Ngư Ấu Vy nhíu mày: “Anh có ý gì?”
“Nhà họ Triệu là tầng lớp trí thức, làm việc theo lẽ công bằng liêm chính, giờ anh diệt nhà họ Triệu, lý do là gì?”
“Nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính? Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh như nghe thấy câu chuyện cười thú vị nhất đời này vậy: “Năm năm trước, ba người nhà họ Diệp của tôi, có bố tôi, mẹ tôi và anh trai tôi, toàn bộ đều bị người của vua Giang Nam đột nhập sát hại”.
“Nhà họ Triệu dẫn theo võ giả đuổi giết tôi suốt ba tháng, tôi rơi vào cảnh đường cùng, không cách xoay sở. Cô lại nói nhà họ Triệu làm việc công bằng liêm chính?”
“Chẳng phải Long Tổ các người chuyên bảo vệ dân thường, giúp họ không bị võ giả làm hại sao?”
“Khi nhà họ Diệp gặp họa, Long Tổ các người ở đâu?”, nét mặt Diệp Bắc Minh trở nên châm chọc.
Trong lòng anh vẫn luôn tích tụ lửa giận hừng hực.
Bố mẹ và anh trai của anh chết như con kiến hôi vậy.
Không hề tạo ra một chút gợn sóng nào.
Bây giờ anh quay về báo thù lại bị coi là phần tử nguy hiểm.
Ngư Ấu Vy tỏ ra khiếp sợ: “Cái gì? Còn có chuyện như thế sao?”
“Ha ha ha, vua Giang Nam một tay che trời, chẳng lẽ cô định bảo là Long Tổ các người không hề hay biết?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Ngư Ấu Vy có chút chần chừ nhìn anh.
“Các nơi đều có quan tổng đốc cai quản, Giang Nam chắc là phạm vi lãnh thổ của chiến thần Lăng Phong quản lý. Long Tổ chúng tôi thật sự chưa hề nghe nói chuyện này”.
“Theo tôi về Long Tổ, báo cáo chuyện này cho sếp của tôi!”
“Chúng tôi sẽ không tha cho bất cứ kẻ xấu nào, cũng sẽ không vu oan cho người tốt!”
Vẻ mặt Ngư Ấu Vy nghiêm túc: “Nếu những gì anh nói đều là thật, vậy chiến thần Lăng Phong đã có hiềm nghi lừa trên gạt dưới!”
“Bởi vì, thảm án năm năm trước mà anh nhắc tới, Long Tổ hoàn toàn không nghe được chút phong thanh nào!”
“Nếu vua Giang Nam hoặc chiến thần Lăng Phong lấy thúng úp voi, biến chuyện này thành vụ án bình thường, Long Tổ không thể biết để xử lý”.
“Long Tổ không sợ chiến thần Lăng Phong, sẽ lấy lại công bằng cho anh“, Ngư Ấu Vy nói
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Ngư Ấu Vy nói có lý.
Nhung anh không tin!
Thấy Diệp Bắc Minh do dự, Ngư Ấu Vy còn nói thêm: “Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ anh không muốn gột sạch oan khuất cho bố mẹ mình à?”
“Dù anh giết nhiều người hơn, dù anh báo thù được cho bố mẹ, người đời cũng đâu biết là anh đang báo thù!”
“Mọi người sẽ chỉ cho rằng anh là kẻ sát nhân!”
“Nếu lời anh nói là thật, tôi có thể giúp anh. Tôi lập tức về điều tra, hơn nữa sẽ báo cáo chuyện này lên trên”.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Vì sao tôi phải tin tưởng cô?”
“Ngư Ấu Vy tôi ghét ác như kẻ thù, nếu chiến thần Lăng Phong và vua Giang Nam thật sự cấu kết nhau gây án, sát hại người thường thì dù có là chiến thần, chúng tôi cũng sẽ xử lý!”, Ngư Ấu Vy tỏ ra hiên ngang lẫm liệt.
Diệp Bắc Minh có chút sửng sốt.
Cô gái này có bị khờ không vậy?
