Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 41-1: Thi cuối kỳ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người dịch: Gui Ying

Biên tập: Iris

17

No. 223

Qua Tết, chẳng mấy chốc là đến kỳ thi cuối kỳ.

Quá trình ôn tập của tôi đại loại là thế này: lập thời gian biểu dựa trên sự sắp xếp của môn Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, mỗi ngày đều liệt kê các chương đâu vào đấy, dùng bút năm màu làm cho cả trang biểu tràn ngập các nét ngang dọc, vô cùng phong phú, đặc sắc.

Nhưng căn bản là ôn tập không xong nổi.

Mỗi lần làm đề toán đều làm sai rất nhiều, cũng không biết là vì sao lại sai. Đáp án đằng sau sách quá sơ lược làm tôi xem không hiểu, đành ném quyển sách toán sang một bên đi làm Lý. Kết quả…vẫn như vậy…

Thế là quay sang tập trung tinh thần vào Văn và Anh, nhưng lại càng tìm không ra phương hướng. Vì ngoài đọc thuộc mục lục ra, hai môn này đều không có giới hạn ôn tập… Lựa chọn trong kho đề tự âm, tự hình thì vô số, độ khó của đề anh lớp 10 và 12 lại không có sự khác biệt là bao.

Thái độ “mặt dày” của Lại Xuân Dương và bà già Trương giống y như nhau: “Thì vốn dĩ là kiếm tra kiến thức như thường ngày mà, nên không có giới hạn ôn tập là đúng rồi.”

Cho nên, ôn tập Tiếng Anh và Ngữ văn dẫu không quá khó nhưng để cho tôi học trong ba ngày e là không kịp.

Tôi ngồi trước bàn học, trong lòng tràn đầy cảm giác thất bại, cứ được mười phút lại đứng dậy ra mở tủ lạnh xem có cái gì ngon ngon để ăn không… Lâm Phàm vừa mới đón Tết ở nhà bà ngoại trở về, nhìn thấy tôi ngồi xổm trước tủ lạnh thì kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

“Chị ơi, chị chẳng gầy đi tí nào, sao không giảm cân đi? Chị không nên bỏ mặc bản thân như thế!”

Tôi không khách sáo mà đánh nhẹ vào gáy nó một cái.

Đúng lúc cô Tề đi ra từ phòng bếp, chỉ nhìn thấy tôi đánh Lâm Phàm một cái, Lâm Phàm ôm đầu chạy trối chết.

Lúc ấy, tôi hơi chột dạ. Bản thân tôi cho rằng tôi và thằng bé này đã rất thân nhau rồi nhưng liệu mẹ nó có biết điều này không? Sẽ không hiểu lầm chứ?

Tôi giả vờ như không nhìn thấy cô Tề, cười càng thêm rạng rỡ, nói: “Thử trêu chị một lần nữa xem, chị sẽ đánh nữa đấy!”

Lâm Phàm đã nhảy vào phòng nó rồi chơi điện tử rồi, còn trò đùa thân thiết của tôi lại không được đáp lại chút nào.

Ngượng chết đi được!

Bản lĩnh khống chế tâm tình của cô Tề đúng là đáng để tôi học hỏi. Rõ ràng cái gì cô ấy cũng nhìn thấy nhưng lại hiền lành đi về phía tôi, hỏi: “Cảnh Cảnh, con đói rồi hả? Có cần cô làm chút mì vằn thắn cho con ăn không?”

“Không cần đâu ạ!” Tôi lắc lắc đầu: “Cháu chỉ muốn mở tủ lạnh ra xem chút thôi, cháu không đói.”

Ngay cả câu nói ngớ ngẩn như thế tôi cũng nói ra rồi, nhưng đến lông mi cô ấy cũng không buồn nháy.

Đúng là khủng bố.

No. 224

Nghỉ Tết ba ngày trôi qua rất nhanh, chúng tôi lại phải đến trường học hai ngày, kỳ thi cuối kỳ cũng sắp đến rồi.

Địa điểm thi vẫn giống như hồi thi giữa kỳ, tôi vẫn thi ở lớp 1.

Trời vừa tờ mờ sáng, tôi đã đến địa điểm thi. Đứng ở trước cửa vừa uống sữa đậu nành vừa xem lại quyển ghi chép Toán mà Dư Hoài đưa cho tôi ra một lúc, bác nhân viên của trường cầm một chùm chìa khóa to đến mở cửa lớp 1.

