~ Nhà nó ~
Mặc kệ hắn gọi cửa, nó vẫn 1 mình trong phòng. Phải chăng nó đang suy nghĩ điều gì đó?
– Này con thỏ hâm kia cô sao thế?
-……..
– Nè, ra nói chuyện chút coi, sao cô cứ ru rú trong đấy hòai vậy.
-….
Không nói gì, nó mở cửa với 1 túi hành lí ném ra ngòai
– Đây là hành lí của anh? Từ hôm nay anh chính thức bị ném ra ngòai.
– Hả? Cô lảm nhảm cái gì đấy.
– Tôi nói rồi và sẽ không nói lại, kể từ hôm nay anh chính thức bị đuổi khỏi nhà. Hết!
Nói rồi nó thờ ơ đóng cửa lại,
– Này thỏ ngố………….có phải……cô đã biết…..chuyện đó……
-……Biết thì sao mà không biết thì sao? Dù sao thì anh vẫn coi tôi là 1 món đồ chơi mà.
-…..Tôi không có ý đó…
– Nực cười, đem tôi ra là đồ vật để cướp lấy cô gái ấy…….
-…………
-………….
Khoảng không bỗng chìm vào im lặng,
Cầm lấy hành lí, hắn nhanh chân bước ra ngòai…..
♪ ♫ Chừng nào em còn nhớ những lời ấy
thì em vẫn gửi lời nguyện cầu cho hạnh phúc của anh
và của em nữa,lên trời cao
anh cho em thấy đươc nước mắt và nụ cười
chỉ vậy thôi cũng khiến em rất vui rồi
vì mỗi lời em nói là 1 nỗi đau
em chịu đựng chúng và đánh đổi bằng giọng nói của mình
nên anh không nghe thấy đâu
em muốn thấy nước mắt và nụ cười của anh
cảm ơn anh vì đã ở bên em
sâu thẳm trong trái tim đang mỉm cười với nước mắtvì bảo vệ hạnh phúc này,em sẽ không sợ điều gì nữa ♪ ♫
~ Mấy ngày sau ~
Nó không gặp lại hắn kể từ ngày hôm đó. Nó tự nhủ với bản thân
Quên đi thôi, anh ta đâu phải của mình, trở lại với cuộc sống thực tế nào.
Mặc dù ngày nào cũng tự nhủ bản thân nhưng hình ảnh của hắn vẫn không thể phải mờ.
Cho đến khi………