– Cô nên biết rằng người có mặt trong tấm hình có cùng gương mặt với cô đấy. Tung ra thì cũng bất lợi cho tôi thôi nhưng cô cũng bị lôi theo đó. Hề hề
Nó đưa mắt nhìn tấm hình. Công nhận….
– Thỏ thì vẫn là thỏ không thành người được đâu…- hắn chọc
– Hừ…..đợi đấy..
Nói rồi nó quay đi, hắn kéo lại
– Đi đâu đấy, định trốn à.
– Chứ muốn gì nữa!! – nó cáu
– Có công việc cho cô đây thỏ óc gà.
– Zề! Anh có tin là đầu anh sẽ nằm trong thùng rác trong 5 giây nữa không?
– Sợ quá à……eo ôi tôi sợ cô lắm luôn á…….
– Grừ….
– Từ hôm nay tôi sẽ dọn qua nhà cô ở
– Cái Zề, tại sao lại dọn qua nhà tui?
– Ừ thì tôi bị đuổi khỏi nhà rồi.
Nó phì cười
– Loại người như anh bị đạp ra đường là đúng lắm hí hí
– Cô có thôi đi không hả?
– Cơ mà nhà tui chật lắm không có chỗ cho anh đâu.
– Quyết định vậy đi tôi sẽ qua nhà cô ok.
Nó không kịp nói gì hắn đi luôn
~ 1 lát sau, nhà nó ~
Mở cửa, nó ngạc nhiên
– Đến thật đấy à.
– Chứ gì nữa, không thấy à, xách đồ cho tôi đi
Nói rồi hắn đưa cho nó 1 đống đồ rồi bước vào nhà. Ôm chầm lấy bà, hắn nói:
– Bà ơi, lâu quá không gặp nhớ bà quá à.
– Uả cậu Dian sao cậu lại ở đây?
– À dạ, cháu bị đạp ra khỏi nhà rồi, bà cho cháu ở tạm đây vài ngày đi
– Chắc cậu lại quá lời với ông bà chủ đúng không?
– Đâu có..tại họ khó tính quá chứ bộ – hắn biện hộ
– Bà ơi người như hắn thì bị đạp ra đường quá xứng chứ quá lời gì hả bà – nó chen mồm
Hắn liếc nó…
– Thôi thôi, cậu Dian cứ ở đây vài ngày cũng được.
– Ơ không được đâu bà, nhà mình vầy sao chứa được cái con rận này – nó đáp
– Cô nói gì thế hả?
– Điếc à.
– Cô…….
~ Tối ~
Nó thay đồ ngáp ngủ bò vào phòng thì thấy hắn cũng tiến vào phòng nó, nó hỏi:
– Đi đâu đấy?
– Ngủ
– Đây phòng tôi mà
– Có mù đâu mà không thấy
– Thế sao còn vào
– Hôm nay cô ngủ đất đê
– Zề, tại sao?
– Tôi là khách, cô phải nhường cho khách chứ.
– Nực cười. Còn lâu
– Thế á, vậy ngủ chung đi
– Hả.- nó che thân
Hắn cười bước vào phòng.