu nhân Macbett.Gã sẽ đi xuống mồ, biết rằng sẽ có một vài đồng bào biết đến sự hy sinh của mình.Với gã, điều đó chỉ khiến cho mọi việc bõ công hơn một chút.

Chẳng có nghi lễ vĩnh biệt.Không có chiếc quan tài nào được phủ lá cờ Mỹ dành cho gã.Không có bạn bè và những người thân thích đứng quanh mộ để nghe cha cố xưng tụng những đức tính tốt đẹp và hành động cao cả để phục vụ quần chúng trong sự nghiệp của gã.Không có các lính thủy tự hào giương cao súng lên trời.Không có hai mươi mốt phát đại bác bắn chào.Không có lá cờ nào được gấp lại và được đại diện của Tổng thống trao lại cho người thân của gã.

Không- Gã đã quyết định sẽ chỉ làm một anh hùng không được ca ngợi nữa của Tom Lawrence mà thôi.

Với gã, tất cả những gì trước mắt còn lại chỉ là bị treo cổ lủng lẳng trên một đất nước xa lạ- Một cái đầu cạo trọc, một hàng số trên cổ tay, và một nấm mộ không có gì làm dấu.

Tại sao gã lại có một quyết định khiến Chỉ huy trưởng vốn không hề có tình cảm lại cảm động sâu sắc đến thế?

CÓ lẽ gã nên đối mặt với tiểu đội hành hình cách đây hai mươi tám năm và Ở một nơi rất xa nơi này mới phải.

Nhưng gã đã sống.lần này sẽ chẳng có ai cứu được gã vào phút chót nữa.Và cũng đã quá muộn để gã có thể đổi ý.

***

Tổng thống Nga tỉnh dậy với một tâm trạng tồi tệ.

Người đầu tiên bị ông ta trút sự bực bội lên đầu là đầu bếp.ông ta gạt bữa điểm tâm xuống đất và hét lên:

– Ðây là lòng mến khách dành cho tôi mỗi khi tôi đến Leningrad à?

ông ta ào ra khỏi phòng như một cơn bão.Trong phòng làm việc của ông ta, một nhân viên đã đặt lên bàn những tài liệu cần phải ký, đó là những văn bản mở rộng quyền lực của cảnh sát.Ðiều này cũng chẳng hề thay đổi được tâm trạng đen tối của Zerimski chút nào.ông ta biết như vậy cũng chỉ bắt thêm được mấy thằng móc túi và trấn lột tiền trên phố mà thôi.Nhưng cái mà ông ta muốn được nhìn thấy trên đĩa là cái đầu của Sa hoàng kia.Nếu như BỘ trưởng BỘ Nội vụ tiếp tục để hắn tự do thì có lẽ sẽ phải nghĩ đến chuyện thay thế ông ta.

CÓ tiếng một nhân viên nói:

– Thưa Tổng thống, xe của ngài đang chờ ạ.

Zerimski mỉm cười trước ý nghĩ điều hiển nhiên sẽ là cái đáng chú ý nhất trong ngày hôm nay của ông ta.ông ta đã trông ngóng một buổi sáng Ở Crucifflx trong khi những người khác lại đoán về một buổi tối Ở Kirov.

ông ta ra khỏi văn phòng, đi dọc hành lang lát đá cẩm thạch của tòa nhà mới được trưng dụng và đi về phía cửa, mấy người tuỳ tùng nhanh nhẹn đi trước.ông ta dừng lại một lúc Ở bậc thềm trên cùng để nhìn xuống đoàn xe hào nhoáng.ông ta đã yêu cầu phải có một chiếc Limousine sang trọng hơn bất cứ Tổng thống nào trước đó.

ông ta chui vào chiếc xe thứ ba và nhìn đồng hồ: Bảy giờ bốn ba phút.Một giờ trước cảnh sát đã dọn quang các phố, để cho đoàn xe của Tổng thống có thể đi qua mà không vướng phải bất cứ một chiếc xe nào khác.

Việc ngưng mọi hoạt động giao thông sẽ khiến mọi người dân thành phố biết rằng Tổng thống hiện đang Ở đây ông ta đã giải thích cho Tham mưu trưởng như vậy.

