5′ sau Khôi quay lại với 2 bịch cơm hộp trên tay. Chạy đến trước mặt Thư thở hồng hộc, trên trán mồ hôi nhễ nhại.
-Đồ…ăn…đây…-Khôi mệt đứt hơi
-Được rồi nghỉ ngơi đi-Thư bỗng nhiên thấy xót, đưa khăn tay cho Khôi lau đi mồ hôi, chỉ có điều vẫn còn tỏ ra lạnh lùng với anh. Khôi mỉm cười:”Là cô ấy đang quan tâm mình, thật không uổng công, kà kà”. Chả là lúc nãy, chàng ta đi mua đồ ăn chỉ mất vỏn vẹn có 2′ còn 3′ còn lại là để…chạy vào WC tạt một vài giọt nước (giả mồ hôi đó). Lại còn cố tình thở hồng hộc trước mặt Thư.
Ngày nào cũng thế rồi một tuần trôi qua nhanh chóng. Thư đã cảm động nhưng rất ngại không nói ra.
Tối đó, tại quán café XX
-Anh có thấy dạo này Thư và Khôi rất khác thường?-nó hỏi hắn
-Anh thấy tụi nó cứ như keo con chó vậy haha-hắn cười thích thú khi nhớ tới hình ảnh hai người họ ở trường cũng như ngoài giờ học.
-Em rất tò mò về chuyện của bọn họ-nó
-Thì bọn họ cũng rất tò mò về chuyện của tụi mình đấy thôi, thế là công bằng-hắn
-Nói chuyện với anh bằng không-Nó lườm hắn rồi cả hai tiếp tục nhâm nhi tách cafe mang hương vị hạnh phúc và bình yên của trái tim.
Còn về phần Khanh thì đã quay về Mĩ ngay hôm chủ nhật chẳng ai biết vì lí do gì. Nhờ nó giới thiệu mà Kha và Nhi quen nhau, nó bảo Nhi phải dắt Kha đi tham quan Sài Gòn. Nhờ thế mà hai người đã dần có thiện cảm với nhau. Ngày nào Nhi cũng dẫn Kha đi hết nơi này đến nơi khác bỏ rơi con bạn tên Băng bơ vơ, côi út, suốt ngày cuộn tròn trong chăn. Thật là buồn chán!
-AAAAAAAAAAAAAAAAA! Nguyên Nhi đáng ghét, dám bỏ rơi ta, mi chết đi, chết đi, chết đi…-Băng bực bội la hét, mỗi câu chết đi là một cái gối hay một chú gấu bông áp mặt vào tường. Căn phòng nhờ thế mà ngày nào cũng được dọn dẹp và chỉ vất vả cho các cô chú giúp việc.
——————————————————————————————————–
Kết thúc như thế sao? Không phải, như này chỉ mới là bắt đầu. Kịch hay vẫn còn ở phía sau