Vừa qua buổi trưa Lý Thiên Nguyệt bị Mạc Thiên Nhật Dạ đốc thúc nhanh chóng uống thuốc.
Dù Lý Thiên Nguyệt chả bị nóng sốt gì nhưng lại bị bắt phải uổng một viên thuốc cảm
Viên thuốc này khiến cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng, khi cô tỉnh dậy trời đã chạng vạng rồi.
Căn phòng im lặng, Lý Thiên Nguyệt nhìn dáo dát tìm Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng không thấy.Cứ tưởng anh đang trong phòng sách nên định đi đến đó tìm anh thì bỗng chợt khựng lại.
Anh đến công ty rồi à?
Hay trong công ty có việc đột xuất nên anh mới đi rồi.
” Bà chủ cô thức rồi à?” Lý Thiên Nguyệt đang đứng nghĩ gì xem có nên đi đến phòng sách hay không thì quản gia từ đâu xuất hiện.
” Mạc Thiên Nhật Dạ đâu rồi?” Lý Thiên Nguyệt hỏi.
” Ông chủ đang tiếp khách ở dưới ạ?”
Tiếp khách?
Ai lại đến vào giờ này chứ?
Định đi xuống xem là ai thì cô chợt nhớ mình đang mặc đồ ngủ nên quay lại lấy quần áo chỉnh tề hơn.
Chưa bước xuống được tới dưới cô đã nghe thấy một giọng nữ đang nói ” Nhật Dạ à sao lâu rồi con không về thăm ông nội vậy ông thấy rất nhớ con đấy, haizzz sao suốt ngày đi làm thế dành một ngày để thăm nhà họ Mạc đi…” Đang nói với giọng khuyên bảo nhưng khi thấy Lý Thiên Nguyệt thì chuyển sang giọng chế diễu.
” Ồ đúng là cô Lý đã được chiều hư từ lúc nhỏ rồi, ai đời lấy chồng lại đi ngủ tới bây giờ mới thức chứ, ở nhà đã không làm gì rồi rãnh quá lắm chứ gì đúng là thiên kim tiểu thư nhà họ Lý mà…”
Lý Thiên Nguyệt nhận ra người này là ai nên nhanh chóng bước đến chào hỏi ” Con chào cô ạ cô đến đây thăm tụi con hả cô?”
Người đàn bà này là cô họ của Mạc Thiên Nhật Dạ, bà này thường lui tới nhà họ Mạc thường xuyên cô có gặp một lần trong đám cưới của cô rồi, tính cách chỉ biết khinh thường người khác, trước mặt mẹ chồng cô thì còn đối tốt với cô một chút nhưng nếu mẹ chồng cô ở đó thì lại trở mặt.
” Cô ấy đang bị bệnh, là cháu bảo cô ấy ăn rồi uống thuốc rồi ngủ đến bây giờ đấy ạ ” Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn Lý Thiên Nguyệt rồi nói.
Người đàn bà tên Mạc Ái Thi vẫn giả điếc không nghe thấy nói ” Dù là thiên kim tiểu thư nhà nào nhưng đã gả vào nhà họ Mạc này thì không được phép xem đây là nhà của mình, phải biết quy củ lễ phép với người lớn chứ, Nhật Dạ con nên quản lí tốt chuyện này đừng dung túng quá”
Mạc Thiên Nhật Dạ với ánh mắt sâu xa lãnh đạm nói ” Đây không phải là nhà họ Mạc, cô ấy không cần tuân theo quy củ đấy”
Mạc Ái Thi vẫn cố cãi cho bằng được ” Vậy thì càng không được, cho dù đây không phải là ngày xưa nhưng con dâu lại đi ngủ đến bây giờ rồi còn không biết phải phép như vậy, suốt ngày chỉ có bộ dáng biếng nhác đó người khác nhìn vào nhà họ Mạc thì thật khó coi!”
Mạc Thiên Nhật Dạ khẽ cười lạnh một cái, không đối đáp với Mạc Ái Thi cũng không bận tâm đến những lời ác ý của bà ta quay qua thấy Lý Thiên Nguyệt vẫn đang đứng đó thì nói ” Em không mỏi chân à? Lại đây ngồi”
Lý Thiên Nguyệt bật cười, ngay trước mặt Mạc Ái Thi cô ngoan ngoãn đi lại ngồi với Mạc Thiên Nhật Dạ.
Thật sự không biết cái bà này đến đây để làm gì không nói được những lời tốt đẹp thì ngậm mồm lại đi chứ sao cứ thích làm khó cô vậy.Nếu như người đứng ở đây là Lý Thiên Nguyệt thật sự thì không biết có chịu nổi không rồi đây chứ mới đứng chút xíu là cô đã thấy mệt với cái bà điên này rồi.Suốt ngày phải nghĩ cách cho Mạc Thiên Nhật Dạ yêu mình bây giờ lại phải đối phó với bà này mệt thật sự!
Bên cạnh Mạc Ái Thi là Mạc Ái Nhi con gái của bà ta. Cả hai người nhìn thấy Lý Thiên Nguyệt và Mạc Thiên Nhật Dạ như vậy thì khuôn mặt bất chợt khó coi. Mạc Ái Nhi từ đầu luôn quan sát hai người họ khuôn mặt cũng không vui hơn mấy.
Người quản gia bê ra một bình trà ngon lúc trước mang về từ nhà họ Mạc.Rót từng chén trà mời từng người thấy Mạc Thiên Nhật Dạ ra hiệu cô nhanh chóng bê ra thêm một ấm nước nóng không cần hỏi cũng biết là nó dành cho Lý Thiên Nguyệt.
” Em khỏe hơn nhiều chưa?” Mạc Thiên Nhật Dạ vừa ân cần hỏi vừa rót nước nóng cho cô.Lý Thiên Nguyệt đang bị cảm nên không thể uống trà được.
Lý Thiên Nguyệt ngồi bên nhìn anh cười, làm như không thấy sắc mặt ngày càng khó coi của hai mẹ con nhà kia.
” Hết ăn rồi nằm thật không ra thể thống gì!” Bà già Mạc Ái Thi tức giận nói.
Mạc Ái Thi bị ngó lơ suốt nửa ngày tức giận nói ” Cô Lý bị bệnh cảm có chút xíu mà khiến Mạc Thiên Nhật Dạ của chúng tôi phải nghĩ một ngày chăm sóc cô không làm việc gì hết.Thật phí thời gian”
Lý Thiên Nguyệt vẫn không bận tâm đến lời nói của bà ta lên tiếng nói ” Cô à còn mấy tuần nữa mới đến ngày mừng họ tám mươi tuổi của ông ạ. Cô yên tâm đi ạ”