Nguồn: vnthuquan
Zerimski nồng nhiệt bắt tay với tất cả những người được giới thiệu với ông ta, thậm chí cười phá lên trước một câu đùa của John Kent Cooke. ông ta nhớ tên của tất cả các vị khách, và mỉm cười trả lời tất cả các câu hỏi người ta đặt ra. “Cái mà người Mỹ gọi là tấn công một cách duyên dáng” – Titov đã nói với ông ta như vậy, và điều đó chỉ làm tăng thêm sự rùng rợn mà ông ta dự định sẽ đem lại cho bọn chúng trong buổi tối hôm nay.
ông ta nghe thấy một người khách trả lời báo chí:
– ông ta vô cùng thoải mái và dễ dãi, đặc biệt là đối với Tổng thống, người mà ông ta luôn mồm gọi là “Tom, người bạn thân thiết và gần gũi nhất của tôi”.
Sau này nhớ lại người khách đó sẽ không cảm thấy Lawrence tỏ ra một thái độ nồng nhiệt tương ứng và hơi lạnh nhạt với ông khách người Nga của mình.
Sau khi phần giới thiệu đã xong, John Kent Cooke gõ lên bàn bằng một cái thìa, nói:
– Tôi xin lỗi vì đã làm gián đoạn câu chuyện vui vẻ Của các vị, nhưng thời gian đang trôi đi và có lẽ đây sẽ là cơ hội duy nhất trong đời mà tôi có thể cùng một lúc báo cáo với hai vị Tổng thống – CÓ tiếng cười khẽ – Sau đây là kế hoạch chung.
ông ta đeo kính lên và bắt đầu đọc một tờ giấy do trợ lý báo chí của ông ta đưa cho:
– Mười một giờ hai mươi tôi sẽ tháp tùng hai vị Tổng thống tới cửa vào phía nam của sân vận động, và đến mười một giờ ba mươi sáu sẽ đưa hai vị ra sân cỏ – ông ta nhìn lên – Tôi đã thu xếp để tiếng hoan hô đón chào vang dội – ông ta mỉm cười. Rita cười hơi to quá.
– Ra đến giữa sân tôi sẽ giới thiệu hai Tổng thống với hai thủ quân, sau đó họ sẽ lần lượt giới thiệu các trợ lý và các huấn luyện viên. Sau đó hai Tổng thống sẽ được giới thiệu với cầu thủ trong trận đấu.
– Ðến mười một giờ bốn mươi tất cả mọi người sẽ quay về lễ đài phía tây, dàn nhạc Redskins sẽ cử quốc thiều Nga, sau đó sẽ cử bài lá cờ lấp lánh những ngôi sao.
– mười một giờ bốn tám, vị khách danh dự của chúng ta là Tổng thống Zerimski sẽ tung một đồng đô la bạc.
Sau đó tôi sẽ tháp tùng hai vị quý khách ra khỏi sân cỏ và đưa về lại đây và tôi hy vọng mọi người sẽ ngồi theo dõi việc Redskins đánh bại Packers.
Cả hai Tổng thống phá lên cười.
cooke nhìn lên các vị khách của mình, mỉm cười khi thấy nhiệm vụ đầu tiên đã xong, hỏi:
– CÓ ai hỏi gì không ạ?
Zerimski nói:
– Có, John. ông chưa giải thích cho tôi vì sao tôi lại phải tung đồng đô la bạc?
– Như vậy để cho các thủ quân biết là đội nào sẽ được đá trước.
Zerimski nói:
– Thật là một ý tưởng thú vị.
Trong khi từng phút chậm chạp trôi qua, Connor càng thường xuyên nhìn đồng hồ hơn. Gã không muốn Ở trong Jumbo Tron lâu hơn cần thiết một tý nào, nhưng gã cũng cần thời gian để làm quen với khẩu súng trường đã nhiều năm nay không sử dụng.
Gã lại nhìn đồng hồ. Mười một giờ mười. Gã còn phải chờ mười bảy phút nữa. Mặc dầu có nóng ruột đến đâu đi chăng nữa cũng không bao giờ được đến sớm hơn cần thiết – như vậy chỉ tăng thêm sự nguy hiểm.