Với quãng đường thường ngày người ta phải đi hết khoảng hai mươi phút thì cảnh sát giao thông ước tính đoàn xe chỉ mất không hết bảy phút.Trong khi phóng qua tất cả các cột đèn chỉ huy giao thông bất cứ là đang sáng màu gì và lướt qua sông, Zenmski không hề nhìn về phía Hermitage lấy một lần.Sang đến bên kia bờ sông Neva người lái chiếc xe đi đầu tăng tốc lên tới một trăm ki lô mét một giờ để đảm bảo cho Tổng thống đến đúng giờ trong chuyến công du đầu tiên của sáng hôm ấy.

***

Ðang nằm trên giường, người tù nghe rõ tiếng những người gác đi dọc hành lang lát đá tảng để đi tới chỗ mình, càng đến gần hơn, tiếng bước chân của họ lớn dần lên.Gã tự hỏi không biết họ có bao nhiêu người.HỌ dừng lại trước xà lim của gã.CÓ tiếng chìa khóa quay trong ổ, rồi cửa bật mở.Khi chỉ còn lại rất ít thời gian sống trên đời người ta sẽ chú ý đến tất cả mọi chi tiết.

Bolchenkov dẫn họ vào.Người tù thấy ngạc nhiên vì ông ta quay lại nhanh như vậy- ông ta châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi đưa cho người tù.Gã lắc đầu.Chỉ huy trưởng nhún vai, vứt điếu thuốc xuống nền nhà bằng đá lấy chân di lên rồi quay đi để đón Tổng thống.

Người thứ hai bước vào xà lim là cha cố.ông ta mang theo một cuốn thánh kinh rất to và nhẹ nhàng ngân nga những lời chẳng có ý nghĩa gì đối với người tù.Sau đó là ba người khác bước vào, gã nhận ra bọn họ ngay lập tức.

HỌ nhìn trừng trừng vào gã, hầu như muốn rằng gã sẽ chống lại, nhưng họ thất vọng thấy gã thản nhiên đưa hai tay ra sau và đợi.HỌ sập còng lại và đẩy gã khỏi xà lim để ra hành lang.Ði đến tận cuối hành lang dài dằng dặc và xám xịt gã mới lờ mờ nhìn thấy ánh sáng trời.

Tổng thống bước ra khỏi chiếc Limousine và được Chỉ huy trưởng đón chào.Bolchenkov đưa Zerimski tới sân chính nơi sẽ diễn ra cuộc xử tử.Không ai dám đề nghị Tổng thống cởi chiếc áo lông thú dày cộp trong buổi sáng giá buốt này.Trong khi họ đi tới, đám đông nhỏ đang đứng túm tụm cạnh tường bắt đầu vỗ tay.Chỉ huy trưởng nhận thấy mặt Zerimski hơi thoáng nhăn:

Tổng thống vẫn nghĩ là sẽ có rất đông người dân đến chứng kiến người đã được cử đến giết mình.

Bolchenkov đã đoán trước rằng điều này có thể sẽ thành vấn đề, nên ông ta ghé sát vào tai Tổng thống thì thầm:

– Tôi đã ra lệnh chỉ cho những người trung kiên nhất của chúng ta đến dự.

Zerimski gật đầu.Bolchenkov không bổ sung cho ông ta biết là mình đã phải rất khó khăn mới lôi được số người ít ỏi kia đến Crucitfix vào sáng hôm nay.

Chỉ huy trưởng dừng lại trước chiếc ghế thời thế kỷ thứ mười tám mà Nữ hoàng Catherine đã mua của Thủ tướng Anh Robert Walpole hồi năm 1779 mà hôm qua người ta được lệnh đem từ Hermitage về.Tổng thống ngồi xuống chiếc ghế kê đối diện với giá treo cổ vừa mới được dựng xong.

Mấy giây sau Chỉ huy trưởng đã bắt đầu sốt ruột gõ ngón tay, chờ đợi người tù xuất hiện.ông ta nhìn lướt đám đông và dừng lại Ở một đứa bé đang khóc- Ðiều đó khiến ông ta không hài lòng.

Ðúng lúc đó người tù nhô ra khỏi hành lang tối tăm và bước vào bầu không khí buổi sáng thoáng đãng.Cái đầu trọc dính đầy máu khô, bộ áo tù màu xám mỏng dính khiến anh ta trông thật vô danh một cách kỳ lạ.Anh ta tỏ ra vô cùng bình thản so với một người đang cận kề với cái chết.

