Hạ Phong đi bộ một đoạn, vừa đến được công ty Alva liền vội vã gửi xe ở nhà xe dành cho nhân viên và khách hàng rồi mau chóng di chuyển vào trong nộp hồ sơ và phỏng vấn xin việc.
Ngoài sảnh chính, tại khu vực làm việc, người đàn ông cô vừa bị cô tông trúng đầu xe khi nãy đang hiên ngang đi vào công ty Alva, vẻ mặt nghiêm nghị, bước đi thẳng tắp đĩnh đạc. Anh vừa bước vào, hàng loạt nhân viên trông thấy liền cúi người lễ nghi:
– Chào chủ tịch.
Anh bước đến thang máy, bấm chọn số tầng lên thẳng phòng làm việc. Bước vào căn phòng sang trọng, hiện đại lại quá đỗi rộng rãi. Anh cởi chiếc cúc áo vest rồi ngồi xuống ghế xoay. Trên bàn làm việc có đặt một chiếc bảng nhỏ đề chức vụ “Chủ tịch Noach Venn”.
Sau khi phỏng vấn xin việc xong, cô rời khỏi công ty Alva, chờ đợi kết quả thông báo tuyển dụng qua điện thoại trong vòng ba ngày. Cô dắt chiếc xe đạp thảm thương của mình đi trên phố, vừa mới mua chưa đầy một ngày đã phải mang đi sửa. Vì đây là hư hỏng do tai nạn nên không thể mang đến cửa hàng để được bảo hành miễn phí, chưa kiếm được thêm tiền mà chỉ thấy hao hụt. Chưa kể nghĩ đến khoản đền bù cho chiếc ôtô đắt tiền của anh mà xém chút cô đã rơi nước mắt vì nghèo còn mắc cái eo.
Cô gửi xe đạp ở một cửa tiệm sửa chữa gần khu trọ, cũng may chi phí sửa chữa không cao, vì thấy cô cỡ tuổi sinh viên nên chủ tiệm lấy giá hạt dẻ, bẻ lại đầu xe và thay vỏ bánh xe bị thủng. Xem ra ngày đầu đi phỏng vấn của cô không mấy thuận lợi.
——————————————-
Sau khi tan làm, anh lái xe về thẳng nhà, chẳng ghé đâu khác mà về dùng cơm cùng gia đình. Xe của anh vừa về đến căn villa sang trọng, những người giúp việc lập tức mở cửa.
Anh cho xe vào gara rồi bước vào nhà. Chưa bước lên cầu thang anh đã nghe thấy tiếng nói quen thuộc:
– Con về rồi sao Phúc Hiên?
Anh khựng chân, người phụ nữ sang trọng dịu dàng từ phòng ăn bước ra, bà ấy chính là Kiều phu nhân, mẹ của anh.
Phúc Hiên nhìn bà rồi nở nụ cười:
– Con vừa về. Còn tưởng mẹ đang ở trên phòng. Hôm nay mẹ đích thân vào bếp sao?
Kiều phu nhân gật đầu, khuôn mặt vui vẻ phúc hậu:
– Đúng vậy, mẹ vào bếp nấu cho mọi người vài món. Chí Kiên cũng vừa mới về. Con mau lên phòng tắm đi rồi xuống dùng bữa.
Anh nhỏ nhẹ đáp:
– Dạ.
Gia đình anh nhiều đời làm kinh doanh. Anh kế thừa sự nghiệp của ba mình, phát triển tập toàn Maris kinh doanh về rượu và thời trang. Anh cũng là người trực tiếp điều hành công ty sản xuất rượu Alva. Ba ruột của anh là Kiều lão gia, một doanh nhân thành đạt, ông ấy vốn là người lai Anh nên Phúc Hiên và hai người em trai của anh cũng mang nét đẹp tây như ba của mình. Anh và người em trai út ở cùng ba mẹ, riêng người em trai thứ ba của anh đã kết hôn và ra ở riêng. Ba anh em của anh đều có tên thật bằng tiếng anh khi làm việc, nhưng khi ở nhà, họ vẫn được gọi bằng tên tiếng Việt.