Mười một giờ mười hai. Gã nghĩ đến Chris Jackson và sự hy sinh mà anh đã làm chỉ để đem lại cho gã một cơ hội.
Mười một giờ mười bốn. Gã nghĩ đến Joan, và cái chết tàn khốc và không cần thiết mà Gutenburg đã ra lệnh mà chẳng với một lý do gì ngoài việc chị đã từng là thư ký của gã.
Mười một giờ mười lăm. Gã nghĩ đến Maggie và Tara.
Nếu như gã có thể làm được việc này thì may ra có thể khiến cho hai mẹ con được sống yên ổn. Dù sao đi nữa thì gã nghĩ là sẽ không còn được gặp họ nữa.
Mười một giờ muời bảy. Connor đẩy cánh cửa bí mật mở ra và thong thả chui ra khỏi nơi ẩn náu an toàn. Gã thu thập hết sức rồi bắt đầu đu chân giữa thanh dầm và quặp chặt lấy nó bằng hai bắp đùi. Một lần nữa gã bắt đầu bò ngược trở lại cầu dẫn, mắt không hề nhìn xuống dưới.
Sau khi an toàn đến được mép cầu, gã đu người và leo lên cầu dẫn. Gã đứng thăng bằng trên cầu và vươn tay tập một lúc.
Mười bảy giờ hai bảy phút. Gã hít một hơi thật sâu và ôn lại kế hoạch một lần cuối, rồi bước nhanh về phía Jumbo Tron, chỉ dừng lại để nhặt chiếc lon Coca không mà lúc nãy gã bỏ lại trên bậc thang.
Gã gõ mạnh cửa. Không chờ đáp lại gã mở cửa bước vào và kêu to cho át tiếng ồn của quạt gió:
– Tôi đây mà.
Amie nhìn xuống, tay phải lần trên khẩu Armalite, nói:
– Quỷ quái, tôi đã bảo anh không được trở lại trước khi Tổng thống ra khỏi sân kia mà. May phúc cho anh là tôi không ghim một viên đạn vào người anh đấy.
Connor đáp:
– Xin lỗi. Chỉ là tôi thấy Ở đây nóng quá nên trở lại để đem cho anh một lon Coca thôi mà.
Gã đưa cái lon không ra và Arnie cúi xuống đưa bàn tay rảnh ra để cầm lấy. Ngón tay anh ta vừa chạm cái lon Connor bèn nắm lấy cổ tay anh ta và dùng hết sức mạnh cơ bắp kéo giật anh ta xuống.
Arnie hét lên một tiếng rùng rợn trong khi anh ta lộn xuống, đầu đập vào cầu dẫn bằng thép mạ, khẩu súng trượt đi.
Connor nhảy đến và ngồi lên người đối thủ không để cho anh ta kịp đứng dậy. Arnie vừa định ngóc đầu dậy thì Connor đã giáng cho một quả tạt hàm trái khiến anh ta choáng váng một lúc, rồi gã chộp lấy chiếc khóa số tám treo trên thắt lưng anh ta. Gã chỉ thoáng nhìn thấy cái đầu gối phóng tới nhưng đã kịp né sang trái tránh được. Trong khi Arnie gượng đứng dậy Connor đã kịp thoi một quả nữa, lần này vào giữa mũi anh ta. Connor nghe thấy một tiếng rắc, rồi máu mũi tuôn ra và Amie khuỵu xuống. Connor bật lên, Amie lại gượng dậy và gã lại giáng một quả đấm nữa vào vai phải. Lần này anh ta đổ vật xuống sàn cầu dẫn và cuối cùng nằm im.
Connor cởi phắt chiếc áo choàng trắng dài, sơ mi, cà vạt, quần dài, tất và mũ, vứt tất cả thành một đống trong góc phòng, sau đó tháo còng tay Artlie ra Và nhanh chóng lột bộ đồng phục của anh ta ra. Trong khi mặc bộ đồng phục vào người gã mới phát hiện ra là đôi giày phải nhỏ hơn chân mình ít nhất hai số, và cái quần thì cũn cỡn đến năm phân. Không còn cách nào khác gã đành đi tất vào và xỏ đôi giày cũ, ít nhất thì nó cũng màu đen. Gã nghĩ rằng trong tình trạng cực kỳ lộn xộn này gã sẽ không khiến ai nhớ lại đã nhìn thấy một nhân viên Mật vụ không đi đúng giày như thường lệ.
