“Cậu cố chấp lắm nha, cần gì phải làm mình tủi thân thế? Hồi đại học có biết bao nhiêu đàn anh đẹp trai theo đuổi cậu, cậu đều từ chối hết, bảo mình đã có bạn trai, lãng phí thật đấy”, Tôn Thiến phàn nàn.
Ngoại hình của Hạ Nhược Tuyết không có gì để chê!
Tôn Thiến cũng là một mỹ nữ, đi một mình trên đường sẽ có người tới gần xin số điện thoại.
Nhưng khi đi cùng Hạ Nhược Tuyết, chưa từng có ai xin cô ta cả, tất cả đều đến xin số của Hạ Nhược Tuyết!
Thậm chí hồi đại học còn có người quản lý của công ty giải trí đến mời Hạ Nhược Tuyết ra mắt nhóm nhạc nữ!
Tiếc là tất cả đều bị cô ấy từ chối!
“Những người đó theo đuổi tớ đều không thật lòng”, Hạ Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.
Tôn Thiến tức giận hỏi: “Cậu còn nhớ nhung anh bạn cấp ba của mình đúng không?”
“Chẳng phải lúc trước cậu bảo nhà cậu ta có chuyện đau buồn, hình như cả nhà cậu ta đều đã bị giết rồi sao?”
“Nói không chừng cậu ta đã chết ở đâu đó rồi”.
“Tôn Thiến, cậu đừng nói lung tung!”, Hạ Nhược Tuyết nhướng mày, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trở nên lạnh lùng, giọng điệu nặng nề hơn.
Tôn Thiến thấy vậy thì giật mình, vội vàng giải thích: “Nhược Tuyết yêu dấu của tớ ơi, tớ chỉ nói đùa thôi”.
“Sao cậu lại nghiêm túc thế, bỏ đi, tớ xin lỗi cậu”.
“Hôm nay tớ mời cậu ăn tôm hùm đất nhé?”
Hạ Nhược Tuyết cau mày, bỗng nhiên cô ấy dời mắt sang chỗ khác, phát hiện một bóng người quen thuộc trong đám đông.
Là cậu ấy?
Trái tim Hạ Nhược Tuyết chợt thắt lại, cô ấy hất Tôn Thiến ra.
Ngay cả bát đậu phụ thối trong tay cũng ném vào thùng rác bên cạnh.
Cô ấy chạy từ từ đuổi theo bóng lưng quen thuộc kia.
“Nhược Tuyết, cậu làm gì vậy, tớ nói sai rồi, xin lỗi cậu, cậu đừng giận mà”, Tôn Thiến chưa biết chuyện gì đang xảy ra, cũng ném đậu phụ thối chạy theo cô ấy.
“Là cậu ấy ư?”
“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”
“Bóng lưng quá giống! Dù đã qua năm năm nhưng vẫn giống y hệt!”
“Rốt cuộc có phải cậu ấy không?”, Hạ Nhược Tuyết đuổi theo sau, tim đập thình thịch như chú hươu con chạy lung tung.
Cô ấy hít sâu một hơi, nhanh chóng chạy tới trước, đang định vỗ vai người trước mặt.
Người nọ đột nhiên quay đầu lại.
Vẻ ngạc nhiên hiện lên trên mặt Diệp Bắc Minh, từ đầu anh đã cảm giác được bị người khác theo dõi, cứ tưởng là sát thủ tới đánh lén.
Anh vừa định quay đầu lại đánh cho đối phương trở tay không kịp, không ngờ lại là một cô gái!
“Diệp Bắc Minh, đúng là cậu rồi!”
Hạ Nhược Tuyết kích động đến mức run rẩy.
“Cậu là… Hạ Nhược Tuyết?”, Diệp Bắc Minh ngẩn người, cũng nhận ra cô gái trước mặt.
Bạn cùng bàn hồi cấp ba!
“Là… Là tớ đây!”, Hạ Nhược Tuyết nhất thời không biết để tay ở đâu, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“Nhược Tuyết, Nhược Tuyết ơi!”