Người tử tù nhìn lên trời và hơi rùng mình khi một sĩ quan bước tới, cầm cổ tay anh ta lên và đọc hàng số 12995.Sau đó anh ta quay lại phía Tổng thống và đọc to lệnh tòa.

Trong khi viên sĩ quan tiến hành các thủ tục cần thiết, người tù nhìn quanh sân.Gã nhìn thấy đám đông run rẩy, hầu hết đều đứng im phăng phắc không dám động đậy chỉ sợ phải đến đứng cạnh gã.Mắt gã dừng lại Ở thằng bé, nó vẫn đang khóc thổn thức.Nếu bọn họ cho phép gã lập di chúc, thì gã sẽ để lại mọi thứ cho thằng bé này.Gã liếc nhìn lên giá treo cổ, rồi nhìn về phía Tổng thống.Mắt hai người gặp nhau- Mặc dầu đang khiếp sợ nhưng người tù vẫn chịu đựng ánh mắt của Zenmski.Gã đã quyết định không để cho hắn ta được nếm cái thỏa mãn biết được gã sợ hãi như thế nào.Nếu như Tổng thống đừng có nhìn lại gã mà nhìn xuống chân mình, thì gã cũng sẽ làm như vậy.

Viên sĩ quan đã làm xong phần việc của mình bèn cuốn tờ giấy lại và bước đi.Ðây là tín hiệu để cho hai người khác bước tới, mỗi người nắm lấy một cánh tay người tử tù và lôi gã đến giá treo cổ.

Gã bình thản bước qua mặt Tổng thống và đi tới giá treo cổ.Lên đến bậc gỗ đầu tiên, gã ngước nhìn tháp đồng hồ.Tám giờ kém ba phút- CÓ mấy ai được biết chính xác mình còn được sống bao nhiêu lâu nữa như mình – gã thầm nghĩ.Hầu như gã mong cho chuông đồng hồ hãy điểm đi.Gã đã chờ hai mươi tám năm để trả món nợ của mình.

Giờ đây, trong những giây cuối cùng, tất cả như ùa trở ÐÓ là một buổi sáng tháng Năm oi bức- Người ta cần phải xử một kẻ thù, và là sĩ quan cao cấp nhất trong nhóm gã đã bị chấm.Viên trung uý, người phó của gã đã bước lên và xin được thay cho gã- Thế rồi, là một kẻ hèn nhát, gã đã không phản đối.

Ðến nửa đêm, chính viên Trung úy đã đến bên giường gã và nói rằng họ phải cố thử trốn đi.

Viên Trung úy nói anh ta thích được liều chết trong đầm lầy còn hơn.Ðêm đến khi anh ta trốn đi, viên ÐẠI úy cũng miễn cưỡng đi theo.Mấy giờ sau khi mặt trời ló ra Ở đường chân trời, họ vẫn còn thấy thấp thoáng bóng trại giam.HỌ đã phải trầm mình xuống dưới mặt nước đầm lầy, nhưng chỉ vài giây sau đã phải trồi lên.Cuối cùng, sau một ngày dài lê thê nhất đời, bóng tối cũng đổ xuống.Gã đã cầu xin Trung úy tiếp tục đi một mình, nhưng anh ta đã từ chối.

Ðến cuối ngày thứ hai thì gã chỉ ước gì mình chết đi cho rồi.Nhưng viên sĩ quan trẻ vẫn đi tới.Ðến sáng ngày thứ mười hai thì họ đến được đất khô, và lả đi vì kiệt sức và ốm yếu, gã gục xuống.Sau đó gã được biết rằng viên Trung úy đã vác gã đi thêm bốn ngày nữa xuyên qua rừng già để tới được nơi an toàn.

Sau đó gã tỉnh lại trong một bệnh viện quân đội.

Gã hỏi cô y tá đang chăm sóc mình:

– Tôi Ở đây bao lâu rồi?

CÔ ta đáp:

Sáu ngày.ông thật may mắn là vẫn sống.

Thế còn bạn tôi?

– ông ấy tỉnh được hai ngày rồi.Sáng nay ông ấy đã đến thăm ông.

Gã lại ngủ thiếp đi.Tỉnh dậy, gã hỏi xin cô y tá giấy bút.Suốt ngày hôm đó gã ngồi trên giường bệnh viện và viết đi viết lại bản đề nghị tuyên dương.Cuối cùng, khi hoàn thành một bản như ý gã yêu cầu gửi cho Tư lệnh.