Connor nhặt chiếc cà vạt trong đống quần áo vứt trong góc nhà và buộc chặt hai mắt cá Amie vào nhau.
Sau đó gã nâng viên sĩ quan đang bất tỉnh lên và để anh ta dựa ngồi dọc một cái rầm sắt chạy ngang suốt chiều rộng Jumbo Tron, sau đó còng hai tay anh ta lại bằng chiếc còng số tám. Cuối cùng gã lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, cuộn nó lại thành một nắm và nhét vào mồm Arnie. Thằng cha tội nghiệp sẽ bị đau nhiều ngày nữa. Bù lại, có thể anh ta sẽ giảm được mấy ký thịt mà cấp trên của anh ta đã phàn nàn.
Connor nói:
Chẳng có gì là cá nhân cả.
Gã đội mũ của Arnie, đeo chiếc kính râm vứt lăn lóc bên cạnh cửa rồi nhặt khẩu súng trường lên. Ðúng như gã nghĩ, đó là một khẩu M-16. Nếu được thì gã sẽ chẳng chọn loại súng này, nhưng dù sao thì nó cũng có thể dùng được cho mục đích của gã. Gã nhanh chóng leo lên tầng hai nơi Amie đang ngồi, cầm ống nhòm của anh ta lên và nhòm xuống đám đông ngồi bên dưới qua khe hở giữa khung sắt và màn hình video.
Mười một giờ ba hai. Ba phút ba mươi tám giây kể từ khi Connor bước chân vào Jumbo Tron. Gã đã dự định phải mất bốn phút để đánh chiếm. Gã bắt đầu thở bình thường.
Chợt có tiếng vang lên Ở phía sau lưng.
– Hercules 3 đâu.
Thoạt tiên gã không hiểu tiếng nói đó phát ra từ đâu, nhưng rồi nhớ ra chiếc bộ đàm hai chiều gắn Ở thắt lưng của Amie. Gã lấy nó ra.
– Hercules 3 đây. Tiếp tục đi.
Viên sĩ quan chỉ huy nói:
– Tôi nghĩ là đã mất liên lạc với anh mấy phút, Amie.
Mọi việc ổn chứ?
Connor nói:
– ổn cả. Chỉ cần một kẽ hở thôi, và tôi nghĩ rằng không nên rời mắt khỏi đám đông này.
– Tán thành – Braithwaite bật cười và nói – tiếp tục quan sát đi. Chẳng bao lâu nữa Reo Light và Waterfal1 sẽ ra sân đấy.
– Tôi sẽ quan sát – Connor nói bằng một giọng mà nếu nghe thấy thì mẹ đẻ gã sẽ mắng cho một trận. Liên lạc tắt.
Mười một giờ ba tư. Gã nhìn quanh sân vận động. Chỉ Còn vài chỗ ngồi màu đỏ và màu vàng chưa có người ngồi. Gã cố không bị phân tán bởi mấy cầu thủ Reskins đang vung chân vung tay khởi động ngay bên dưới.
Một liếng reo dậy lên khi hai đội xuất hiện từ đường hầm cuối Ở phía nam sân vận động. HỌ chậm rãi chạy đến giữa sân, trong khi đám đông bắt đầu hát vang “Chào Redskins”.
Connor nâng ống nhòm của Arnie lên mắt và quan sát tháp đèn phía trên sân vận động. Hầu như tất cả các nhân viên Mật vụ đều đang quan sát kỹ đám đông để tìm xem có thể có điều gì bất trắc không. Không một ai có vẻ nhìn đến nơi điều bất trắc sẽ xảy ra. Connor dừng ống nhòm lại Ở Brad lúc này đang nhòm xuống khán đài phía bắc, kiểm tra kỹ từng hàng ghế. Thằng bé có vẻ như đang bay bổng lên tận thiên đường.