Anh bước lên lầu, vào phòng đóng cửa lại, âm thanh xả nước trong phòng tắm bắt đầu vang lên. Chuyện va quẹt đầu xe vào lúc sáng, dường như chẳng có chút ấn tượng nào trong tâm trí anh.
Vừa đi đến phòng ăn, anh đã nhìn thấy ba mẹ và em trai Chí Kiên đang ngồi chờ sẵn. Anh ngồi vào bàn, vừa cầm vào đôi đũa liền nghe thấy giọng nói của Chí Kiên cất lên:
– Anh hai, bàn tay của anh…
Anh có chút ngạc nhiên:
– Ý em là sao?
Chí Kiên cầm lấy bàn tay trái của anh, Kiên nhìn vào những con số ghi trên bàn tay:
– Trông giống số điện thoại, anh hai, anh cưa cẩm xin được số của cô nào à?
Lúc này đây anh mới chợt nhớ và để ý đến số điện thoại cô để lại, tuy nhiên, anh chẳng có chút hứng thú:
– Em nghĩ anh là người cưa cẩm thế này sao?
Dứt lời, Phúc Hiên bước đến bồn rửa, mở vòi nước rồi kỳ rửa vết mực trên bàn tay. Khi tắm anh không để ý nên mực vẫn còn dính rất rõ nét.
Anh vừa quay trở lại bàn, Kiều phu nhân đã cất lời:
– Hiên này, con cũng đã ngoài ba mươi rồi, nên nghĩ đến chuyện thành gia lập thất.
Kiều lão gia gật đầu:
– Mẹ con nói đúng đó, Minh Nim đã kết hôn rồi, con là anh hai, cũng nên lập gia đình và tính đến chuyện con cái.
Những lời nói giục anh tính đến chuyện cưới vợ thế này anh đã nghe từ ba mẹ không biết bao lần. Trước đây anh từng có mối tình kéo dài một năm, nhưng rồi đổ vỡ khi người kia lừa lối anh.
Phúc Hiên ôn nhu đáp:
– Chuyện đó con sẽ suy nghĩ sau. Bây giờ chúng ta dùng bữa thôi.
Mỗi lần nghe ba mẹ nói đến chuyện kết hôn, thật chất anh chỉ nghe rồi cho qua chứ chẳng muốn hoài công hay nhọc lòng vì chuyện yêu đương. Suốt ngày anh chỉ có công việc, từ khi chia tay mối tình đau khổ kia, đến nay đã được ba năm, anh vẫn chưa từng quen thêm bất kỳ cô gái nào.
Ngày hôm sau,
Sáng ra cô nhận được tin vui thông báo về việc mình đã được nhận vào công ty Alva, có thể bắt đầu làm việc luôn vào ngày mai. Cô mừng rỡ liền gọi điện thông báo cho dì Loan và mọi người biết. Hạ Phong tự nhủ với bản thân sẽ cố gắng hết mình vì công việc và kiếm nhiều tiền nhất có thể.
Đến ngày đi làm, cô đến công ty rất đúng giờ, thay trang phục nhân viên chỉnh tề, đầu tóc bới cao gọn gàng để đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, dù cô làm việc trong dây chuyền đóng rượu vào hộp đựng nhưng vẫn phải chú trọng khâu vệ sinh, dù sao đây là một công ty sản xuất rượu rất lớn, không thể qua loa, sơ sài.
Công việc ban đầu có vẻ thuận lợi, nhưng dường như những nữ nhân viên đồng nghiệp chẳng mấy thân thiện với cô. Trong khi các đồng nghiệp nam lại vui vẻ và nhiệt tình giúp đỡ Hạ Phong.
Nhưng cô chẳng quá để tâm, dù sao mục đích chính của cô là cố gắng kiếm tiền, những chuyện ngoài lề không ảnh hưởng đến mình thì tốt nhất không nên đặt nặng.
