Người trong sơn trang đều kinh ngạc, một người đàn ông trung niên xông vào phòng giám sát, ngạc nhiên nhìn hình ảnh trong camera: “Tôi cho cậu ta ba tiếng thế mà cậu ta lại tới nhanh như vậy?”
“Đợi đã, cậu ta lên đảo bằng cách nào?”
“Trích xuất camera trên hồ tôi xem”.
Người đàn ông trung niên nói.
Người trong phòng giám sát lập tức trích xuất video trên mặt hồ ra.
Không xem không biết, vừa thấy đã giật mình.
Gần như tất cả mọi người trong phòng giám sát đều kinh ngạc đến ngây người, nghẹn họng nhìn trân trối.
Diệp Bắc Minh thế mà đạp lên trên một nhánh cây trôi tới?
Nói đúng hơn là dùng một tốc độ còn nhanh hơn ca nô lao đi.
“Tên nhóc đó!”
Khóe mắt người đàn ông trung niên giật giật, lạnh lùng bảo: “Chuẩn bị rượu độc cho tôi, mở cửa ra để cậu ta vào”.
Ông ta vừa nói xong, cánh cửa sắt lớn của sơn trang Long Hồ lập tức mở ra.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm, lúc này Mặt Trời đã xuống núi, màn đêm dần buông.
Xung quanh sáng lên những ngọn đèn choi mắt, đủ loại đèn pha rọi thẳng về phía anh khiến người ta khó mở mắt ra nổi.
Diệp Bắc Minh lại chẳng hề sợ hãi, nhanh chóng bước vào sơn trang Long Hồ.
Đằng trước nhanh chóng xuất hiện một vài lực lượng vũ trang!
Bọn họ dẫn Diệp Bắc Minh băng qua vườn hoa rồi đi vào trong một cái đại sảnh.
Xung quanh đâu đâu cũng là những người đàn ông vác súng trên vai, trang bị tận răng.
Người đàn ông trung niên trong phòng giám sát xuất hiện, dưới sự bảo vệ của một đám binh lính cầm súng đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
“Là ông?”
Khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy ông ta thì trong mắt lập tức tràn ngập tơ máu.
Ông ta chính là tên võ giả thứ hai giết vào nhà họ Diệp ở năm đó, cũng là một trong những kẻ giết bố mẹ và anh hai.
Hồng Ngũ, chủ nhân của sơn trang Long Hồ.
Võ giả cấp Thiên!
Năm năm trước, ông ta và một gã tay sai bên cạnh vua Giang Nam đã cùng nhau giết vào nhà họ Diệp.
Cái chết của cậu bảy Diệp, Chu Hương Liên, Diệp Bắc Phong đều có liên quan đến ông ta.
Ông ta có đốt thành tro thì Diệp Bắc Minh vẫn nhận ra được!
“Là tôi, không ngờ mới năm năm mà thực lực của cậu đã khiến người ta kiêng kỵ như vậy! Lướt sóng mà đến, dùng chân khí đúng không? Cậu là Tông Sư võ đạo rồi à?”, Hồng Ngũ nghiêm nghị hỏi.
“Nhà họ Triệu đã bị tiêu diệt, vua Giang Nam đã chết!”
“Nhóc con, cậu đúng là khiến người ta phải kinh ngạc đấy!”
“Hèn gì, năm năm trước có người muốn giết cả nhà cậu!”
“Năm năm sau, lại có người bỏ ra 1 tỷ để mua mạng của cậu!”
Hồng Ngũ lắc đầu: “Cậu biết không? Ở Long Quốc, giết một vị Tông Sư cũng chỉ cần 100 triệu mà thôi”.
“Cậu có tài đức gì mà trị giá cả 1 tỷ?”
“Ai muốn giết tôi?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh đi.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ nói cho cậu biết hả?”
Hồng Ngũ cười, mấy trăm cái họng súng lập tức chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Dù Diệp Bắc Minh là Tông Sư thì dưới mấy trăm khẩu đồng loạt nổ súng cũng phải bị bắn thành cái sàng.
Nếu là cổ đại thì võ giả cấp Tông Sư có thể nói là vô địch!
Có thể lấy đầu tướng địch giữa mấy chục ngàn quân!
Nhưng ở xã hội hiện đại, dưới mưa bom bão đạn thì võ giả cấp Tông Sư cũng phải ngỏm củ tỏi!
“Sư tỷ của tôi đâu?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
“Ha ha ha, người phụ nữ đó à?”, Hồng Ngũ nhàn nhạt liếc Diệp Bắc Minh, chỉ vào bàn trà bên cạnh, bên trên đặt một ly rượu độc: “Uống nó, tôi sẽ cho cậu biết Vương Như Yên ở đâu”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh không hề chần chờ, dứt khoát bước tới, bưng ly rượu độc lên uống một hơi cạn sạch.
“Cậu cũng không hỏi đó là cái gì à?”, Lông mày Hồng Ngũ giật giật, cảm thấy hơi khó tin.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt đáp: “Đơn giản là rượu độc hay độc dược gì thôi”.
“Thông minh, tiếc là cậu cũng rất ngu”, Hồng Ngũ thương hại nhìn Diệp Bắc Minh nói.
“Vương Như Yên có thân phận cỡ nào, sao tôi có thể đụng vào cô ta chứ?”
“Tôi chỉ là mua hacker, phá hủy sim điện thoại của Vương Như Yên khiến cậu không gọi được cho cô ta mà thôi”, Hồng Ngũ hài hước liếc Diệp Bắc Minh, trên mặt đầy vẻ chế giễu.
“Không ngờ, cậu quan tâm quá sẽ loạn, vậy mà lại tin Vương Như Yên ở trong tay tôi thật?”
“Sư tỷ không sao, vậy là tốt rồi”, Diệp Bắc Minh mỉm cười nói.
Hồng Ngũ ngó Diệp Bắc Minh, mặt mày đầy vẻ khó hiểu hỏi: “Sao cậu lại không lo gì cho mình?”
“Thứ ban nãy cậu uống chính là độc Mạn Đà La, không có thuốc nào có thể cứu chữa được”.
“Hơn nữa, phấn hoa của Mạn Đà La có thể làm nội lực của cậu biến mất”.
“Diệp Bắc Minh, sự cố gắng trong năm năm của cậu, tập võ năm năm, hôm nay đều trở nên công cốc!”, Hồng Ngũ bỗng dưng quát, cả người tràn ngập khí thế bước tới, thoát khỏi vòng bảo vệ của mọi người nói:
“Hôm nay, tôi sẽ giết con cá lọt lưới vào năm năm trước là cậu!”
“Sau đó, đi nhận 1 tỷ tiền thưởng!”
“Ông biết không, tôi có một người thầy tên là Dược Vương Miêu Cương?”, Diệp Bắc Minh bỗng nói: “Khi tôi bước vào cửa thì Mạn Đà La kia của ông đã bị tôi giải rồi”.
“Dược Vương Miêu Cương nào?”
Hồng Ngũ nhướn mày.
Bỗng dưng, ông ta như nhớ đến gì đó!
Hồng Ngũ khó có thể tin hỏi: “Dược Vương Miêu Cương, ý cậu là Dược Vương Miêu Cương kia? Người từng dùng sức một mình độc chết một trăm ngàn người?”
“Xem ra trên đời này vẫn có người biết đến thầy Cửu Thập Ngũ của tôi”, Diệp Bắc Minh xoa cằm nói.
“Cho ông một cơ hội, nói cho tôi biết kẻ đứng đằng sau, tôi sẽ cho ông chết một cách nhẹ nhàng”.
“Nằm mơ đi!”