Chỉ dựa vào thân phận nữ binh vương nhỏ bé của Long Tổ mà đòi làm dao động địa vị của chiến thần Lăng Phong?
Quá khờ khạo!
Đúng là quá ngây thơ!
Khờ khạo tới mức… có chút đáng yêu! Đây là binh vương của Long Tổ, sao lại suy nghĩ non nớt đơn giản đến vậy?
Diệp Bắc Minh thà tin tưởng rằng mấy ông lớn kia bao che lẫn nhau chứ không hề tin là Ngư Ấu Vy có thể đi điều tra chiến thần Lăng Phong vì bố mẹ của anh?
“Tôi xin thề!”
Ngư Ấu Vy đột nhiên giơ một tay lên.
“Ưm…”
Vừa giơ tay lên thì miệng vết thương trên vai bỗng truyền tới cơn đau nhói.
Diệp Bắc Minh đi tới, lấy ra ba kim bạc, đâm vào bả vai Ngư Ấu Vy.
Kim bạc đâm vào trong thịt, thoáng chốc đã biến mất.
Máu trên vai Ngư Ấu Vy ngừng chảy.
Cũng không còn đau nữa!
Cô ta có chút bất ngờ nhìn Diệp Bắc Minh: “Vì sao anh lại giúp tôi?”
“Không phải là giúp cô đâu!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu. Trong mắt lập lòe ánh sáng, anh cũng muốn lấy lại công bằng cho bố mẹ và anh trai, tuyệt đối không thể để họ chết một cách không rõ ràng như vậy.
Dù bố mẹ và anh trai đã mất, anh cũng phải lấy lại công bằng, giải oan cho họ.
Diệp Bắc Minh cảm thấy mình chẳng những phải báo thù…
Anh còn phải đưa tất thảy chân tướng ra ánh sáng.
“Tôi chỉ đang giúp chính mình!”
“Giúp chính mình?”, Ngư Ấu Vy có chút khó hiểu.
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Ba cây kim bậc này cầm máu cho cô nhưng nó cũng chui vào trong máu của cô, lưu động theo mạch máu. Từ giờ, cô có thể rời đi, cô là người bên chính phủ, lại là nhân viên Long Tổ, nhất định có thể điều tra ra được nguyên nhân tử vong của bố mẹ tôi!”
“Việc truy tra hung thủ này, cô chắc chắn thành thạo hơn tôi. Chỉ cần cô có thể cho tôi đáp án trong một tuần thì tôi sẽ cứu cô. Nếu không nghe lời, ba cây kim bạc này sẽ theo máu, ở lại trong trái tim cô!”
“Mỗi một lần trái tim đập, cô sẽ bị kim đâm một lần, cuối cùng sẽ đau đớn đến chết!”
Diệp Bắc Minh như thể đang nói một việc vô nghĩa vậy: “Đừng hi vọng vào việc tìm bác sĩ giải phẫu, trừ tôi, trên đời này không còn ai cứu được cô đâu!”
Gương mắt Ngư Ấu Vy tái mét: “Anh… quá độc ác!”
“Ha ha, không độc ác thì sao làm trượng phu, làm sao tôi có thể đảm bảo cô không gạt mình?”, Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Năm năm trước, trong lúc chạy trốn, anh từng bị một đôi vợ chồng nông dân thật thà chất phác lừa gạt.
Vốn dĩ anh có thể chạy thoát được sự đuổi giết của Triệu Nhị Thần.
Đáng tiếc, cuối cùng lại bị một cặp vợ chồng nông dân trông bề ngoài hiền lành bán đứng.
Lần này trở về, Diệp Bắc Minh sẽ không tiếp tục tin tưởng người lạ nữa.
“Được!”
Ngư Ấu Vy cắn răng: “Trong một tuần, tôi sẽ tra ra chân tướng cho anh!”
Sau khi nói xong, cô ta nhanh chóng rời khỏi đó, biến mất vào màn đêm.
Diệp Bắc Minh sờ mũi, nhìn theo bóng Ngư Ấu Vy rời đi, đột nhiên nở nụ cười: “Đúng là một cô gái thú vị! Mong là cô ta có thể mang về cho mình vài manh mối”.