Điều Lệnh Thứ 11

Chương 24



Nguồn: vnthuquan

Vào lúc bảy giờ sáng.

ba người lực lưỡng bước vào xà lim và giải gã tới văn phòng Chỉ huy trưởng. Sau khi bọn chúng ra khỏi phòng Bolchenkov bèn khóa trái cửa lại rồi không nói năng gì đi về phía chiếc tủ áo kê trong góc phòng. Bên trong tủ có một bộ đồng phục cảnh sát, ông ta ra hiệu cho Connor mặc vào. Bởi vì trong mấy tuần qua gã đã sụt đi khá nhiều cho nên bộ quần áo mặc vào như treo lên người, và gã thấy mừng vì có chiếc dây đeo quần. Nhưng nhờ có chiếc mũ lưỡi trai và chiếc áo khoác dài màu xanh, trông gã chẳng khác gì hàng ngàn viên cảnh sát sẽ bước đi rầm rập trên đường phố St. Petersburg buổi sáng hôm ấy. Gã bỏ bộ quần áo tù lại trong tủ, tự hỏi không hiểu Chỉ huy trưởng sẽ giấu chúng đi bằng cách nào.

Vẫn không nói tiếng nào. Bolchenkov đẩy gã ra khỏi văn phòng vào một phòng xép nhỏ rồi khóa cửa lại.

Sau một lúc lâu im ắng Connor nghe thấy có tiếng mở cửa, sau đó có tiếng chân, rồi lại tiếng một cánh cửa khác mở ra, chắc hẳn đó là tiếng mở cửa cái tủ áo. Gã không dám cựa mình, cố đoán xem có chuyện gì đang diễn ra. Cánh cứa thứ nhất đóng lại, rồi hai hoặc ba người ồn ào ùa vào trong phòng. Mất giây sau họ đi ra, kéo theo một cái gì đó, hoặc một ai đó ra khỏi phòng, sập cửa lại sau lưng đánh Rầm một cái.

Mấy giây sau cửa chỗ phòng gã đang trốn mở ra, Bolchenkov ra hiệu cho gã đi ra. HỌ đi qua phòng làm việc và ra hành lang. Nếu Chỉ huy trưởng rẽ trái thì có lẽ họ sẽ quay lại xà lim của gã, nhưng ông ta lại rẽ sang bên phải. Hai chân Connor cảm thấy vô cùng yếu ớt, nhưng gã cố đi nhanh hết sức.

Thứ đầu tiên gã nhìn thấy khi ra đến sân là cái giàn giáo, ai đó đã đặt sẵn một chiếc ghế tuyệt đẹp bọc thảm đỏ ngay trước cái giàn giáo. Không cần hỏi gã cũng biết ai sẽ ngồi trên chiếc ghế đó. Trong khi gã cùng Bolchenkov đi qua sân, Connor để ý thấy một nhóm cảnh sát mặc áo khoác dài màu xanh giống mình đang lôi những người qua đường vào, chắc là để chứng kiến cuộc hành hình.

Chỉ huy trưởng đi nhanh đến một cái xe đậu ở cuối sân.

Connor định mở cửa bên phải nhưng Bolchenkov lắc đầu và chỉ vào ghế tài xế. Connor ngồi vào sau tay lái.

Connor gài số một và chạy qua sân và dừng lại trước hai người lính gác ở cổng. Một trong hai người giơ tay chào Chỉ huy trưởng và ngay lập tức kiểm tra dưới gầm xe, trong khi đó người kia nhìn vào trong xe và xem xét thùng xe.

Chỉ huy trưởng nghiêng người sang kéo tay áo Connor trùm xuống quá cổ tay, sau khi hai người lính gác kiểm tra xong, họ quay về chỗ cũ và lại giơ tay chào Bolchenkov. Không ai buồn quan tâm đến người lái xe.

Chiếc then gỗ khổng lồ được mở ra và hai cánh cổng vĩ đại của Nhà tù Crucifflx từ từ mở rộng.