Sáu tháng sau, gã đứng trên bãi cỏ trước Nhà Trắng, giữa Maggle và bố nàng, lắng nghe người ta đọc bản tuyên dương công trạng.Trung úy Connor Fitzgerald bước tới và được Tổng thống trao tặng Huân chương Danh dự.

Trong khi bước lên từng bậc thang gỗ của giá treo cổ, gã nghĩ đến người sẽ để tang mình sau khi biết được sự thực.Gã đã dặn bọn họ đừng nói cho người ấy biết, bởi vì nếu biết anh ta sẽ phá bỏ hợp đồng, đến trình diện và trở lại Cruciffix.Gã đã nói:

– ông phải hiểu rằng các ông đang làm việc với một người vô cùng trọng danh dự.Vì thế hãy đảm bảo chắc chắn rằng anh ta không được biết gì trước khi chuông đồng hồ điểm tám giờ.

Tiếng chuông đầu tiên điểm khiến gã thoáng ớn lạnh, ý nghĩ sực tỉnh về hiện tại.

Tiếng chuông thứ hai điểm, thằng bé kêu khóc chạy tới chân giàn giáo, quỳ sụp xuống.

Tiếng chuông thứ ba điểm, Chỉ huy trưởng giơ tay ra hiệu, một hạ sĩ bước tới một bước kéo đứa trẻ đi.

Tiếng chuông thứ tư điểm, người tử tù mỉm cười nhìn xuống Sergei, tựa như đó là đứa con trai duy nhất của gã.

Tiếng chuông thứ năm điểm, gã bị đẩy tới đứng dưới sợi dây.

Tiếng chuông thứ sáu điểm, đao phủ tròng chiếc thòng lọng vào cổ gã.

Tiếng chuông thứ bảy, gã nhìn thẳng vào mặt Tổng thống.

Tiếng chuông thứ tám đao phủ kéo cần, chiếc bẫy sập xuống.

Một phút sau, hai cai ngục đến hạ thân hình Christopher Andrew Jackson đã không còn sự sống nữa xuống khỏi giàn giáo.Sergei nhào đến để giúp người ta hạ thi thể người bạn của nó vào chiếc quan tài gỗ xù xì đặt bên cạnh giàn giáo.

Chỉ huy trưởng đưa Tổng thống quay về chỗ chiếc Limousine của ông ta, đoàn xe lao vút ra khỏi cổng nhà tù, trước khi chiếc quan tài được đóng nắp.Bốn người tù nâng chiếc quan tài nặng lên vai và đi về phía nghĩa địa nhà tù.Sergei đi bên cạnh họ, họ ra khỏi sân nhà tù và đi tới một bãi đất nhỏ lô nhô Ở phía sau nhà tù.Ngay cả người đã chết cũng không được phép thoát khỏi Crucifflx.

Nếu Sergei ngoái lại, nó sẽ thấy tất cả những người khác trong đám đông đều chạy ùa ra qua cửa trước khi hai cánh cổng bị đóng lại đánh sầm một cái rồi những chiếc then gỗ lại được cài lại như cũ.

Những người khiêng quan tài dừng lại bên một cái huyệt không hề được đánh dấu mà người ta vừa mới đào xong.Không một nghỉ lễ nào, họ bỏ cái quan tài xuống hố, rồi, không một lời cầu nguyện hay thậm chí dừng lại một lúc, họ bắt đầu hất những đám đất bên trên để lấp cái quan tài.

Thằng bé đứng im không động đậy cho đến khi người ta làm xong.Mấy phút sau, mấy người tù bị cai ngục lùa về xà lim- Sergei quỳ xuống, tự hỏi không biết người ta cho nó Ở lại bên mộ bao nhiêu lâu?

Một phút sau, một bàn tay đặt lên vai thằng bé.NÓ ngẩng lên và thấy Chỉ huy trưởng đứng trước mặt nó.

Một người công bằng – đã có lần nó nói với Jackson về ông ta như vậy.

Chỉ huy trưởng hỏi:

– Cháu biết ông ta à?

Sergei nói:

– Vâng, ông ta là đối tác của cháu.

Chỉ huy trưởng gật đầu:

– Bác biết người mà ông ta đã hy sinh thân mình để cứu thoát.Bác chỉ ước mình cũng có một người bạn như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.