-Con bé đi rồi sao?
-Vâng! Cô ấy đã đi từ lúc sáng- A Nhân thều thào trả lời mẹ
-Con buồn?
-Không ạ! Mà…cũng có một chút- A Nhân ngập ngừng
-Con đã thích con bé rồi sao?-mẹ nhìn anh âu yếm. Tội nghiệp! Anh chỉ là mới biết yêu
-Con…con không biết-Anh đưa mắt nhìn ra biển
-Ta hiểu con mà, ta tin con bé sẽ quay lại thôi-mẹ anh
-Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy?
-Là trực giác mách bảo-Mẹ nhân tự tin nói. Nhân chỉ mỉm cười nhẹ rồi im lặng
-Thưa ngài! Cô ấy đã về-một tên đàn em
-Cậu nói sao? Vy đã về ư?-Khanh vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng rất vui mừng
-Vâng ạ! Tôi nghe nói cô ấy đã tìm đến Hàn Mạnh Vũ…
-Tôi biết rồi cậu ra ngoài đi-Khanh cắt lời
Lại là Hàn Mạnh Vũ, tại sao không phải là anh chứ?
-Vâng!-Tên đàn em đi ra
-Tôi đã điều tra rồi, cô ấy bị mất trí nhớ thôi mà-Danh đứng bên cạnh thấy vẻ mặt khó chịu của Khanh thì mỉm cười lên tiếng
-Mất trí nhớ sao?-Khanh ngạc nhiên
-Dĩ nhiên! Cậu biết đấy, rớt xuống cái vực đó mà còn sống thì âu cũng là phước lớn lắm rồi-Danh thở dài
-Ừ-Khanh gật đầu. Mất trí nhớ thì từ từ nhớ, giữ được cái mạng là tốt rồi
Và có một điều nữa là giờ đây anh đã nhận ra bản thân chỉ là vì sự ghen ghét đố kị chứ không phải là yêu nó thực sự. Trong thời gian gần đay, anh luôn giành thời gian cho một cô gái. Tiết lộ sau nhé!
Tuy rằng không muốn nhưng Minh đã bị bắt buộc điều đi Ca-na-đa công tác hai năm. Lúc đi anh đã đến gặp hắn và kể cho hắn nghe về một chuyện của mình và nó. Anh còn nói khi nào tìm được nó nhất định phải gọi điện thông báo cho anh hay. Sáng nay, anh nhận được điện thoại của hăn thì hết sức vui mừng nhưng nghĩ đến chuyện nó bị mất trí nhớ thì lại tội nghiệp cho hắn. Phước cũng là của hắn thôi!-Anh nghĩ thế nhưng cũng mong sao nó mau chóng nhớ ra và hai người họ phải sống thật hạnh phúc thì anh đây mới yên tâm.