Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 55: Không được giết



Kazuo Karasawa cười lạnh: “Chỉ cần có thể sống, tôi thấy chẳng sao cả!”

“Tội đồ của gia tộc Karasawa hả? Ha ha, chỉ cần ông chết thì chuyện này có ai biết?”

“Nói cho tôi biết, các người đã chiếm lấy nhà xưởng của gia đình tôi thế nào?”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.

Kazuo Karasawa ngẩn người, trực tiếp bán đứng Koizumi Kotaro: “Cậu Diệp, chuyện là thế này, gia tộc Tokugawa có tham vọng rất lớn”.

“Bọn họ muốn đến Long Quốc để kinh doanh, vì nhà xưởng của nhà họ Diệp cản bước kế hoạch khổng lồ của Masao Tokugawa. Nên ông ta và Koizumi Kotaro đã trực tiếp phá hủy nhà họ Diệp! Thậm chí còn định bắt cóc người nhà cậu”.

“Nhưng mà, bố cậu cứng mềm gì đều không chịu…”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Các người từng bắt cóc bố tôi?”

“Không có, nhưng mà… Có gọi điện thoại uy hiếp”, Kazuo Karasawa trả lời.

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Masao Tokugawa là người thế nào?”

“Gia tộc Tokugawa rất mạnh, là gia tộc đứng đầu Đông Doanh, người bình thường căn bản không dám chọc! Trong mười gia tộc võ đạo hàng đầu Đông Doanh thì có sáu nhà phục vụ cho gia tộc Tokugawa”, Kazuo Karasawa nói.

“Cậu Diệp, tôi thật sự chưa từng làm tổn thương đến gia đình cậu!”

“Tất cả đều do Koizumi Kotaro làm”.

“Tôi sẵn sàng cúi đầu nguyện trung thành với cậu, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một mạng!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu: “Xem như ông biết điều, cút đi!”

“Ha ha, bị lừa rồi”.

Trong lòng Kazuo Karasawa thầm cười to, Diệp Bắc Minh chỉ đứng cách cửa ra khoảng ba mét!

Nếu hắn ta đi qua cánh cửa đó, thì nhất định phải đi ngang qua phạm vi cách người anh hai mét!

Trong vòng hai mét đó, Kazuo Karasawa mà dồn sức đánh lén!

Thì cả Đại Tông Sư cũng phải cắn răng nuốt hận!

“Cảm ơn cậu Diệp, tôi lập tức cút ngay!”, Kazuo Karasawa vội vàng nói.

Hắn ta lập tức lao về phía cánh cửa sau lưng anh.

Năm mét!

Bốn mét!

Ba mét!

Hai mét…

Khoảnh khắc lướt qua Diệp Bắc Minh và đứng sau lưng anh.

Bây giờ, Kazuo Karasawa chỉ cách Diệp Bắc Minh hơn một mét.

Khoảng cách đó với một Tông Sư võ đạo mà nói là không khác gì dính chặt vào nhau!

“Đi chết đi!”

Kazuo Karasawa đột nhiên bùng nổ, nội lực trong người hắn ta đều ngưng tụ nơi cánh tay.

Như con rắn độc cắn mạnh vào lưng Diệp Bắc Minh vị trí ngay tim!

Nhanh như chớp!

Chỉ cần tóm một cái, hắn ta có thể trực tiếp bóp nát ngực Diệp Bắc Minh, nắm nát trái tim anh!

Trên mặt Kazuo Karasawa đã nở nụ cười của kẻ chiến thắng.

Nhưng một giây sau đó!

“Răng rắc”.

Âm thanh giòn tan vang lên, nụ cười của Kazuo Karasawa cũng đông cứng lại trên mặt.

“Sao… Sao lại như thế được!”

Kazuo Karasawa lập tức gào lên như kẻ điên, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài đến nơi.

Hắn ta vừa mới nhìn thấy cảnh tượng khó tin nhất trên đời!

Bàn tay Diệp Bắc Minh tạo thành một độ cong quái dị, vẫn đứng quay lưng về phía Kazuo Karasawa nhưng cái tay kia lại nắm chặt lấy cổ tay hắn ta!

Như sắp thép ghìm chặt cổ tay Kazuo Karasawa, không thể nhúc nhích được chút nào!

Sao lại như thế?

Khoảng cách gần như vậy, hắn ta đã dồn hết sức, sao đối phương lại có thể phản ứng kịp?

Không thể nào!

Thằng ranh con này rốt cuộc là người hay ma?

Tốc độ phản ứng này, cả võ giả cảnh giới Đại Tông Sư cũng không thể làm được!

Hay là?

Anh không phải Đại Tông Sư?

Càng không thể!

Bốp!

Trán Kazuo Karasawa chảy đầy mồ hôi, Diệp Bắc Minh quay đầu, mỉm cười nhìn hắn ta.

“Diệp… Diệp Diệp Diệp Diệp… Cậu Diệp, tôi đùa với cậu thôi mà”, môi Kazuo Karasawa run run, gương mặt già nua trắng bệch.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đùa rất hay, tôi cũng đùa với ông một chút”.

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh dùng sức, một cánh tay của Kazuo Karasawa đã bị anh xé rách.

“A!”

Tiếng la hét đau thấu cả tâm can.

Kazuo Karasawa đau đến mức chết ngất!

“Xoẹt!”

Diệp Bắc Minh không chờ hắn ta phản ứng, nhanh chóng tóm lấy cánh tay còn lại tranh thủ xé xuống.

“A!”, cả người Kazuo Karasawa co rụt lại.

Rõ ràng là một Tông Sư võ đạo của đảo quốc Đông Doanh, lại quỳ xuống đất như một con chó chết!

“Đùa thế này, cũng không tệ lắm nhỉ?”, Diệp Bắc Minh thoáng suy ngẫm.

Kazuo Karasawa hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, chẳng khác gì nhìn ma nhìn quỷ!

Thanh niên Long Quốc này quá đáng sợ.

“Mày… Diệp Bắc Minh, dù tao thành ma cũng sẽ không tha cho mày!”, Kazuo Karasawa cắn răng.

“Được, tôi giúp ông”.

Diệp Bắc Minh cười gật đầu, chân giẫm mạnh vào đầu Kazuo Karasawa.

Koizumi Kotaro đứng đó sợ tới mức vãi cả nước tiểu, quỳ rạp xuống đất lết về phía Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp Bắc Minh, hãy tha cho tôi!”

“Bốp bốp bốp bốp…”

“Tha mạng cho tôi với!”, Koizumi Kotaro như một con trùng không xương gật lên gật xuống, đầu đập xuống đất, máu tươi chảy ròng ròng.

Diệp Bắc Minh từ trên cao thản nhiên nhìn xuống Koizumi Kotaro, bình tĩnh nói: “Sai lầm đầu tiên của ông chính là không nên tính kế trên đầu gia đình tôi!”

“Thứ hai là không nên chiếm lấy sản nghiệp nhà tôi!”

“Thứ bà là người của đảo quốc Đông Doanh mà lại dám giương oai ở Long Quốc! Vốn là đáng chết!”

“Mày…”, Koizumi Kotaro ngẩng đầu, một ngón tay chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đang định ra tay giải quyết nốt Koizumi Kotaro.

Thì đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng anh: “Chờ đã Diệp Bắc Minh! Tôi không cho phép giết người này!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.