“Chăm chỉ thế này cơ à! Đã ăn sáng gì chưa?” Bác ấy cười hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu.

“Chăm chỉ đến sớm thế này chắc chắn sẽ thi tốt thôi!” Bác ấy tiếp tục nói.

Tôi lắc đầu phủ nhận: “Cháu học không giỏi đâu.”

“À!” Bác ấy quan sát tôi một lúc, lại nói tiếp: “Thảo nào. Đến sớm thế này là để ôm chân Phật hả? Bình thường không cố gắng, đến sớm thế này làm gì?”

Liên quan gì đến bác chứ! Ban nãy ai là người khen tôi chăm chỉ đến sớm hả? Đối mặt với bóng lưng còng còng của bác ấy, tôi gào thét vài cái.

Dư Hoài và Lâm Dương đều phải đến gần sát giờ thi mới vội vã vào phòng thi, Dư Hoài ngủ dậy đầu tóc rối bù, còn Lâm Dương lại ngáp lấy ngáp để.

Thi môn Văn cứ nhẹ nhàng mà nhanh chóng kết thúc. Dư Hoài nói rất đúng, dù làm văn có tốt hay không thì đều phải xem phong thủy. Mỗi lần thi văn xong, tôi đều không biết mình thi ra sao, dẫu sao cũng là những chỗ nào trống thì tôi đều điền kín hết. Đề bài môn Văn lại là mấy cái thành công, thất bại cũ mèm, tôi dám cá, trong mười trang giấy thì có chín trang đều viết câu chuyện về Edison và phát minh bóng đèn của ông.

Rảnh rỗi không có gì làm liền làm về ba chiếc ghế xấu xí của Albert Einstein, cầm đồng lương hưu không hưởng thụ mà lại chạy đến chỗ thượng tá Sanders rán gà, không biết vì sao lại chặt cây anh đào của ông bố mang cho Washington… Thực ra, tôi cũng không biết những chuyện này là thật hay là giả, cũng không rõ bản thân thông qua con đường nào mà lại biết đến những danh nhân vừa miệt mài chăm chỉ lại vừa kì quái thế này. Thế nhưng, bây giờ bọn họ đều đang bám dính lấy đề thi văn của chúng tôi, bị dùng đủ loại câu chữ để bao lấy, bên trong từ đầu đến cuối đều là một sự say mê.

Chúng tôi không quan tâm những chuyện này là thật hay giả, cũng không quan tâm tình tiết có đủ chân thật hay không. Đây chỉ là một cuộc mua bán dùng giá trị quan tuyệt đối chính xác để đổi lấy điểm số mà thôi, từ nhỏ chúng tôi đã hiểu rõ điều này rồi.

No. 225

Mười một giờ rưỡi thi xong môn Văn, có hai lần được nghỉ giải lao ba mươi phút. Tôi lấy bình giữ nhiệt và một gói bánh cookies từ trong cặp ra, định nhân thời gian giải lao này học thuộc lại mấy công thức đơn giản.

Còn chưa kịp lấy quyển vở thì Dư Hoài ngồi ở phía sau đã kéo áo đồng phục của tôi.

“Sao cậu không đi ăn cơm đi?”

“Nhà ăn đông quá.” Tôi giải thích.

Dư Hoài chau mày: “Thế thì cũng không được chỉ ăn cookies, cậu không sợ bị nghẹn chết à?”

Ánh mắt tôi đều bị hai sợi tóc phất phơ trong gió của cậu ấy mê hoặc rồi, khó lòng có thể tập trung lực chú ý.

“Hả? À, không bị nghẹn đâu, tôi có mang theo nước nóng rồi.”

Cậu ấy bị giọng điệu của tôi làm cho vui vẻ: “Không đùa nữa. Tôi và Lâm Dương sẽ đến quán ăn đối diện trường ăn cơm, cậu cùng đi đi.”

Tôi không thể không nói thật: “Tôi muốn dành thời gian này để xem lại sách, không ăn bữa này thì cũng chết đói được.”

Không được nói là tôi có ôm chân Phật cũng không có tác dụng!

Ánh mắt của tôi lộ ra sự hung ác trong lòng, lời nói vừa đến miệng Dư Hoài bị tôi lườm liền nuốt trở lại.

