*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người dịch: Siêu Nhân Tiểu Mạn
Biên tập: Iris
No. 338
“Tớ rất mê trò này.” Tôi vừa chơi vừa nói với cậu ấy.
Cửa đầu tiên là sa mạc, cửa thứ hai là thành cổ, của thứ ba là thành cơ giới, cửa thứ tư là đầm lầy, cửa thứ năm là một tòa thành kỳ quái, cửa thứ sáu là một thành cơ giới vô cùng phức tạp…
Hai chiếc xe việt dã một đỏ một xanh, vừa tiến về phía trước, tiêu diệt mọi kẻ địch và mọi trang bị cơ giới chắn đường vừa giải cứu con tin, thả ra ở sân bay, sau đó quyết chiến một trận với Boss.
“Mình mua cái máy chơi game này nửa năm trước, chơi đến trò này vô cùng kích động. Lúc mình ba bốn tuổi trong nhà cũng có một cái máy chơi game, bố mẹ mình thường cùng nhau chơi “Chip and Dalie”, “Cuộc chiến xe tăng”, “Contra” phối hợp hết sức ăn ý. Mẹ mình nóng vội, đánh tiền phòng, bố mình điềm tĩnh, ở phía sau yểm hộ.” Tôi vừa chơi vừa nói não đã dùng hết công suất, không để ý Dư Hoài có nghe hay không: “Cẩn thận, chỗ đó có đá lở!”
Chiếc xe việt dã màu nâu đỏ cậu ấy điều khiển né tránh một cách linh hoạt.
Cậu ấy không hề chém gió, cậu ấy chơi game quả thật rất cừ.
Sự thành thục này tôi chuyên chú luyện hai năm mới có, mà chỉ thành thục với trò chơi này mà thôi.
“Chẳng qua là mình vẫn thích xem bố mẹ mình chơi trò này nhất, thấy điều ấy thật kích thích. Mình luôn tưởng tượng hai tay đánh lén tài ba ngồi trên hai chiếc xe việt dã là Stallone vàSchwarzenegger, xem chơi game như đang xem hoạt hình. Trẻ con mà, theo bản năng đã thích bố mẹ hòa thuận, bọn họ chỉ có lúc chơi game mới không cãi nhau.”
Tôi kể có chút xúc động, nhân vật trong game bị tấn công, xe nổ tung, vừa xong chẳng dễ dàng gì mới ăn được máu hình chữ thập lại phải tích lại từ đầu.
Dư Hoài cười ha ha: “Bố mẹ cậu lúc chơi game không cãi nhau là chuyện thường, thế nhưng lúc chơi game với cậu mình rất muốn cãi nhau.”
“Chết một cái mạng rất bình thường nhỉ!” Tôi lườm cậu ấy một cái.
“Đúng vậy, chuyện ngu ngơ đến cỡ nào cậu cũng làm ra là chuyện thường tình.”
Tôi bỗng dưng phát hiện ra rằng, trong lúc chơi trò chơi này, Dư Hoài xấu tính lại độc miệng thời cấp ba không mảy may báo trước đã trở về rồi.
No. 339
“Lúc mẹ mình kết hôn là hai ba tuổi, lúc mình ba tuổi mẹ hai sáu, vừa đúng tuổi hiện giờ của mình. Nhưng mình chơi game lại chẳng giỏi bằng mẹ.”
“Cách nắm bắt trọng điểm của cậu đúng là không kém gì xưa.” Dư Hoài cười: “Người bình thường đều kiểm điểm xem tại sao mẹ cậu khi ấy đã có bố cậu rồi, mà cậu giờ này vẫn mình mình chơi game.”
…
Chúng tôi lại im lặng một phút.
Tôi nhìn Dư Hoài một cái. Ánh mắt cậu ấy rơi trên màn hình, mặt lại đỏ đến đáng nghi.
Tôi lẳng lặng cười, tiếp tục nói: “Thực tình lúc nhỏ mình đã mong có người chơi trò này với mình. Bởi vì bố mẹ mình chẳng bao giờ qua được của cuối cùng. Họ chưa kịp qua hết trò chơi này đã li hôn rồi, cho nên mình vẫn không biết con Boss cuối cùng có hình thù gì.”
Dư Hoài nhìn tôi một cái.
