Nó ngạc nhiên,
– Tại sao anh ấy lại……Không nhận ra mình sao? – nó thóang nghĩ – Cũng phải thôi mình thế này anh ấy nhớ làm gì.
Nó buồn bã bước đến nhà Lizze. Lizze ra mở cửa:
– Ủa Zen mày đến rồi à?
– Ừ……..Phòng mày có rượu không?
– Có chuyện gì xảy ra với mày à?
– Không có gì? – Giọng nó buồn
~1 lúc sau ~
– Zen mày uống vậy đủ rồi? Có chuyện gì thì nói đi tao sẽ giải quyết giúp mày? – Lizze cố lấy cốc rượu từ tay nó ra
Nó không nói gì mà cứ uống. Từng giọt nước mắt khẽ lăn trên má nó
– Lizze, tại sao anh ấy lại không nhớ tao chứ? Chẳng phải….tao…….
– Zen…..mày đã gặp anh ấy rồi sao?
– Phải,..
Lizze lo lắng 1 hồi rồi lấy điện thoại ra và bấm số
– Alô anh à, qua phòng em có chút chuyện
~ 15 phút sau ~
Hắn thở hổn hển đứng trước phòng Lizze bấm chuông. Lizze bước ra giọng đầy lo lắng:
– Anh…..nó say rồi anh đưa nó về phòng đi, em có chút chuyện cần giải quyết.
– Em định đi đâu giờ này?
– Em có tí chuyện riêng thôi! Anh giúp em đưa Zen nó về phòng ha
Hắn cõng nó trên vai rồi ra về, hắn càu nhàu:
– Cái con nhà quê này, uống gì mà kinh quá vậy? Cô mà nôn ra áo tôi thì….Mà cô ăn cái quỷ gì mà nặng thế, cõng cô nốt hôm nay chắc tôi tài phế quá…….
– Tên khốn anh nói gì vậy hả? – nó cất lời
– Này ngậm mồm zô không nôn ra áo tôi đó – hắn kinh hãi
– Dian……tui hỏi anh 1 câu nhá.
– Câu gì?
– Nếu 1 ngày nào đó anh đi trên 1 con đường và bỗng chợt va phải 1 người là người anh yêu nhưng người đó không nhận ra anh, rồi trốn tránh anh, anh sẽ làm gì?
Hắn im lặng 1 lúc rồi nói:
– Không biết!!
– Anh đúng là tên ngốc mà – nó lẩm bẩm
– Nhưng có lẽ sẽ đau lắm, đau đến phát khóc.
– Đúng, đau lắm, tôi thực sự rất đau, đau đến phát khóc, anh có hiểu không? Đau lắm – nó bật khóc trên vai hắn.
-…………
~ Sáng hôm sau ~
Hắn đến phòng của Lizze.
– Lizze giải thích đi, có chuyện gì đã xảy ra với nhỏ nhà quê đó thế.
– Ý anh là sao?
– Nhỏ đó……rất khác………nhỏ khóc và nói rất đau……
Lizze sửng sốt
– Nó nói thế sao?
– Ừ……nhỏ đó nói rất đau, đau lắm
Lizze khẽ buồn rồi nói:
– Thôi được rồi em sẽ kể cho anh nghe tất cả.