Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 29: Giả Thành Húc chết



Tông Sư võ đạo hàng thật giá thật đó!

Kia chính là Tông Sư võ đạo đấy! Là mẹ Giả Thành Húc tự mình dặn dò ở cạnh bảo vệ gã.

Tông Sư võ đạo là người có thể giơ tay đỡ được cả đạn vậy mà cứ như một con thỏ bị thanh niên trước mặt giơ tay bóp chết?

Thanh niên kia bao tuổi rồi?

Trông còn trẻ hơn cả họ!

20?

Hay là 25?

Mẹ nó, đáng sợ quá rồi. Hầu như tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.

Dù là Hồng Ngũ cũng không nhịn được rùng mình, quên mất cơn đau ở hai chân.

Tông Sư võ đạo đều bị Diệp Bắc Minh giơ tay bóp chết, trong lòng ông ta cũng không còn chút hy vọng nào.

Chỉ có mình Giả Thành Húc là khóe mắt run rẩy một chút!

Đúng vậy, gã cũng không sợ. Tuy cũng kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.

Ông ngoại gã là một nhân vật lớn ở Long Đô, chiến thần Giả Thành Húc còn không sợ huống chi là một thanh niên.

Hơn nữa, Giả Thành Húc cũng đoán được thân phận của thanh niên kia. Gã phun ra ba chữ: “Diệp Bắc Minh?”

Tuy Giả Thành Húc quần là áo lụa, nhưng gã lại rất thông minh.

Nhà họ Triệu ở Giang Nam bị diệt, vua Giang Nam chết!

Mặc dù Giả Thành Húc ở Kim Lăng xa xôi, song tin tức lại rất nhanh nhạy!

Gã công tử bột, nhưng không ngu!

Ngoài Diệp Bắc Minh thì chẳng ai còn trẻ vậy đã có thể thuận tay giết chết Tông Sư. Ở Kim Lăng không có người nào trâu bò như vậy hết!

“Cái gì?”

“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!”

“Là cậu ta đã diệt sĩ tộc nhà họ Triệu và vua Giang Nam?”, ngoài Giả Thành Húc thì những thanh niên của các gia tộc khác đều vô thức lùi ra sau mấy bước.

Giả Thành Húc không sợ Diệp Bắc Minh, nhưng họ thì sợ.

Họ cũng không có lai lịch khủng bố như Giả Thành Húc!

“Nếu biết tao, còn không mau biến đi!”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói.

“Ha ha ha ha!”

Giả Thành Húc bỗng phá lên cười, giọng điệu có chút điên cuồng, hoàn toàn không coi Diệp Bắc Minh ra cái thá gì: “Mày có biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Mày cho rằng tao là loại rác rưởi như nhà họ Triệu hay vua Giang Nam à?”

“Mày giết tùy tùng của tao, còn bảo tao biến?”

“Mày tin tao tùy tiện ra lệnh một tiếng là có thể khiến mày chết không chỗ chôn không?”

Sau khi Giả Thành Húc nói xong bèn cười cợt nhìn Diệp Bắc Minh.

“Mày ồn ào ghê!”

Diệp Bắc Minh cũng mặc kệ cái tên tự cho là hay kia, nhấc chân đá một viên đạn trên mặt đất xuyên thủng đầu Giả Thành Húc!

“Phụt!”

Tiếng cười im bặt.

Giả Thành Húc trợn mắt, trên trán có một cái lỗ, máu chảy ồ ạt.

“Bịch!”

Xác của gã ngã thẳng xuống đất, con ngươi như muốn trợn ra khỏi tròng!

Vẻ mặt của Giả Thành Húc tràn ngập vẻ hoảng sợ, giống như đang hỏi mày không biết thân phận của tao sao?

Sao mày lại dám giết tao?

“Cậu Giả…”

“Chết, chết rồi! Cậu Giả chết rồi!”

“A!”

Sau từng tiếng la hoảng sợ, mọi người như phát điên không màng tất cả lao ra khỏi đại sảnh.

Giả Thành Húc chết, Kim Lăng sắp trở trời rồi!

Diệp Bắc Minh chỉ muốn tìm ra kẻ đã giết bố mẹ mình, Giả Thành Húc gì đó, anh hoàn toàn không quan tâm.

“Tôi không muốn phải hỏi lại vấn đề ban nãy một lần nữa đâu”, Diệp Bắc Minh rũ mắt nhìn Hồng Ngũ trên mặt đất, bình tĩnh nói.

Hỗng Ngũ run rẩy, khó khăn ngẩng đầu lên liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Tên rác rưởi bị ông ta đuổi giết 5 năm trước vậy mà lại có thực lực cỡ này!

Ngay cả Giả Thành Húc cũng dám giết!

Hồng Ngũ cười khổ: “Không ngờ mới năm năm mà cậu đã trở nên khủng bố đến vậy”.

“Trả lời câu hỏi đi”, Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.

“Rắc”.

Anh giơ chân giẫm xuống, trực tiếp đạp gãy một cánh tay của Hồng Ngũ.

“A!”, Hồng Ngũ hét thảm, vội vàng mở miệng: “Tôi nói, tôi nói… Tôi thật sự không biết người giết bố mẹ cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết vua Giang Nam là đệ tử của chiến thần Lăng Phong. Có lẽ, ông ta sẽ biết”.

“Chiến thần Lăng Phong?”, Diệp Bắc Minh nhướn mày.

Hình như cái tên Quân Vô Hối kia chính là đại biểu cho chiến thần Lăng Phong đến bắt thập sư tỷ!

Chỉ là, thất bại mà về!

Lẽ nào là chiến thần Lăng Phong muốn giết mình?

“Xem ra, cần tìm một cơ hội đi tìm chiến thần Lăng Phong một chuyến rồi”, Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.

Anh vẫn chưa vì thân phận của chiến thần Lăng Phong mà chùn bước.

Bất kể là ai, chỉ cần là kẻ thù giết bố mẹ mình, dù là ông trời thì anh cũng phải trả thù.

“Là ai treo giải thưởng 1 tỷ thuê người giết tôi?”, Diệp Bắc Minh lại hỏi.

“Là người của tổ chức Thiên Sát”, Hồng Ngũ đáp.

Diệp Bắc Minh nhướn mày: “Tổ chức Thiên Sát nào?”

“Cậu không biết tổ chức Thiên Sát?”, Hồng Ngũ khá là kinh ngạc.

Năm năm qua, Diệp Bắc Minh đã từ một sinh viên đại học trở thành một Tông Sư võ đạo!

Chắc hẳn cũng đã trải qua rất nhiều thứ mới đúng!

Thế nhưng, cậu ta thế mà lại không biết tổ chức Thiên Sát?

Theo lý, chỉ cần là võ giả trên cảnh giới Tông Sư đều biết đến tổ chức Thiên Sả mới đúng.

Diệp Bắc Chân giẫm lên đầu Hồng Ngũ, rũ mắt lạnh lùng nhìn ông ta. Hồng Ngũ thấy thế chợt rùng mình, vội vàng giải thích: “Tổ chức Thiên Sát là tổ chức sát thủ bậc nhất Long Quốc. Bất cứ võ giả nào, chỉ cần tiến vào cảnh giới Tông Sư thì đều bị họ tìm đến cửa, khiến những người đó trở thành một thành viên trong họ”.

“Tổ chức Thiên Sát có thể đe dọa được Tông Sư?”, Diệp Bắc Minh có hơi bất ngờ hỏi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.