Connor quay lại và hướng ống nhòm tới vạch năm mươi mét. Lúc này hai viên thủ quân đang quay mặt vào nhau.
Mười một giờ ba mưa tám. Một tiếng reo nữa dậy lên trong khi John Kent Cooke hãnh diện dẫn hai vị Tổng thống ra sân, theo sau là mười hai cận vệ có lẽ là những người giỏi nhất. Chỉ cần liếc qua Connor cũng nhận ngay ra cả Zerimski lẫn Lawrence đều mặc áo vét chống đạn.
CÓ lẽ gã đã muốn chĩa súng vào Zerimski và chỉnh thước ngắm tới đầu ông ta, nhưng gã không muốn mạo hiểm để bị một trong những thiện xạ đang đứng Ở tháp đèn phát hiện thấy. Gã biết rõ họ đã được huấn luyện để có thể ngắm và nổ súng trong vòng ba giây.
Trong khi các Tổng thống được giới thiệu với các cầu thủ, Connor quay sang chú ý tới ngọn cờ của Redskins đang bay phần phật trong gió nhẹ Ở trước khán đài phía tây Gã bẻ gập nòng súng và thấy – đúng như gã nghĩ – trong Ổ đầy đạn. Gã gập nòng súng lại. Tiếng động đập vào tai gã như tiếng một piston đang bắt đầu chuyển động, đột nhiên gã cảm thấy tim đập nhanh gấp đôi.
Mười một giờ bốn một phút. Lúc này hai vị Tổng thống đang nói chuyện với các cầu thủ. Qua ống nhòm Connor nhìn rõ John Kent Cooke đang lo lắng nhìn đồng hồ. ông ta cúi sang thì thầm gì đó vào tai Lawrence.
Tổng thống Mỹ gật đầu, chạm tay vào khuỷu tay Zenmski và dẫn ông ta đi tới khoảng trống giữa hai đội.
Trên bãi cỏ đã vạch sẵn hai vòng tròn trắng, một bên vẽ hình con gấu, một bên vẽ hình con diều hâu, vì thế hai nhà lãnh đạo biết rõ họ cần đứng Ở đâu.
Một giọng vang lên trên toa phóng thanh:
– Thưa các quý ông quý bà. Xin tất cả đứng lên trong khi cử hành Quốc thiều Nga.
Mọi người lục tục đứng lên, nhiều người bỏ mũ Redskins đang đội trên đầu xuống và hướng về phía dàn nhạc Ở phía tây sân cỏ. Người nhạc trưởng giơ cây gậy lên, dừng lại, rồi đột nhiên hạ xuống đầy cảm hứng.
Ðám đông ngọ nguậy lắng nghe bản nhạc mà một số người trong bọn họ chưa từng nghe thấy bao giờ.
Mặc dầu trước đây Connor đã bao lần đứng lên trong khi người ta cử hành quốc thiều Nga, nhưng gã đã nhận thấy rất ít ban nhạc – không kể Ở nước Nga – biết rõ cần phải nhắc lại điệp khúc bao nhiêu lần. Vì thế gã quyết định chờ đến bản “Lá cờ lấp lánh những ngôi sao”.
Khi bản quốc thiều Nga kết thúc, các cầu thủ bắt đầu duỗi tay và giậm chân để đỡ căng thẳng. Connor chờ cho người nhạc trưởng nâng cây gậy lên một lần nữa, đó sẽ là lúc gã có thể nhằm vào Zerimski. Gã liếc nhìn cột cờ Ở cuối sân: lúc này lá cờ của Redskin đang rũ xuống, chứng tỏ không có một tí gió nào.
Người nhạc trưởng giơ gậy lên lần thứ hai. Connor kê khẩu súng vào góc giữa tấm panel và màn hình vi deo, lấy cái khung gỗ làm điểm tựa. Gã quét ống kính ngắm khắp sân rồi ngắm vào gáy Zerimski, chỉnh thước ngắm cho đến khi cái gáy nằm chính giữa đường ngắm của khẩu súng trường.