– Cứ đi đi – Chỉ huy trưởng nói trong khi một thằng bé chạy vào bên trong nhà tù, có vẻ như nó biết đích xác là cần đi đến đâu.

Connor thì thầm:

– Ði đường nào?

– Bên phải.

Connor rẽ sang phải và bắt đầu cho xe chạy dọc bờ sông Neva đi về phía trung tâm thành phố. Không hề có bóng một chiếc xe nào khác.

Bolchenkov nói:

– Ðến cái cầu tiếp theo thì sang sông, sau đó rẽ sang phải.

Trong khi họ đi ở bên bờ bên kia con sông và ngang qua nhà tù, Connor liếc nhìn bức tường cao ngất. Cảnh sát vẫn đang cố lùa mọi người vào để bổ sung thêm cho cái đám đông ít ỏi đã tập trung ở đó để chứng kiến cuộc hành hình gã. Làm thế nào Bolchenkov giải quyết được vấn đề đó bây giờ nhỉ?

Connor tiếp tục cho xe chạy thêm vài trăm mét nữa cho đến khi Bolchenkov nói:

– Rẽ vào kia.

Gã chạy chậm lại và dừng xe lại phía sau một chiếc BMW màu trắng, cửa sau đã mở sẵn.

Bolchenkov nói:

– ông Fitzgerald, chúng ta chia tay nhau ở đây. Hy vọng là sẽ không bao giờ phải gặp lại.

Connor gật đầu. Trong khi gã bước về phía chiếc xe, Chỉ huy trưởng nói thêm:

Anh thật có đặc ân khi có được một người bạn tuyệt vời như vậy.

Phải mất nhiều thời gian nữa Connor mới hiểu đầy đủ được ý nghĩa câu nói đó. .

– Thưa ngài Jackson, xin mời ra cổng số 11 để lên chuyến bay của ngài. Hai mươi phút nữa máy bay sẽ cất cánh.

– Cám ơn – Connor nói và cầm lấy thẻ lên máy bay.

Gã bắt đầu chậm rãi đi về phía nhà ga, hy vọng là viên sĩ quan không kiểm tra kỹ hộ chiếu của gã. Mặc dầu bọn họ đã thay tấm ảnh của Chris bằng tấm ảnh của gã, nhưng Jackson nhiều hơn gã ba tuổi, và thấp hơn năm phân, đầu hói. Nêu người ta yêu cầu bỏ mũ ra thì gã sẽ phải giải thích tại sao trên trán gã lại có một vết bớt.

Gã dùng tay phải để đưa tấm hộ chiếu – nếu dùng tay trái tay áo sẽ co lên để lộ hàng chữ số đã được xăm lên cổ tay. Bao giờ về đến Mỹ gã sẽ sắm một chiếc đồng hồ to bản hơn.

Viên sĩ quan chỉ liếc qua tấm hộ chiếu rồi để cho gã đi qua. Chiếc vali mới tinh chỉ đựng có mấy bộ quần áo thay đổi và một chiếc túi vải bạt chẳng có gì đáng chú ý cũng được cho qua một cách dễ dàng. Gã nhặt chiếc vali lên và đi về phía Cổng 11 , tới nơi gã ngồi xuống một cái ghế cách xa cổng dẫn ra máy bay. Suốt hai mươi tư giờ qua kể từ khi thoát khỏi Crucifflx, chưa bao giờ Connor Cảm thấy dễ chịu lấy một giây.

Một giọng vang lên trong loa phóng thanh:

“đây là thông báo thứ nhất cho chuyện máy bay Finnair số821 đi Frankfurt”.

Connor không động đậy. Nếu như bọn họ cho gã biết sự thật thì gã chẳng bao giờ đồng ý để Chris chết thay cho mình. Gã cố gắng chắp nối mọi sự việc xảy ra kể từ lúc chia tay với Bolchenkov.

.

