-Á…á….á….á….á…á.á.á.á.á.á.á.á.á.á……………….-Cô cứ chạy mãi chạy mãi và lao ra giữa đường lúc nào không hay. Một chiếc xe tải đang lao đến với một vận tốc không hề nhỏ. Cô nhắm tịt mắt, phó thác mạng sống cho ông trời.
Kít…RẦM…
Một bóng dáng đã ngã xuống! Một loạt chất lỏng màu đỏ trào ra! Theo sau là sự ngỡ ngàng và hoảng hồn, cuối cùng là những giọt nước mắt đã rơi này càng rơi nhiều hơn.
-Tại sao? Không…tại…sao…huhu-Thư nói không thành lời
-Vì…tôi…yêu…cậu…-Khôi mỉm cười đưa tay lau đi dòng nước trong suốt đang chảy xuống mặt mình. Mỗi giọt nước như mỗi nhát dao đâm xuyên tim anh.
-Tôi yêu cậu, tôi rất yêu cậu, làm ơn đừng bỏ tôi đi…huhu…-Thư la lên
-Tôi rất…vui, tôi…chỉ là…chỉ là…-Khôi chưa kịp nói hết câu đã ngã gục trên tay Thư, cánh tay đang lau nước mắt cho Thư cũng buông thỏng
-Không….-Thư hét lên giữa đoạn đường vắng
Ò…É…Ò…É…
-Bác sĩ xin hãy cứu lấy cậu ấy-Thư khóc lóc van xin
-Cô yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức-Bác sĩ cùng các cô y tá đẩy Khôi vào phòng cấp cứu
Thư lấy điện thoại ra gọi cho nó
-A lô?-nó
-Mày ơi, Khôi bị tai nạn giao thông rồi làm sao đây huhu-Thư khóc thét trong điện thoại
-Mày bình tĩnh đi, tao tới ngay-nó cúp máy cũng hoảng theo
-Có chuyện gì sao?-Hắn nhìn vẻ mặt nó thì đoán có chuyện không hay
-Khôi tai nạn giao thông-nó
-Tại sao?-hắn ngạc nhiên
-Em cũng không rõ, chúng ta phải tới đó-nó
-Vậy đi thôi-nó và hắn mau chóng đến bệnh viện