Cô chưa quen lắm với công việc, người làm thành thạo chỉ cần nhìn lướt qua đã biết ngay hộp đựng này dành cho loại rượu nào, thuộc dòng gì nên họ thao tác rất nhanh.
Riêng cô phải đọc chữ trên chai rượu rồi dò tìm hộp đựng có in dòng chữ tương ứng thì mới có thể đóng vào được.
Thấy cô thao tác chậm chạp, chưa chuyên nghiệp, thay vì chỉ bảo tận tình, một nữ nhân viên đứng đối diện liền đưa đôi mắt liếc xéo, mồm miệng chua ngoa nói:
– y chà, với tốc độ đóng hộp đó thì các bộ phim ấn độ cũng phải chào thua.
Cô vừa nghe đã biết lời nói phong long của cô ta đang ám chỉ đến mình, trong dây chuyền đóng hộp này chỉ có mỗi cô là người mới, cũng chính là người làm chậm nhất.
Cô rất bất mãn trước thái độ vô lý của cô ta, nhưng cô ta không nói đích danh, Hạ Phong đành im lặng chẳng phản bác, người như cô ta thật chẳng nên đôi co. Hơn nữa, cô muốn yên ổn kiếm tiền.
Đến giờ ăn trưa, cô theo mọi người đến nhà ăn dành cho công nhân trong công ty. Cô tìm đại một vị trí để ngồi, mở phần ăn trưa, ngoài cơm ra còn có rau, có thịt và cả súp. Đối với cô gái ăn uống đơn giản, chịu được kham khổ như cô thì phần ăn thế này quả thật rất tuyệt vời.
Hạ Phong ăn uống ngon lành, vài nhân viên nam chủ động đến ngồi cạnh cô, một người đặt chai nước giải khát cạnh khay thức ăn của cô rồi vui vẻ nói:
– Chào em, anh là Thuận Đình, anh có mua nước giải khát cho em này.
Cô cẩn trọng nhìn anh ta, nói đúng ra là trong lòng Hạ Phong đang rất cảnh giác. Cô luôn quan niệm chẳng có ai xa lạ đột ngột tốt với mình, tiếp cận mà không có mục đích. Hạ Phong đáp lời lịch sự nhưng dứt khoát, thẳng thừng:
– Em cám ơn anh, nhưng em có nước uống rồi.
Tuy bị từ chối nhưng Thuận Đình vẫn nhìn cô đầy vui vẻ, anh ta nghĩ muốn chinh phục được người đẹp thì cần nhiều thời gian:
– Anh mua cho em mà, em cứ giữ lấy rồi dùng sau cũng được. À, em có thể, cho anh xin số điện thoại của em được không?
Phía dãy bàn ăn xéo xéo bên kia, những ánh mắt ganh tị, lườm lườm đang dán chặt về phía cô. Một nữ nhân viên quay sang nói với tổ trưởng của dây chuyền đóng hộp, trông bọn họ chẳng khác nào một hội bà tám đanh đá, lấy chuyện sân si soi mói làm lý tưởng sống:
– Chị Nhã Linh à, chị xem, con bé đó trông mới tí tuổi, ấy vậy mà ngày đầu đi làm đã biết dẫn dụ đàn ông vây quanh rồi kìa!
Nữ tổ trưởng kia ghì chặt đôi đũa đang cầm, nếu mạnh lực tay hơn một chút thì có lẽ đôi đũa cũng phải gãy ngang. Xui thay khi người Nhã Linh thích thầm bấy lâu nay chính là Thuận Đình, nào ngờ anh ta lại cưa cẩm một cô bé mới vừa vào làm việc ngày đầu tiên ngay trước mắt cô ta. Cục tức này xem ra cô ta nuốt không trôi. Nhã Linh cất giọng nói tức giận trong từng câu chữ, nghe ra còn có cả sự nghiến răng tức tối:
– Nó không làm ở đây được lâu đâu.