Gã ra khỏi chiếc xe cảnh sát và cố đi thật nhanh đến chỗ chiếc xe trắng đang chờ sẵn. Lúc Connor chui vào ghế sau chiếc xe kia và ngồi bên cạnh một người xanh lướt và gầy guộc mặc một chiếc áo khoác màu đen dài bằng ca sơ mia thì viên Chỉ huy trưởng đã bắt đầu trở lại Crucifflx. Cả ông ta lẫn hai người ăn mặc rất giản dị ngồi ở ghế trên không ai nói một lời nào, thậm chí dường như không nhận thấy sự có mặt của gã.

Chiếc BMW rẽ lên con đường vắng vẻ và bắt đầu phóng nhanh khỏi thành phố. Lên đến đường cao tốc người lái xe bèn phớt lờ mọi sự hạn chế tốc độ. Lúc đồng hồ trên bảng đồng hồ của xe chỉ 80 km thì Connor nhìn thấy một tấm biển chỉ đường cho thấy họ cách biên giới Phần lan 150 cây số.

Các tấm biển chỉ một trăm cây số, rồi năm mươi, rồi ba mươi, rồi mười, Connor bắt đầu băn khoăn không biết người ta sẽ giải thích với các sĩ quan biên phòng như thế nào về sự hiện diện của một sĩ quan cảnh sát Nga.

Nhưng rõ ràng là chẳng cần đến một sự giải thích nào hết. Khi chiếc xe BMW trắng còn cách khoảng ba trăm mét nữa thì đến vùng đất trắng ngăn cách hai đất nước, người lái xe nháy đèn bốn lần. Ngay lập tức thanh barie nhắc lên để cho họ vượt biên giới sang đất Phần lan, thậm chí không cần giảm tốc độ. Connor bắt đầu thấy kính nể tầm với của Mafya Nga.

Kể từ khi bắt đầu cuộc hành trình không một ai trong bọn họ lên tiếng và một lần nữa Connor chỉ biết được hành trình của họ đang đi đến đâu nhờ những tấm biển chỉ đường. Gã bắt đầu nghĩ chắc đích của họ sẽ là Helsinki, nhưng cách vùng ngoại Oõ thành phố đó khoảng mươi cây số thì họ rẽ vào một đường ngách, rời khỏi đường cao tốc. Xe đi chậm lại bởi vì người lái phải tránh các Oồ gà và những khúc cua gấp, họ đi ngày càng sâu vào vùng nông thôn. Connor nhìn khung cảnh trơ trụi xung quanh: tuyết phủ từng lớp dày cộp lên tất cả mọi vật .

– Ðây là lần thông báo thứ hai cho chuyến bay Finnair số 821 đi Franfurt. xin mời các hành khách lên máy bay.

Connor vẫn không động đậy.

.

Sau khi rời đường cao tốc được bơn mươi lăm phút chiếc xe rẽ vào sân một trang trại vắng vẻ. Xe chưa kịp dừng lại thì một cánh cửa đã mở toang. Gã thanh niên cao nhảy xuống dẫn Connor vào nhà. Hắn đi vào, không để ý đến một người đàn bà đang cho bò ăn. Connor đi theo hắn lên cầu thang và lên tầng đầu tiên. Gã thanh niên Nga mở một cánh cửa, Connor bước vào một căn phòng. Cánh cửa đóng sập lại, gã nghe có tiếng chìa khóa quay lách cách.

Gã đi về phía cuối phòng và nhìn ra ngoài qua chiếc cửa sổ duy nhất. Một trong những người lính canh đứng ở dưới sân và đang nhìn chằm chằm vào gã. Gã rời khỏi cửa sổ và nhận thấy trên một cái giường nhỏ trông có vẻ bất tiện người ta đã trải sẵn một bộ quần áo cùng một chiếc mũ bằng da thỏ.

