Kết quả điều tra lập tức tới tay Khanh những Danh không ngờ chàng ta chỉ xem qua rồi quăng sang một bên như chẳng có gì và có thể nói là bình thản tới mức không thể bình thản hơn được nữa. Thực ra không phải như vậy, Khanh chỉ là từ lâu đã nhận ra rằng anh cố tình đối đầu với hắn thực chất không phải vì cha mà tất cả là vì nó. Nhưng trong thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều. Đến nó mà anh còn không bảo vệ được thì còn nói gì là yêu nó nữa chứ. Hơn nữa, có một người đã nói với anh rằng: “Yêu không phải là muốn người đó ở cạnh mình mà yêu chỉ đơn giản là chúc cho người mình yêu được hạnh phúc”. Người con gái đó đã kể cho anh nghe về mối tình đầu của cô và anh có vẻ như rất hiểu cảm giác của cô ấy. Cô ấy có mối tình đầu thật đau thương. Có lẽ anh và cô gái đó là hai người có cùng cảnh ngộ chăng?
——————————————————————————————————-
RENG…RENG…
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh và mù mịt của căn phòng.
-Alo-hắn uể oải nhấc máy.
-Tôi…tôi…đây có phải là nhà của Hàn…bang chủ không ạ?-Tiếng nó ấp úng trong điện thoại
Là nó! Đúng vậy, hắn không nghe nhầm. Hắn bây giờ chỉ có một cảm giác mang tên hạnh phúc.
-Vy? Là em phải không?-hắn hỏi
-Vy ư?-Nó không hiểu (mất trí mà)
-Em không phải Vy sao?-Hắn hụt hẫng
-Tôi muốn gặp ngài là vì thấy ngài đang tìm một cô gái…-nó giải thích
-Cô biết cô ấy ở đâu sao?-hắn chưa nghe nó nói hết đã vội cắt lời
-Tôi có thể gặp ngài?-nó
-Được nói cho tôi địa chỉ-hắn’
-…
-Được.-Hắn cúp máy. Rõ ràng giọng nói đó là của nó mà. Để giải thích cho thắc mắc của mình hắn nhanh chóng rời khỏi chiếc sô pha quen thuộc. Hình như việc đi lại đối với hắn trở nên lạ lẫm vì thời gian gần đây hắn đều ngồi đúng một vị trí mà không rờii nếu thực sự cần thiết.
—————————————————————————————————————————-
tác giả xin lỗi m.n nhiều nhiều nhé! tại thời gian trước máy tính nhà mình bị hư nên không đăng được chương mới cho các bạn. Sửa được rồi! Lịch đăng như cũ nhé!