Bản quốc thiều Mỹ vang lên, cả hai Tổng thống đứng cứng đơ. Connor thở ra. Ba.. hai.. một. Gã nhẹ nhàng kẻo cò đúng lúc Tom Lawrence vung cánh tay phải lên và đặt bàn tay lên trước tim. Bị phân tán bởi cử chỉ bất ngờ đó Zenmski liếc sang bên phải, khiến cho viên đạn chỉ sượt qua tai ông ta một cách vô hại. Bảy mươi tám giọng hát hòa nhau khiến cho không ai nghe thấy một tiếng phập nhẹ nhàng khi mảnh kim loại cắm vào bãi cỏ phía sau vạch năm mươi mét.
Brad đang nằm dán người xuống sàn của dàn đèn và nhìn chằm chằm quan sát đám đông bằng chiếc ống nhòm. Mắt cậu bé dừng lại Ở Jumbo Tron. Màn hình bị choán gần hết bởi hình ảnh Tổng thống Tom Lawrence đang đặt tay lên tim, thành kính hát bản quốc ca Mỹ.
Brad tiếp tục lia ống nhòm. Ðột nhiên cậu bé giật nẩy người. Hình như cậu nhìn thấy một cái gì đó trong cái góc giữa màn hình và pa nen đỡ nó. Cậu bé nhìn lại một lần nữa… đó là nòng một khẩu súng trường chĩa thẳng xuống giữa sân cỏ từ nơi mà lúc nãy cậu còn nhìn thấy Amie vẫn chĩa ống nhòm ra để quan sát. NÓ chỉnh nút quan sát tinh và trố mắt nhìn vào một khuôn mặt mà nó đã từng nhìn thấy trước đó cũng trong ngày hôm nay. NÓ không hề chần chừ:
– Giải tán ngay. CÓ súng.
Brad nói bằng giọng khẩn thiết và đầy quyền lực đến nỗi Braithwaite và hai trong số trợ lý của anh ta quay phắt lại vào chĩa ống nhòm về phía Jumbo Tron đúng lúc Connor đang chỉnh đường ngắm cho phát súng thứ hai.
– Bình tĩnh. Ðừng vội – Connor đang lẩm bẩm tự nhủ – Mày còn khối thời gian.
Cái đầu zerimski lại choán hết kính ngắm. Connor chỉnh kính ngắm và đếm. Ba… hai.
Viên đạn của Braithwaite ghim vào vai gã khiến gã bật ngược trở lại. Một viên đạn thứ hai rít qua khe hở, đúng nơi một giây trước là cái đầu của gã.
Bản quốc ca Mỹ chấm dứt.
Hai mươi tám năm rèn luyện đã chuẩn bị cho Connor chính giây phút này. Toàn bộ con người gã gào lên bảo gã phải trốn thoát. Ngay lập tức gã triển khai phương án A, cố không để ý đến cái đau đang chói lên Ở vai. Gã loạng choạng đi ra cửa, tắt đèn và đi ra cầu dẫn. Gã cố chạy đến cái cửa dẫn ra sân, nhưng nhận thấy gã phải cố hết sức để chỉ chuyển động được Bốn mươi hai giây sau, đúng lúc hai Tổng thống được đưa ra khỏi sân thì gã đến được cái cửa. Gã nghe thấy tiếng reo dậy lên khi Redskins bắt đầu đá quả bóng.
Connor mở cửa, loạng choạng bước vào chiếc thang máy vận chuyển thực phẩm và bấm nút mấy lần liền. Gã nghe rõ tiếng động cơ quay trong khí chiếc thanh bắt đầu hành trình chậm chạp của nó đi lên tầng bảy. Mắt gã đảo lia lìa hết sang trái lại sang phải để tìm xem có nguy hiểm nào không. Vai gã ngày càng đau nhói nhưng gã biết chẳng thể làm gì được. Nơi đầu tiên bị kiểm tra sẽ là các bệnh viện. Gã cúi đầu xuống và nhìn thấy cái thang máy đang chậm chạp leo về phía mình. Mười lăm giây rồi. Ðột nhiên nó dừng lại. Chắc hẳn có ai đó bỏ vào hoặc lấy ra cái gì đó Ở tầng dành cho ban giám đốc.