“Nhưng tôi có nói với cậu là muốn mời cậu ăn cơm để đáp tạ cậu mà! Tối hôm qua cuộc thi đã có kết quả rồi, cậu không muốn biết à?”

“Hả? Thật á?”

Lâm Dương đằng sau Dư Hoài tiến lên, gật đầu cười với tôi.

“Thế cậu thi thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.

“Vừa đi ăn cơm vừa nói, đi thôi!” Dư Hoài không nói lời nào liền kéo tôi ra ngoài.

Vì hôm nay thi nên giờ nghỉ trưa khá lâu, cổng trường không đóng. Tôi đi đằng sau hai bạn nam cao to, trên đường đi nhận được đủ các loại ánh mắt thăm dò, đặc biệt là Lâm Dương, nhìn rất đẹp trai nên dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Cậu ta vốn dĩ quen biết khá rộng, đi vài bước lại gặp được người quen, còn chủ động chào hỏi những bạn nữ khác, tôi suýt nữa là bị ánh mắt của mấy cô nàng đó nướng chín.

“Cậu trốn đi đâu thế?” Dư Hoài hồn nhiên không cảm giác gì, đối với hành động trốn đông trốn tây giả vờ làm người xa lạ của tôi vô cùng khó hiểu: “Làm gì mà giống như bọn tôi là cảnh sát bắt được tên móc túi là cậu thế?”

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy. Cái khả năng liên tưởng kiểu gì vậy? Cậu có bản lĩnh như thế sao lúc làm văn lại không nặn ra được tí nào hả?

Cuối cùng cũng đến quán ăn, nhưng lại không tìm được chỗ ngồi. Lớp 11, 12 đều thi cùng một ngày với chúng tôi, học sinh cấp ba còn ghét nhà ăn hơn tôi nhiều. Họ thích ra ngoài ăn cơm, trong quán ăn lúc này đông nghịt học sinh, kín cả quán.

Sau khi Lâm Dương đi bán sắc, ba chúng tôi khó khăn lắm mới tìm được một chiếc bàn nhỏ mà bà chủ chỉ ở trong góc để ngồi xuống, gọi đồ ăn xong, cuối cùng tôi cũng có cơ hội hỏi Dư Hoài về kết quả thi đấu.

“Đúng là thiên vị, sao cậu chỉ hỏi mỗi cậu ấy?” Lâm Dương cười xấu xa nhìn tôi.

Sau đó bị hai chúng tôi không thèm đếm xỉa đến.

“Tớ được giải ba.” Dư Hoài nói.

“Tối hôm qua bọn tớ đã ăn mừng rồi. Cho nên tối hôm qua mới ngủ muộn.” Lâm Dương cười, nói bổ sung.

Trong nháy mắt cả gương mặt tôi tràn ngập nụ cười.

So với hai câu cuối đề toán mà tôi làm, tin này còn khiến tôi vui hơn.

Thật kì lạ! Lần đầu tiên tôi có cảm giác vui mừng với chuyện chẳng liên quan đến mình. Trước đây, bố mẹ tôi có chuyện vui, đều coi như đó là chuyện gia đình mình, tôi sẽ được thơm lây; hỉ nộ ái ố ucar bạn thân sẽ khiến tôi bận tâm, nhưng nếu nói lấy vui buồn của họ trở thành vui buồn của tôi thì tôi thật sự không làm được.

Chuyện của Dư Hoài lại không thế. Loại cảm giác này thật sự là kì diệu.

“Cậu có biết ý nghĩa của giải ba này là gì không? Sao vui vẻ thế? Lâm Dương thần bí hỏi.

Phải rồi, nó có ý nghĩa gì nhỉ?

Tôi nghi hoặc nhìn Dư Hoài, Dư Hoài hơi xấu hổ, biểu hiện trên mặt cậu ấy bây giờ với lần đầu tiên trong tiết địa lý trình bày ba định luật lớn của Johnnes Kepler y hệt nhau, đều tràn đầy sự đắc ý.

“Được giải ba toàn quốc là đã được tuyển thẳng vào đại học rồi! Mùa thu năm sau cậu ấy sẽ trở thành sinh viên.” Lâm Dương cười tuyên bố.

Đôi đũa trong tay tôi suýt nữa rơi xuống.

Còn tiếp…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.