“Cậu có thể chơi với mình đến cuối cùng không?” Tôi hỏi.
Rất lâu sau Dư Hoài mới nhẹ nhàng nói: “Được.”
Lần chết đầu tiên của chúng tôi là ở cửa thứ tư, lần thứ hai đem tất cả mạng gom lại cho cửa cuối cùng.
Đã mười hai giờ đêm rồi.
Tôi nói: “Chơi lần cuối nhá.”
Cậu ấy vẫn nói: “Được.”
Lần này chúng tôi tập trung 100%. Sau hai lần chơi Dư Hoài đều nhớ rõ vị trí của kẻ thù và chướng ngại vật cho nên chơi rất nhanh, dùng sức một bên tiêu diệt đại đa số kẻ địch, bảo vệ cái xe tàn tôi đây tiến về phía trước, tôi mặt mặt nghệch mồm há hớp.
Tôi nhìn cậu ấy, cậu ấy tập trung tinh thần chăm chú nhìn vào màn hình, miệng mang nụ cười kiêu ngạo, giống như một đứa trẻ.
Ánh mắt tôi lại rơi trên cánh tay trái của cậu ấy.
“Cảnh Cảnh, cậu nhìn đi đâu thế? Giả chết phải không!” Đột nhiên cậu ấy lớn tiếng gọi, tôi vội vàng hoàn hồn, nhân vật trong game suýt chút nữa thì chết.
Thế này mới là Dư Hoài.
Những tháng năm cấp ba, giống như bị cậu ấy dùng một câu gọi giống câu mắng, tùy tiện cũng có thể gọi về.
Tôi rõ ràng biết mình không nên chìm đắm trong không khí như thế này, nhưng mặc kệ bản thân, quay mòng mòng theo sự chỉ huy của cậu ấy, chơi mãi chơi mãi, thế mà càng ngày càng hồi hộp.
Thì ra Boss cuối cùng biết biến thân thành hai, tôi chỉ còn lại một mạng cuối cùng, nhìn dáng vẻ Boss sau khi biến thân nhanh chóng chạy tán loạn phun lửa mà bất lực.
“Cậu trốn vào góc, giữ lại một cái mạng đợi kết cục!”
Tôi lập tức ngoan ngoãn trốn vào một góc, nhìn cậu ấy trái tránh phải tấn công, tốn sức cả một buổi, chúng tôi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nổ tung, Boss die rồi.
Tôi và Dư Hoài nhìn nhau cười, đều thở phào một hơi.
Sau cùng chỉ là một đoạn âm nhạc sơ sài và mấy bức hình cũng sơ sài nốt, sau khi chữ trên mình hình chạy hết, màn hình lại trở về lúc bắt đầu trò chơi.
Cuối cùng cũng hoàn thành được tâm nguyện lúc tấm bé.
“Gia nói sẽ chơi với cậu đến cuối cùng, nhất định là làm được.” Cậy ấy đắc ý nhướn mày, sau đó lại chậm rãi hạ mắt, nở nụ cười.
“Mình chỉ có thể làm được từng này thôi.” Cậu ấy nói.
No. 340
Đã mười hai rưỡi rồi.
Tôi tắt ti vi, phòng khách không bật đèn, bỗng nhiên chúng tôi chìm vào bóng tối. Chỉ nhìn thấy màn hình ti vi vẫn đang sáng, truyền lại một vài tia sáng bạc, khiến tôi vừa có thể nhìn rõ khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu ấy.
Cánh tay trái cậu ấy gần tôi như thế. Không phải tất cả mọi nhiệt độ đều cần tiếp xúc gần mới truyền đến. Chỉ cần cậu ấy ở gần tôi, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi, giống như một con dã thú dịu dàng ẩn nấp dưới ánh trăng.
Tôi bỗng nhiên vồ tới, hai tay ôm chặt cổ cậu ấy, dùng sức hôn lấy cậu ấy. Lông mi cậu ấy gần tôi như thế, giây phút ấy tôi đều mơ hồ hết thảy.
Tôi không biết nên hôn một người thế nào, tôi chỉ biết mình rất muốn hôn cậu ấy, tôi rất nhớ cậu ấy, đến giờ tôi vẫn thích cậu ấy.
