Nó cùng Kai đi chơi cả chiều hôm ấy……. Dừng chân tại 1 quán kem, Kai ân cần mua cho nó 1 cây Socola Bạc hà, đúng loại nó thích nhất, nó cười
– Sao anh biết em thích loại kem này mà lại mua?
– Em mà, có gì mà anh không biết.
– Thiệt hơm đó.
– Thiệt mừ, anh kể nhé. Zen đầu gấu này, bà chằn lửa này, tính cách như con zai, đôi khi mưa nắng thất thường, hay giận hờn vu vơ nè….. ^^
Nó cáu, Kai bật cười
– Thôi mà, đừng tỏ bộ mặt đó ra với anh, haha………..
Cười 1 lúc, Kai nói
– Zen..giận anh à
– Đâu có
– Thiệt hơm??
– Thiệt!! – nó nặng lời
Kai rưng rưng
– Thôi mừ Zen, anh xin ” nỗi ”, tha ” nỗi ” cho anh
Zen nhìn Kai rồi bật cười
– Em biết rồi, haha nhìn anh ngộ quá à.
– Hỳ thế là em cười rồi nhé…
~ Tối hôm đó ~
Nó bước về nhà với tâm trạng cực vui, vừa đi vừa hớn hở. Vào nhà, nó thấy hắn đang nằm phơi mình dưới sàn, nó lại gần và nói:
– Này muốn biến thành cái giẻ lau à.
Hắn không đáp lại, lúc này nó lay mình hắn
– Nàyyyyyy
Vẫn chỉ là sự im lặng…..Ngồi xuống, nó dí sát vào mặt hắn
– Ngủ rồi à, hèn chi.
Lấy cái chăn trong phòng nó đắp cho hắn, nhìn hắn ngủ nó thì thầm
– Trong hòan cảnh này mà còn ngủ được, bó cánh rồi….Nhưng mà thế lại mừng, nhờ vậy tối nay không phải nằm sàn nữa rồi…Hí hí
– Cười cái gì đấy? – hắn cất lời
Nó giật mình
– Dậy……dậy từ lúc nào thế?
– Lúc cô đang nói cái câu bó cánh á.
– Thế à….hề hề…Thế còn đọan sau thì sao…..
– Đọan nào??
Nó thầm nghĩ
– Hế hế quả nhiên hắn không nghe thấy hí hí
– Cô đang nghĩ cái gì đấy? – hắn cất lời
– Đâu có.
Nói rồi, nó bước vào phòng
– Cô đi đâu đấy?
– Ngủ
– Đó là chỗ của tôi mà.
– Cái tên chết tiệt, hắn không quên – nó thầm nghĩ