Connor cởi bộ quần áo đang mặc trên người và vắt chúng lên chiếc ghế bành kê bên cạnh giường. Trong góc phòng có một tấm rèm, phía sau tấm rèm là một buồng tắm han gỉ. Bằng một cục xà phòng thô ráp và một xô nước nóng, phải mất rất nhiều thời gian Connor mới tẩy rửa sạch được những cáu ghét của Crucifflx bám chặt trên người. Gã lau khô người bằng hai chiếc áo cũ vừa thay ra. Nhìn vào gương gã nhận thấy phải khá lâu nữa vết sẹo trên trán mới có thể mờ đi và tóc mới dài lại được như cũ. Nhưng hàng chữ số bị xăm trên cổ tay gã có lẽ sẽ còn lại suốt đời.

Gã mặc bộ quần áo để trên giường. Mặc dầu cái quần bị ngắn đến cả chục phân nhưng áo sơ mi và áo khoác thì vừa khít, mặc dầu gã đã sụt đến cả vài chục cân trong mấy ngày tù.

CÓ tiếng gõ cửa nhẹ ngoài cửa, rồi tiếng chìa khóa quay trong ổ. Người đàn bà họ gặp lúc mới đến xuất hiện, tay bưng một chiếc khay. Chị ta đặt khay lên chiếc bàn nhỏ rồi quay đi, không để cho Connor kịp cám ơn.

Connor nhìn vào khay và thấy một tô súp thịt nóng hổi cùng với ba lát bánh mì cuộn, gã liếm môi. Gã ngồi xuống và bắt đầu tiến công vào chỗ thức ăn, nhưng mới chỉ ăn có vài thìa súp và một lát bánh mì gã đã thấy no, đột nhiên cơn mệt mỏi ập đến, gã đổ vật xuống giường.

.

Ðây là lần thông báo thứ ba cho chuyên bay Finnair số 821 đi Frankfurt. xin mời những hành khách còn lại trong nhà ga ra máy bay.

Connor vẫn ngồi tại chỗ cũ.

.

Chắc hẳn gã đã ngủ thiếp đi, bởi vì sau đó gã chỉ nhớ được là khi tỉnh dậy gã thấy người đàn ông xanh xao đứng bên cạnh giường và nhìn gã.

– Hai mươi phút nữa chúng ta sẽ ra sân bay – Hắn nói và quẳng một cái phong bì dày cộp màu nâu lên giường.

Connor ngồi dậy và xé chiếc phong bì. Trong đó c một chiếc vé hạng nhất đi sân bay quốc tế Dulles, một ngàn đô la và một tấm hộ chiếu Mỹ.

Gã mở tấm hộ chiếu và đọc tên: Christopher Andrew Jackson. Phía trên là tấm ảnh của gã. Gã ngước nhìn gã thanh niên người Nga.

– Thế này nghĩa là thế nào?

Alexei Romanov nói:

– Nghĩa là ông vẫn còn sống.

.

Ðây là lần thông báo cuối cùng cho chuyến bay số 821 đi Frankfurt. xin mời hành khách nào còn lại ở nhà ga lên máy bay ngay.

Connor đi về phía cổng, đưa thẻ lên máy bay cho nhân viên đứng ở đó và đi về phía chiếc máy bay đang chờ mình. CÔ tiếp viên hàng không kiểm tra số ghế của gã rồi chỉ về khoang thứ nhất của máy bay. Connor không cần phải tìm lâu mới thấy chiếc ghế cạnh cửa sổ của dãy ghế thứ năm, bởi vì gã thanh niên người Nga đã ngồi chắn ghế ngoài. RÕ ràng nhiệm vụ của hắn không chỉ là nhận hàng, mà còn cả việc đưa hàng đến nơi và giám sát cho hợp đồng được thực hiện. Khi Connor bước qua chân người áp tải mình, cô tiếp viên hỏi:

– Ngài Jackson, cho phép tôi cất mũ hộ ngài được không ạ?

– Không, cám ơn.