Phản ứng trực giác của Connor là trở lại ngay phương án dự phòng, điều mà trước nay Connor chưa bao giờ phải làm. Gã biết mình không thể lảng vảng Ở đây được nữa – chỉ cần thêm vài giây nữa là sẽ có người nhìn thấy gã.
Gã cố hết sức đi thật nhanh về lại Jumbo Tron. Chiếc thang máy đã lại tiếp tục hành trình. Mấy giây sau, một chiếc khay xuất hiện, trên đó là đĩa sandwich, một lát bánh Black Forest và lon Co ca mà Amie đang đợi.
Connor quay lại chiếc cửa có ghi chữ “Nội bộ” và để mặc nó ngỏ. Gã phải huy động từng ly sức lực của mình để chạy hết đoạn đường cầu dẫn dài bẩy mươi mét, nhưng gã biết các nhân viên của Cục Tình báo bảo vệ sẽ tràn qua cái cửa đó bất cứ lúc nào.
Hai mươi tư giây sau Connor đến được thanh dầm chính đỡ màn hình vi deo. Gã bám được tay phải vào thanh dầm và treo mình Ở mép dưới cầu dẫn đúng lúc cánh cửa bật mở. Gã nép mình dưới cầu dẫn và nghe tiếng chân hai người chạy về phía mình, chạy qua rồi đứng lại trước cửa vào Jumbo Tron. Qua một cái khe trên cầu dẫn gã thấy rõ một sĩ quan dùng súng đập cửa mở ra. Không bước vào, gã lần tay tìm công tắc đèn.
Connor chờ cho đến khi đèn bật sáng và hai viên sĩ quan biến mất vào bên trong Jum bo Tron mới bắt đầu bò dọc cây dầm đài bốn mươi hai mét, lần thứ ba trong ngày. Trong lúc đó gã phải chú ý sao cho máu rỏ xuống từ vai phải rơi xuống đất dưới kia chứ không rỏ lên dầm để cho ai cũng có thể nhìn thấy.
Khi viên sĩ quan đi đầu bước vào Jumbo Tron, điều đầu tiên anh ta nhìn thấy là Arnie bị khóa tay vào chiếc dầm thép. Anh ta chậm chạp nhích đến gần Arnie, vừa nhích vừa nhìn quanh cho đến khi đến được bên cạnh bạn. Viên sĩ quan thứ hai đứng cảnh giới trong khi người kia mở còng cho Arnie và nhẹ nhàng đỡ anh ta nằm xuống sàn, sau đó lấy chiếc khăn ra khỏi miệng anh ta và xem mạch. Vẫn còn sống.
Arnie mở mắt nhìn lên trần nhà nhưng không nói gì.
Ngay lập tức viên sĩ quan đầu tiên leo lên tầng hai, trong khi người kia đứng yểm hộ. Viên sĩ quan thận trọng xem xét rất kỹ phía dưới màn hình. Một tiếng hò reo đinh tai lại dậy lên trong sân vận động khi Redskins đá vào được một quả, nhưng anh ta không hề để ý. Sau khi đã kiểm tra đến góc cuối cùng anh ta quay lại và gật đầu. Viên sĩ quan thứ hai bắt đầu trèo lên trần và cũng tiến hành một cuộc kiểm tra tương tự.
Cả hai sĩ quan quay lại tầng dưới, một lần nữa kiểm tra tất cả những chỗ có thể ẩn náu, một lúc sau họ nhận được tín hiệu qua chiếc radio hai chiều.
– Hercules 7 đâu?
– Hercules 7 đây, nói tiếp đi.
Braithwaite hỏi:
– CÓ thấy hắn ta không?
– Không có ai Ở đây ngoài Arnie bị còng vào một cái dầm, trên người chỉ còn quần áo lót. Cả hai cửa đều bị mở, Và có dấu máu dẫn ra sân, vì thế hoàn toàn có thể theo dấu hắn được. Hắn phải Ở đâu đó ngoài ấy. Hắn mắc bộ đồng phục của Arnie, vì thế có thể nhận ra ngay.
Braithwaite nói:
– Ðừng có nghĩ đến chuyện đó. Nếu hắn đúng là cái người mà tôi đang nghĩ tới thì có thể hắn đang Ở ngay trước mũi các anh đó