Tôn Thiến há miệng thở phì phò, ngực phập phồng, chạy tới trước mặt hai người: “Cậu… Cậu… Phù phù… Cậu chạy đi đâu thế?”
“Tớ mệt muốn chết!”
“Tớ đâu có nói sai, cùng lắm thì thu hồi lại thôi”.
“Có lẽ người mà cậu nhớ nhung vẫn chưa chết”.
“Mặc dù ba mẹ và anh trai cậu ta đã bị giết, nhưng thi thể của cậu ta chưa tìm được mà phải không?”
“Ngộ nhỡ người ta còn sống thì sao?”, Tôn Thiến nói một hơi không ngừng nghỉ.
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ, người trong miệng cô gái này là anh?
Mặt Hạ Nhược Tuyết càng thêm đỏ bừng, cô ấy giẫm chân Tôn Thiến: “Cậu nói lung tung gì thế?”
“Người tớ nhớ nhung gì chứ?”
“Hả?”, Tôn Thiến ngơ ngác.
“Ai da, cậu đừng nói nữa”.
Hạ Nhược Tuyết xấu hổ đỏ cả mặt, đứng giậm chân tại chỗ.
Tôn Thiến lập tức hiểu, kể cả khi đối mặt với anh lớp trên giỏi nhất trường đại học Trung Hải cũng bình tĩnh như thường.
Cô ấy chưa bao giờ lúng túng như vậy!
Hôm nay thái độ của Hạ Nhược Tuyết rất khác thường.
Cô ấy trông như một cô gái nhỏ khi đứng trước mặt người đàn ông này.
Tôn Thiến thông minh cỡ nào, lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh, kinh ngạc hỏi: “À, anh là người đàn ông là Nhược Tuyết nhớ nhung đấy à?”
“Tôn Thiến, cậu nói bậy gì đó?”
Hạ Nhược Tuyết càng xấu hổ hơn.
Cô ấy véo bờ eo thon của Tôn Thiến.
“Ai da, chết người đấy”, Tôn Thiến vội vàng xin tha.
Hạ Nhược Tuyết vừa véo Tôn Thiến vừa quan sát nét mặt của Diệp Bắc Minh, để xem anh có phản ứng gì.
Chỉ tiếc trông Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, Hạ Nhược Tuyết rất thất vọng.
“Cậu… Mấy năm năm cậu đã đi đâu vậy?”, Hạ Nhược Tuyết thả tay ra, nhìn Diệp Bắc Minh: “Tớ… Mọi người đã tìm cậu lâu lắm đấy”.
“Với thành tích của cậu rõ ràng có thể thi đỗ trường đại học Trung Hải, tại sao cậu lại không đi học nữa?”
Sau khi biết Diệp Bắc Minh điền nguyện vọng là trường đại học Trung Hải.
Hạ Nhược Tuyết đã sửa nguyện vọng của mình để vào trường đại học Trung Hải.
Đáng tiếc cô ấy đợi từ năm nhất đến năm tư, đến bây giờ tốt nghiệp cũng chưa gặp Diệp Bắc Minh một lần nào.
“Nhà tớ xảy ra chuyện, giống như cô ấy vừa nói”.
Diệp Bắc Minh chỉ vào Tôn Thiến.
Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng đáp lời: “Xin lỗi cậu, tớ không cố ý làm cậu nhớ lại những chuyện này”.
“Cậu đã tìm được hung thủ giết ba mẹ và anh trai cậu chưa?”
Diệp Bắc Minh im lặng một lúc mới trả lời: “Vẫn chưa tìm được”.
“Vậy là cậu đã tìm kiếm hung thủ suốt năm năm sao?”, Hạ Nhược Tuyết hỏi.
“Cứ cho là vậy đi”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
Hạ Nhược Tuyết nhìn dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, cảm thấy rất đau lòng.
Năm đó chàng trai này vô cùng xuất sắc, có rất nhiều nữ sinh yêu thầm cậu ấy.
Mọi người cứ tưởng Diệp Bắc Minh sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Nào ngờ nhà họ Diệp lại xảy ra thảm kịch bị sát hại cả gia đình, Hạ Nhược Tuyết đã từng khóc rất lâu vì chuyện đó.