Nó dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt nó là một anh chàng khôi ngô, khuôn mặt thánh thiện
-tôi đang ở đâu?-nó
-Nhà tôi-anh ta
-Tại sao tôi lại ở đây?-nó
-Lúc chiều đi ngang công viên thấy cô và một đám con trai đánh nhau mà cô có vẻ yếu sức nên tôi vào cứu. Cô té xỉu mà tôi chẳng biết nhà cô ở đâu nên đành phải đưa về đây-anh ta
-Cảm ơn anh- Nó như sực nhớ ra điều gì đó lục khắp người tìm điện thoại để gọi cho Khanh
-Alo? Vy đang ở đâu vậy? Tại sao bỗng dưng biến đâu mất? Có biết mình lo lắm không? Có chuyện gì xảy ra hả?-Khanh làm một tràn trong điện thoại.
-Không, tớ không sao, Khanh yên tâm, tại Vy bận đột xuất nên không kịp báo lại với Khanh, để Khanh phải lo rồi-nó hối lỗi
-Vy không sao là tốt rồi, lần sau không được bỏ đi như thế biết không?-Khanh
-Ừ Vy biết rồi thôi nhá-nó
–Ừ-Khanh
Nó cúp máy thở phào
-Bạn trai à?-anh chàng kia
-Không bạn thôi, mà anh tên gì?-nó
-Tôi à? Tôi là Minh, còn cô?-Minh
-Tôi là Vy-nó nở nụ cười Minh chợt sững người. Nãy giờ nó hôn mê, anh đã ngồi ngắm nó, nó thật đẹp không biết sao tự dưng trong lòng anh lại cảm thấy lo lắng cho cô gái xa lạ kia. Khi cô ấy cười thật là đẹp. Anh biết là mình đã bị cái gì đó gọi là tình yêu sét đánh rồi.
-Chúng ta có thể làm bạn?-Minh
-Tất nhiên-dù sao cũng là ân nhân
-Mình có thể gọi nhau bằng tên không?-Minh
Nó có vẻ chần chừ rồi cũng đồng ý
Nó và Minh ngồi trò chuyện, kể cho nhau nghe về gia đình