Dư Hoài chỉ ngây người ra trong chớp mắt, rồi nhắm lại đôi mắt, dùng một bàn tay giữ sau đầu tôi, siết chặt, siết chặt về người cậu ấy.
Tôi chưa bao giờ thấy rằng bản thân cần một vòng ôm, cần hơi ấm của thể như thế này. Tôi từ từ khép đôi mắt, mọi thứ trong tia sáng yếu ớt dần trở về bóng tối.
Lại ngay giây tiếp theo, bị cậu ấy nhẫn tâm đẩy ra.
No. 341
“Cậu đừng như thế, Cảnh Cảnh. Mình không phải đến để giậu đổ bìm leo.”
Cậu ấy nói rất chậm, rất tốn sức.
Tôi lại xông đến vạch ống tay áo cậu ấy ra, cậu ấy lập tức giữ chặt bàn tay tôi.
“Mình đã nhìn thấy rồi.” Tôi nói “hình xăm.”
Dư Hoài cúi đầu không nói gì.
“Cậu xăm vào mùa hạ năm thi đại học ấy sao?”
Dư Hoài vẫn không nói gì.
“Những lá thứ ấy của mình, những tin nhắn cùng với điện thoại thực ra cậu đều nhận được rồi đúng không? Mình hiểu, nếu mình là cậu mình cũng không muốn gặp bất cứ ai. Cậu không trả lời mình, đây không phải chuyện gì lớn, mình cũng không trách cậu. Thế nhưng về sau, tại sao cậu không đến tìm mình? Cậu…” Tôi hít sâu một hơi, nước mắt lại vẫn đong đầy.
“Dư Hoài, cậu không thích mình à?”
Dư Hoài bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, con mắt sắc bén mà lạnh giá.
“Xăm mình chỉ vì muốn mang lại chút vận may cho bản thân. Chứ nó thì chứng tỏ được cái gì? Tại sao mình phải đi tìm cậu?”
Tôi ngây người.
“Mình không thấy bản thân có chỗ nào có lỗi với cậu.” Cậu ấy đột nhiên đứng lên, “Mình không biết tại sao cậu lại nói thế, mộn rồi, mình phải đi đây, ngày mai mình về Mỹ rồi, trước khi đi không tạm biệt riêng với cậu nữa rồi. Cậu bảo trọng.”
Dư Hoài vội vã đứng lên, quay người liền đi, bị tôi sống chết nắm chặt lấy bàn tay.
Cậu ấy quay người nhìn tôi, nước mắt cuộn trào, tựa như cảm xúc bùng nổ, giây tiếp theo chính là muôn đời muôn kiuếp cũng không thể nào trở lại được.
Tại sao cậu lại nhìn mình như thế ấy?
Cậu là đứa con cưng của ông trời, dù muộn mất một năm nhưng cậu vẫn đạt được mọi thứ mà cậu mong muốn năm xưa. Cậu muốn đến Thanh Hoa, cậu muốn đến Mĩ, cậu thành công rồi, người thất bại là mình, sao cậu lại nhìn mình như thế?
“Trước khi thi đại học cậu nói có lời muốn nói với mình.” Giây phút mấu chốt này, tôi nói ra câu nói ấy lại thấy ngại ngùng, cô gái đã hai sáu nói đến chuyện thi đại học: “Đó là cậu nợ mình, cậu nên nói với mình.”
“Mình không nhớ nữa rồi.” Dư Hoài nói: “Trước đây chúng ta không có khả năng, sau này càng không thể.”
No. 342
Sau khi Dư Hoài đi, một mình tôi ngồi trên sô pha, vẫn không bật đèn.
Tôi nghĩ tôi không nên hối hận.
Điều mà tôi muốn bây giờ, thứ mà tôi muốn biết năm đó, tôi đã bỏ ra nỗ lực lớn nhất rồi. Bao gồm cả việc mặt dày cưỡng hôn cậu ấy, bao gồm cả việc kéo tay truy hỏi … ít nhất tôi biết hiện tại chúng tôi không có khả năng, cũng biết năm đó cậu ấy không hề có gì muốn nói với tôi.
Cảnh Cảnh năm mười chín và Cảnh Cảnh năm hai sáu tuổi đều nên biết thỏa mãn.
Vậy thì, rốt cuộc tôi khóc cái gì?