Gã tựa người lên lưng chiếc ghế êm ái, nhưng phải đến khi máy bay cất cánh gã mới thấy yên tâm. Sau đó gã bắt đầu chùng xuống, lần đầu tiên kể từ khi thật sự trốn thoát. Nhưng để rồi sẽ đến cái gì – gã tự hỏi. Gã liếc sang bên phải: kể từ giờ, suốt ngày đêm lúc nào cũng sẽ có một ai đó kèm bên gã, cho đến khi gã thực hiện xong thỏa thuận về phía mình.

Trong chuyến bay sang Ðức, Romanov không hề mở miệng lần nào, chỉ trừ lúc ăn mấy miếng trong mấy món ăn người ta đặt trước mặt. Connor ăn hết một đĩa, sau đó giết thời gian bằng cách đọc mấy tạp chí bay của hãng Hàng không Phần lan. Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Frankfurt thì gã đã biết tất cả về các nhà tắm hơi cũng như sự dựa dẫm của Phần lan vào nền kinh tế Nga.

Vừa đặt chân lên khu vực chờ chuyển máy bay, Connor đã phát hiện ngay ra tên điệp viên CIA. Gã nhanh chóng tách khỏi người đi cùng với mình, hai mươi phút sau mới trở lại và thấy rõ ràng Romanov như nhẹ cả người.

Connor biết sẽ dễ dàng rũ bỏ anh chàng này một khi họ trở về đất của mình, nhưng gã cũng biết rằng nếu như gã cố bỏ trốn thì bọn họ sẽ thực hiện ngay lời đe dọa mà Chỉ huy trưởng Cảnh sát đã mô tả rất sống động. Gã rùng mình khi nghĩ đến cảnh một trong những tên thô lỗ đó đặt tay lên người Maggie hay Tara.

Chuyến bay 777 của hãng Hàng không Mỹ cất cánh bay đi Dul1es đúng giờ dự định. Connor cố ăn hết cả hai bữa ăn được phục vụ trên máy bay. CÔ tiếp viên hàng không vừa dọn khay đi, gã bèn bấm vào một cái nút trên tay ghế để ghế ngả ra sau, rồi bắt đầu nghĩ đến Maggíe.

Sao mà gã ghen tị với việc nàng có thể luôn luôn… Mấy phút sau, sau hai mươi năm trời lần đầu tiên gã ngủ thiếp đi ngay trên máy bay.

Khi gã tỉnh dậy, người ta đã phục vụ bữa ăn nhẹ. Chắc hẳn gã là người duy nhất trên máy bay ăn hết sạch những gì người ta đặt trước mặt, kể cả hai lọ mứt cam.

Trong suốt một giờ bay trước khi hạ cánh xuống Washington, những ý nghĩ của gã lại trở về với Chris Jackson và sự hy sinh thân mình của bạn. Connor biết sẽ chẳng bao giờ có thể đền đáp lại cho bạn, nhưng gã quyết định sẽ không để sự hy sinh đó là vô ích.

Gã nghĩ sang Dexter và Gutenburg, giờ này ắt chúng tưởng là gã đã chết. Trước tiên, chúng đã cử gã sang Nga để hòng trốn tội, sau đó chúng lại giết Joan chỉ bởi vì chị định chuyển một thông tin gì đó cho Maggie. Liệu đến bao giờ thì chúng cho rằng chính Maggie cũng là một mối nguy cho chúng và cần phải loại bỏ nốt nàng?

“Cơ trưởng của các bạn xin được hân hạnh thông báo.

Máy bay của chúng ta đã nhận được tín hiệu cho phép hạ cánh xuống sân bay quốc tế DUIIES. TỔ bay chuẩn bị cho việc hạ cánh. Thay mặt hãng Hàng không, xin chúc mừng các bạn đã đến Hợp chủng quốc Hoa kỳ”.

Connor lật tấm hộ chiếu. Christopher Andrew Jackson đã trở về trên mảnh đất quê hương của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.