Cô đã nhớ rồi à?
-….
– Đúng vậy! Cô và cậu ta là anh em cùng cha khác mẹ.
-……
– Sao thế, cô buồn hả?
Nó chợt đứng dậy tung nắm đấm vào mặt tên đó, hét lớn
– IM ĐI! CHÚNG TÔI KHÔNG PHẢI LÀ ANH EM.
– Cô….Làm sao cô thóat được.
Nó cầm con dao trên tay
– Lần sau đừng có để bị móc nhé.
– Cô….Người đâu…bắt cô ta lại
Vừa dứt lời, một đám người suốt hiện.
Nó nhếch mép
~ Một lúc sau ~
Phủi quần áo, nó nói
– Đừng để tôi gặp lại các người.
Nói rồi, rảo bước về nhà bà.
– Bà ơi!
Nó chạy vào nhà, bà nó không có ở đây.
” Bịch ” tiếng chậu nước rơi xuống.
– Zen! Có phải cháu không?
– Cô Mild. Sao cô ở đây? À cô có biết bà cháu đi đâu không?
Lao vào ôm nó, cô Mild nói:
– Cảm ơn trời phật, cuối cùng cháu cũng về.
-.Cô Mild….
– Bà cháu….
– Sao thế cô?
– Bà cháu…..mất rồi..
Nó sững sờ.
– Không thể nào. Bà cháu không thể….rõ ràng bà còn rất khỏe mạnh cơ mà.
Từng giọt nước mắt rơi trên má nó..